Chương 41 : Ý Đồ Xấu
Tú Linh không biết từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm trắng muốt, mí mắt gã tu sĩ Thiên Huyết Điện chực nhảy. Hắn liền vội vã quay đầu bỏ chạy.
Tú Linh cắn môi, điều khiển trường kiếm hướng gã tu sĩ Thiên Huyết Điện đâm tới. Trong nháy mắt nàng cảm thấy như muốn ngất đi, từ trong trường kiếm tuôn ra một cỗ hấp lực như muốn hút khô pháp lực của nàng.
"A". Môi đào Tú Linh hoảng hốt hé mở kinh hô.
Tú Linh liền nhanh chóng thu hồi pháp lực. Đáng tiếc không kịp, trong đan điền nàng giờ đã khô hạn như sa mạc, không còn chút nào pháp lực. Lượng pháp lực vừa truyền vào chỉ đủ cho trường kiếm thức tỉnh bay được một đoạn thì rớt xuống, bạch quang loé lên rồi chập chờn muốn tắt.
Tên tu sĩ Thiên Huyết Điện thấy vậy thì mừng không gì sánh được. Kích động cười khà khà : "Ha ha, không ngờ hôm nay không chỉ có được mỹ nữ, mà còn có một thanh pháp khí, tuyệt, quả thực tuyệt".
Tú Linh và Tẫn Băng bây giờ toàn thân xụi lơ, chỉ có thể tạm dựa vào nhau mà đứng vững. Nghe được vậy thì càng run rẩy sợ hãi. Hai nữ nhịn không được nắm hai tay với nhau.
"Hai tên ngốc kia tham lam chỉ biết đuổi theo Lôi Tam Minh, không ngờ bảo vật lại ở đây". Gã tiến tới cầm lên trường kiếm đang lơ lửng trên không, khuôn mặt hiện lên nét vui vẻ.
Tử Nguyên ở cách đấy không xa, dùng Ẩn Hình Phù ẩn thân một bên theo dõi. Thời điểm chưa đấu pháp, hắn nghe lén được phía Long Ba Cung giao pháp khí cho Tẫn Băng giữ, rồi đến thời điểm xảy ra xung đột, nếu không chống được thì Lôi Tam Minh sẽ dẫn dắt những kẻ thực lực mạnh nhất đi, còn lại tất cả chia ra nhiều hướng chạy thoát hẳn sẽ không đáng ngại.
Nào ngờ Tẫn Băng bị trọng thương, may mắn có Tú Linh ở ngay bên cạnh giúp đỡ. Tử Nguyên chính là đợi hai bên đánh nhau lưỡng bại câu thương, không ngờ pháp khí này cần quá nhiều pháp lực để thôi động. Tú Linh không những không phản được kích nào ngược lại còn bị cạn hết pháp lực, tự té xuống, nhưng may mắn vẫn chưa xỉu.
Thực ra ban đầu Tú Linh tuy pháp lực suy yếu, nhưng nếu cầm cự đánh ngang tay với tu sĩ Thiên Huyết Điện này không phải không thể, nhưng có vẻ như nàng lo quá hoá loạn, muốn một kích tiêu diệt kẻ địch, tế ra pháp khí sử dụng, bị pháp khí hút sạch pháp lực không kịp hoàn thủ, nên dẫn đến tình cảnh thế này.
Tử Nguyên cười thầm trong lòng. Pháp khí này nhìn là biết phẩm chất rất cao, hẳn không phải pháp khí hạ phẩm đi, lượng pháp lực cần để điều khiển là vô cùng lớn. Nàng ta lại lỗ mãng sử dụng, chẳng khác nào tự mua dây buộc mình.
Nhưng hắn cũng không ngại đánh một trận với tên tu sĩ Thiên Huyết Điện này. Ngay khi hắn động người định ra tay thì liền đứng yên, nhìn sang một khoảng không khác.
Tên tu sĩ Thiên Huyết Điện đang vui vẻ chợt ngưng trào, rú lên một tiếng rồi vung quải trượng ra phía sau lưng.
"Uỳnh".
Hắn thân thể bị chấn động, phải lùi ra phía sau năm sáu bước chân mới có thể dừng lại, miệng hộc ra ngụm máu lớn, thần sắc tức thì ảm đạm, khí tức nhanh chóng tụt xuống, như có như không.
"Bình Cái". Gã há hốc kinh hoảng .
Giữa khoảng không, thân ảnh Bình Cái dần hiện ra, tay phải cầm một tấm da nhỏ. Mặt lộ vẻ tiếc nuối, hiển nhiên với một kích đánh lén vừa rồi không hài lòng.
Tử Nguyên liếc qua, thì biết đó cũng là một loại phù lục ẩn nặc, phẩm cấp trung phẩm, dùng một lần xong liền hết, trở thành phế phẩm.
"Ta với các hạ không thù không oán, cớ sao lại ra tay đánh lén". Tu sĩ Thiên Huyết Điện gằn giọng.
"Thù oán chẳng phải là cái này sao". Bình Cái chỉ tay xuống dưới thanh kiếm nằm trên mặt đất, vừa rồi gã tu sĩ Thiên Huyết Điện b·ị đ·ánh lén, không thể không buông ra để đỡ chiêu. "Với lại, giữa Trát Nguyệt Tông và Thiên Huyết Điện cần gì khách sáo".
"Thế còn Tinh Sâm và Lôi Tam Minh bên kia...". Hai mắt của gã Thiên Huyết Điện đảo quanh.
Tinh Sâm trong miệng hắn hẳn là nam tử âm nhu.
"Tinh Sâm? Ta nói rằng ta thương thế nặng, không thể tiếp tục truy đuổi, đành ở lại chờ đồng môn. Hắn vậy mà tin, ngươi không thể tưởng tượng khuôn mặt tham lam của hắn khi đuổi theo Lôi Tam Minh đâu...". Bình Cái vuốt miệng cười ha ha.
"Ta ngẫu nhiên đuổi theo mới phát hiện, còn ngươi tại sao biết pháp khí ở trong tay người này rồi?". Tu sĩ Thiên Huyết Điện chỉ hai người Tú Linh và Tẫn Băng. Hiển nhiên hắn đang âm thầm nguyền rủa vận mệnh trêu ngươi. Cho hắn thấy được nhật dương để rồi lại muốn mang phù vân che lấp.
"Về việc ta làm sao biết ngươi không cần để ý. Chỉ cần Ảnh Tranh ngươi cút đi thì ta sẽ không tính toán t·ruy s·át, như thế nào? Xem ngươi bây giờ có vẻ không được tốt...". Bình Cái bày ra vẻ mặt ta bố thí cho ngươi.
Hiển nhiên Ảnh Tranh từ một kích đánh lén lúc nãy của Bình Cái tuy đỡ được nhưng thụ thương không nhẹ. Sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Cho dù hai người tu vi bằng nhau, nhưng rơi vào tình cảnh b·ị đ·ánh lén thì dễ mà vạn kiếp bất phục. Nói gì đến việc tu vi Bình Cái cao hơn Ảnh Tranh một chút.
Nhưng cũng phải khen cho Ảnh Tranh, phản ứng rất nhạy bén. Đao thức đánh lén vừa nãy chính là đao thức đã chém méo Kim Cương Tráo, uy lực kinh người. Tuy hạ sát thất bại một phần do pháp lực Bình Cái không còn đỉnh phong, nhưng chủ yếu vẫn là do Ảnh Tranh nhiều kinh nghiệm, ứng chiến nhanh nhạy.
"Hừ, hôm nay dù có nằm tại đây, ta cũng phải kéo theo ngươi". Ảnh Tranh gầm lên đẩy tay về phía trước, quải trượng liền lấy tốc độ kinh người phóng về phía Bình Cái.
Bình Cái nhướng mày, chém đao lên đỡ lấy quải trượng. Ảnh Tranh nhân cơ hội phóng xuống đất muốn chộp lấy bạch kiếm.
Ngay lúc Ảnh Tranh đang suy nghĩ cầm tới được Bạch Kiếm liền thi triển bí pháp chạy trốn, hắn bỗng cảm thấy nguy hiểm liền di đầu ra sau.
"Phốc".
"Hự".
Trước ngực Ảnh Tranh bỗng xuất hiện một lỗ máu bằng ngón tay ngay phía dưới tim. Hắn gầm lên đau đớn. Vội vã bấm niệm pháp quyết, liền hoá thành một đoàn huyết ảnh loạng choạng phi thân về phía xa, không dám quay đầu lại. Ngay cả quải trượng cũng không thèm để ý.
"Thật là, nhưng cũng cắt đứt tâm mạch chính, hẳn không sống được bao lâu...". Bình Cái nhìn theo thân ảnh chạy trốn kia, thở dài.
Hắn cũng không thèm đuổi theo. Từ vị trí Ảnh Tranh đứng ban đầu, một phi châm toả ra kim quang lập loè bay về tay Bình Cái. Hiển nhiên đây là thủ phạm vừa đánh cho Ảnh Tranh phải rú lên chạy trốn.
"Bình Ảnh Châm, thật tốt. Tuy hơi khó điều khiển một chút...". Bình Cái vuốt ve cái châm yêu thích.
Tử Nguyên chau mày, cái phi châm này vậy mà là một kiện pháp khí, chỉ là hắn vô pháp xác định cấp phẩm của phi châm này mà thôi. Cũng may là bây giờ hắn đã biết thủ đoạn của tên Bình Cái này, nếu không bị pháp khí vô thanh vô tức này á·m s·át, khẳng định phải c·hết không thể nghi ngờ.
Bình Cái mặt thoả mãn nhặt bạch kiếm dưới đất lên, không nhìn kỹ mà thu vào túi trữ vật. Đoạn, bay về phía Tú Linh và Tẫn Băng.
"Hai vị cô nương, ta đành phải thu lấy thanh kiếm này, hai vị không có ý kiến gì chứ?". Bình Cái mỉm cười nho nhã.
"Đạo hữu đã lấy được bảo tới tay, chúng ta trọng thương,pháp lực cạn kiệt không thể làm gì, còn có thể có ý kiến gì". Tẫn Băng đau lòng nói. Nhưng chợt giật mình, tựa hồ cảm thấy lời nói của mình có chút không ổn. Tú Linh bên cạnh cũng hoảng sợ trong lòng.
Quả vậy, Bình Cái nghe nàng nói thì khoé miệng nhếch lên đầy tà ý. Tú Linh và Tẫn Băng thấy nụ cười này thì rùng mình.
"Đi theo ta, chớ vọng động". Bình Cái sắc mặt hiền lành biến đổi tà dị, một tay kề đao lên cổ Tú Linh, Bình Ảnh Châm kia thì bay lên, phiêu phù tại sau gáy Tẫn Băng, tựa như chỉ cần nàng làm ra dị động không hợp, trên cổ sẽ xuất hiện một lỗ máu.