Chương 40: Thiếu Nữ Giảo Hoạt
"A". Một thanh âm thiếu nữ kinh hoảng vang lên.
Tất cả hướng về nơi phát ra âm thanh ấy nhìn tới. Chỉ thấy Tẫn Băng khí tức hỗn loạn, thần sắc ảm đạm, diện dung vốn trắng như tuyết giờ đã có thêm một vệt máu nhỏ chảy nơi khoé môi. Linh khí trong tay nàng từ khi nào hào quang đã mờ mịt, hiển nhiên linh tính hư hại không ít.
Tu sĩ Long Ba Cung thấy vậy liền lo lắng. Một đệ tử Thiên Huyết Điện thấy Tẫn Băng lùi về sau bộ pháp không vững, ánh mắt liền loé lên một tia tham lam, đại thủ liền hướng bầu nhũ phong của nàng chộp tới.
Hắn phi thân tới được nửa đường thì ý thức được nguy hiểm, vội vã đổi hướng dừng lại. Chỉ thấy Tú Linh phóng phi kiếm qua cản đường, một tay bắt được Tẫn Băng vì pháp lực hỗn loạn mà muốn ngã.
"Tản ra, chạy". Quan Phách hét lớn, một chiêu đẩy lùi tu sĩ trước mắt, vội vã phi thân chạy đi.
Tu sĩ Long Ba Cung ngoài Tẫn Băng còn nhiều người cũng có thương thế, chiến lực đại giảm. Trước đó tất cả đã thương thảo qua, thấy tình hình không thích hợp liền tản ra để chạy, nếu chạy cùng một chỗ sẽ khó mà thoát.
Thiên Huyết Điện vốn nổi tiếng tàn ác đẫm máu. Tu sĩ Trát Nguyệt Tông cũng đã trở mặt. Hai tông môn này dù sao cũng là tu sĩ ngoại quốc, không phải thuộc nước Thanh Lan Hạ, rơi vào tay đám người này, ngoài bị lột sạch trữ vật phù ra sợ là sẽ còn ăn không ít đau khổ.
Tám tu sĩ Long Ba Cung vội chia ra bảy hướng đào thoát. Tẫn Băng vì lý do trọng thương nặng nên được Tú Linh cùng một chỗ mang theo.
"Chia ra đuổi theo". Nam tử âm nhu vội vã hét lớn, đến nước này làm sao để đối phương chạy đi. Hắn liền phi thân theo hướng Lôi Tam Minh đào thoát.
"Các vị sư đệ, đuổi theo tu sĩ Long Ba Cung khác, Lôi Tam Minh thực lực mạnh, để ta truy theo là được". Bình Cái hướng đệ tử Trát Nguyệt Tông phân phó.
Tu sĩ Trát Nguyệt Tông và Thiên Huyết Điện âm thầm khinh bỉ hai tên này một hồi. Làm sao mà không biết hai tên này là nhằm vào pháp khí trên thân Lôi Tam Minh.
Bất quá cũng không ai dị nghị gì. Lôi Tam Minh thực lực rất mạnh, muốn hoàn toàn bắt được hắn sợ rằng vô cùng khó, hai tên cầm đầu này sợ rằng có khi cũng không có quả ngon để ăn.
Mà bọn họ truy bắt đệ tử bình thường cũng tốt, những người này nhiều có thương thế, nếu bắt được ít nhất có thể lột được một thân thân gia của họ, cũng không tính là thiệt gì. Không cần phải đuổi theo Lôi Tam Minh t·ranh c·hấp với hai tên cầm đầu kia, hy vọng có chén canh được chia vô cùng mỏng manh.
Tên tu sĩ Long Ba Cung giao phong với Tử Nguyên cũng vội c·ướp đường mà chạy. Nghĩ đợi Tử Nguyên đuổi theo, nhân lúc Tử Nguyên không đề phòng tung hết bản sự ẩn dấu cho hắn một kích trí mạng.
Bất quá, hắn phi hành chạy một đoạn thì đằng sau khí tức của Tử Nguyên chợt biến mất. Thật sự xác định được đối phương không đuổi theo thì vui mừng. Ở trong bí cảnh này nguy hiểm, tiết kiệm được chừng nào pháp lực thì tốt chừng ấy.
Tử Nguyên nhìn thấy một tu sĩ Thiên Huyết Điện truy đuổi Tú Linh và Tẫn Băng thì âm tình bất định. Hắn lấy ra Yên Na Phù. Sau một khắc, một thân ảnh phiêu dật như sương, phong bộ như vân vũ, lấy tốc độ kinh người bám theo.
Tú Linh tốc độ phi hành không tệ, nhưng do đấu pháp lâu pháp lực ít nhiều giảm xuống, lại mang theo Tẫn Băng nên tốc độ đại giảm.
Phía sau, gã tu sĩ Thiên Huyết Điện mang bộ mặt dâm đãng nhìn theo hai nữ, thấy tốc độ phi hành của Tú Linh ban đầu nhanh, nhưng sau đó chậm dần, một bộ nỏ mạnh hết đà thì mừng thầm.
Hai nữ nhân này xinh đẹp. Nếu bắt được mang tới một nơi vắng vẻ hưởng dụng thì là thiên địa tuyệt sắc. Mà lấy thân phận tu sĩ Long Ba Cung, trên thân đối phương linh khí, linh thạch hẳn là có không ít đi. Thật đúng là thượng thiên chiếu cố ta mà. Vừa được tài vừa được sắc.
Tẫn Băng được Tú Linh một bên ôm cánh tay mang theo, huyết đào từ miệng đã chảy xuống thấm ướt vạt áo trước ngực. Hô hấp hỗn loạn. Làn da tuyệt sắc trắng tuyết kết hợp màu đỏ tươi của máu tạo thành một hình ảnh diễm lệ kỳ lạ, như hoa đào thấm giữ trời tuyết, rung động lòng người.
"Tú Linh tỷ, do muội làm liên lụy đến tỷ". Tẫn Băng khó khăn nói ra.
"Muội đừng nghĩ nhiều, chuyện này là do không lường trước được, yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang muội thoát được". Tu Linh an ủi.
"Nhưng...". Nhìn đến đoàn huyết quang phía sau gắt gao bám theo, khoảng cách ngày càng gần, Tẫn Băng mắt loé lên quyết tâm: "Nếu phi hành chạy một khoảng thời gian nữa, khó tránh khỏi pháp lực hao hết, không bằng đứng lại đánh cuộc một lần, tỷ yên tâm, muội không sao".
Tú Linh trong mắt xuất hiện do dự. Dù đã vừa phi hành vừa lấy linh thạch bổ sung pháp lực, nhưng vẫn là bù không bằng mất. Trong đầu âm thầm hối hận, sớm biết vậy chuẩn bị một số thủ đoạn đào thoát thì hơn. Do quá chủ quan, tiến vào bí cảnh lại chuẩn bị sơ sài.
"Như vậy có thể... Hừ, đáng ghét là kẻ phía sau có linh khí phi hành đặc thù, nếu không ta làm sao có thể để bị theo kịp". Tú Linh không cam lòng.
"Lấy độn thuật của tỷ thì đúng là kinh người. Nhưng lại có phần tiêu hao nhiều pháp lực. Cũng do tỷ mang theo muội nữa...". Tẫn Băng càng nói thanh âm càng nhỏ dần, bỗng nhiên ho ra thêm một búng máu.
"Tẫn muội...". Tú Linh hoảng hốt, vội vã đưa tay đặt vào tâm mạch của Tẫn Băng, truyền pháp lực vào để giúp nàng khống chế thương thế.
Tẫn Băng bỗng sáng mắt: "A, sao chúng ta không dùng thứ đó, tuy bây giờ pháp lực không còn bao nhiêu, nhưng cũng miễn cưỡng sử dụng một lần".
Tú Linh nghe vậy vậy thì cả người tỉnh táo : "Đúng a, muội thật thông minh, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng cũng đáng để thử".
Tẫn Băng lo lắng : "Tú Linh tỷ cẩn thận".
Tú Linh mỉm cười gật đầu : "Muội cứ tin ta". Nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy có chút không tin tưởng chính mình. Bất quá rất nhanh xua tan cảm giác đó, dừng lại phi hành, đứng chờ đoàn huyết quang kia bay tới.
Tu sĩ Thiên Huyết Điện đang mắng hai nữ phía trước tốc độ quá nhanh, đợi khi bắt được phải "t·rừng t·rị" thật tốt một phen, linh khí phi hành dưới chân tuy nhanh nhưng tốc độ thôn phệ pháp lực có chút không chịu được, thiếu nữ phía trước không dùng linh khí hay phù pháp nào, lại mang theo một người nhưng vẫn khiến hắn truy đuổi không dễ dàng, không khỏi thẹn quá hoá giận.
Khi nhìn thấy hai nữ dừng lại, hắn không khỏi vui mừng, cười lớn : " Ha ha, cuối cùng cũng chịu dừng lại rồi. Hẳn là cam tâm chịu trói rồi đúng không? Yên tâm, bổn công tử là một người thương hoa tiếc ngọc, sẽ không làm các ngươi đau".
Tú Linh để Tẫn Băng tự đứng một bên, nghe vậy rất tức giận. Liền tế ra một thanh kiếm vàng, hoàng kiếm rung rung, liền phóng về phía hắn.
Tu sĩ Thiên Huyết Điện nhìn thấy linh lực trên thân hoàng kiếm ảm đạm thì càng vui vẻ. Chứng tỏ pháp lực Tú Linh đã là đèn cạn dầu. Hắn liền xuất ra một thanh quải trượng, trên thân toả ra mùi huyết tinh nhàn nhạt.
"Keng".
Âm thanh trầm đục vang lên, hoàng kiếm b·ị đ·ánh bật trở lại. Quang mang trên thân kiếm tắt hẳn, rơi xuống đất, không phải là linh khí bị hủy, mà là chủ nhân linh khí không còn pháp lực để khu động.
Gã tu sĩ Thiên Huyết Điện ý cười càng nồng đậm : "Tiểu muội muội, sao không thúc thủ, càng phản kháng thì càng đau đớn. Ngoan ngoãn ca ca hứa sẽ không làm ngươi đau".
Gã chậm rãi tiến lại gần hai nữ, nhìn hai tỷ muội xinh đẹp này hắn liền không nhịn được. Về phần lo sợ hai nữ bất ngờ tung chiêu phản kháng gì thì hắn không sợ, nhìn hai người đèn cạn dầu thế này, dù là làm gì thì hắn cũng kiểm soát được.
Thiếu nữ vừa ra tay xuất hoàng kiếm thì không nói, còn thiếu nữ kia một bộ muốn hôn mê, cách đây không lâu hắn còn tận mắt nhìn thấy nàng b·ị đ·ánh trọng thương nên không ngại.
Tiến lại gần một, nguyên bản Tú Linh mặt xám trắng hô hấp không ổn bỗng hiện ra một tia giảo hoạt.
Tên tu sĩ Thiên Huyết Điện thấy vậy thì thầm nghĩ đúng như dự đoán. Tiểu muội muội, để ta xem ngươi sẽ làm gì đây.