Chương 1: Thất Ký
Thanh Lan Hạ Quốc.
"Lọc cọc ".
Dưới ánh nắng chói chang, một chiếc xe ngựa nặng nề chạy trên đường . Phu xe thở hắt đưa vạt áo lau mồ hôi trên trán vung roi quất vào mông con ngựa kéo xe .
Chiếc xe ngựa chạy đến một doanh trại to lớn thì dừng lại .
Nơi đây nhìn có rất nhiều lính canh phòng cẩn mật đao giáo sáng loáng nghiêm nghị đứng thủ hộ.
"Dừng lại muốn vào Thừa Lao Huyết phải khai báo danh tính ."
Nhìn thấy chiếc xe ngựa đang đi tới bên hông phu xe có giắt đoản kiếm lính gác cổng lập tức tra hỏi.
"Ta là người của tri phủ áp tải đám phạm nhân m·ưu đ·ồ á·m s·át thái tử tối hôm qua." Phu xe rút một tấm lệnh bài trong ngực áo giơ ra trước mặt tên lính gác.
Thừa Lao Huyết là lao ngục lớn nhất Thanh Lan Hoàng quốc này là nơi đặc biệt để giam giữ những tên t·ội p·hạm nguy hiểm phạm tội tày đình bao gồm cả tử tù . Vô cùng rộng lớn.
Chính vì thế số lượng binh lính được phân bố canh gác nơi này rất đông đảo . Một con ruồi cũng không thể lọt qua.
"Ngươi ở ngoài để bọn ta giải chúng vào."
Tên lính gác khoát tay ra hiệu đám lính xúm tới áp giải phạm nhân vào ngục . Lớp vải đen trùm kín lồng gỗ to lớn được kéo xuống lộ ra hơn mười phạm nhân bị trùm vải đen trên đầu phân biệt ngồi dựa vào bốn phía thành gỗ .
"Đám này đúng là ăn gan hùm mật gấu mất rồi lại dám đi á·m s·át tam thái tử cũng không rõ là người của thế lực nào". Tên gác cổng bĩu môi nhìn đám phạm nhân .
"Tam thái tử lần này đi du ngoạn sao hoàng thượng lại không lo được chứ nhưng đá·m s·át thủ này cũng không may . Những người âm thầm bảo vệ trong bóng tối lại là Kim Lan Vệ quân ." Lính phu xe cười hắc hắc.
"Bất quá..." Nhưng hắn chợt nhướng mày .
"Bất quá cái gì ?".
"Bất quá vẫn còn một tên chạy trốn được ..."
...
Trong một con ngõ vắng vẻ ẩm ướt lối đi chật hẹp chỉ rộng có nửa trượng mảng tường hai bên mọc đầy rêu điểm thêm những cây nấm dại . Một bóng người thất thểu khom lưng đang đi giật lùi hai tay đang kéo lê thêm một người đang b·ất t·ỉnh đầu tóc bù xù quần áo rách nát nhìn sơ có vẻ là một thiếu niên .
Bóng người đó sau khi kéo người thiếu niên rách rưới đó vào sâu trong hẻm góc khuất mà không ai có thể thấy rồi ngồi dựa lưng vào tường mà thở hắt ra một cách mệt nhọc .
Ngực áo hắn còn thấm đẫm một mảng máu lớn có vẻ như b·ị t·hương rất nặng.
Thoáng chốc hắn vén mái tóc xơ che mặt người thanh niên đấy sang một bên thì thầm với giọng run run:" Giống thật sự rất giống".
Chợt hai mí Tử Nguyên run run ánh sáng ban trưa làm hắn phải nheo mắt lại . Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt đầu tóc lộn xộn hai mắt trợn trừng nhìn hắn trên gò má còn có vài vệt máu khô môi dưới còn bị sứt mất một góc .
Tử Nguyên vừa tỉnh lại gặp ngay bộ dạng này khiến hắn giật nảy mình dù gì hắn cũng vừa mới mười sáu tuổi . Hắn liền ngồi bật dậy định lùi ra phía sau giữ khoảng cách nhưng phía sau là bức tường đường cùng . Tử Nguyên hít hơi giữ bình tĩnh hiện tại hắn không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra .
Chợt người nam nhân kia nhẹ giọng nói :" Chủ tử ".
"Chủ tử gì phải chăng đại thúc đã nhận lầm người rồi chăng?".
Người nam nhân kia đảo mắt thân thể b·ị t·hương có vẻ mệt nhọc ấy lại có đôi tay nhanh nhẹn không ngờ trong chớp mắt hắn bỗng vạch ngực áo Tử Nguyên .
"Đại thúc...". Tử Nguyên muốn đẩy đôi tay hắn ra nhưng bất lực cảm giác như làm bằng sắt vậy .
Đôi mắt nam nhân ấy nhanh chóng trở nên ảm đạm Tử Nguyên cảm thấy một tia thất vọng trong mắt hắn .
"Quả nhiên là không phải ài ... Trên đời này không ngờ có người giống nhau đến vậy ". Nam nhân đầu tóc bù xù buông thõng hai cánh tay đầu tựa vào tường mà ngước mặt lên trời cười nhẹ thất vọng .
"Tiểu huynh đệ ngươi là người ở đâu thì quay trở lại nơi đấy nhanh đi nếu không sẽ gặp hoạ sát thân đấy ".
Tử Nguyên rất bất ngờ khi nghe nam nhân ấy nói với hắn như vậy . Nhưng mà...
"Đại thúc ta cũng không rõ là ta đến từ đâu từ khi ngươi cho ta một chưởng vào đầu b·ất t·ỉnh ta cũng không còn nhớ gì nữa ".
"Người không nhớ gì ...?!".
Nam nhân này vốn là một nguyên soái đắc lực dưới trướng nhị thái tử . Nhị hoàng tử và tam hoàng tử vốn âm thầm tính kế tranh nhau ngôi báu do đại hoàng tử mệnh thấp c·hết yểu . Một thời gian trước tam hoàng tử thành công bày mưu á·m s·át được nhị hoàng tử hắn nghiễm nhiên trở thành thái tử . Hoàng đế cũng không nghi ngờ gì . Nhưng phe trướng của nhị hoàng tử biết rất rõ nhưng bất lực không thể làm gì .
Từ khi trở thành thái tử chính thức, tam hoàng tử liền dùng quyền hành cùng mạng lưới quan hệ phá tan phe cánh tàn dư của nhị hoàng tử . Cuối cùng khi biết tin thái tử đi du ngoạn cận vệ không quá đông đám người nguyên soái này một lần nữa tổ chức á·m s·át nhưng một lần nữa mắc mưu mà thất bại b·ị b·ắt hết chỉ mỗi nam nhân này chạy thoát .
Cái gọi là ngồi yên cũng khiến kẻ thù loạn chỉ trách thái tử quá mưu mô xảo trá mà thôi .
Trên đường trốn chạy từ đêm hôm qua nam nhân này phát hiện Tử Nguyên có khuôn mặt rất giống nhị hoàng tử nhưng non nớt hơn một phần hắn liền hoảng hốt kéo tay chạy trốn nhưng gặp Tử Nguyên ngơ ngác vẻ mặt không hiểu gì hắn không nghĩ được nhiều liền một chưởng ngắt huyệt Tử Nguyên vác hắn lên vai bỏ chạy. Đến nơi này thì kiệt sức .
Nhưng khi bình tĩnh lại phát hiện Tử Nguyên không có vết chàm hình trăng lưỡi liềm phía dưới ngực trái giống nhị hoàng tử với lại hắn cũng đã từng tận tay chôn xác nhị hoàng tử, mới thất vọng khẳng định rằng đây không phải chủ tử xủa mình .
Sau khi nghe nam nhân mệt nhọc kể rõ ngọn nguồn Tử Nguyên cũng đành phải cười khổ trong lòng . Không biết vì sao từ đâu bỗng dưng bị người ta đánh một chưởng mất trí nhớ . Nhưng nhìn lại trên người hắn không có gì chỉ có vài khối bạc lẻ cùng một ít lương khô và một bộ quần áo bạc màu có vẻ là một cuộc sống lang thang không khá gì cho lắm.
"Khục khục ...".
Bỗng nhiên người nam nhân bỗng ho ra vài ngụm máu thoáng chốc sắc mặt tái nhợt hơn hẳn .
"Đại thúc ngươi..."
"Tiểu huynh đệ chắc hẳn ngươi cũng trách ta lắm . Ta đã trúng phải âm độc cực mạnh khó có thể qua khỏi . ".
Nam nhân lấy ra một tấm địa đồ nhắn nheo trong lớp áo sâu nhất trong ngực run rẩy đưa cho Tử Nguyên :
"Kho tàng này của bọn ta cùng nhau tích lũy nay ta là người cuối cùng nối bước các huynh đệ đi gặp nhị hoàng tử . Để không thì cũng vô dụng ta tặng lại coi như để chữa bệnh cho ngươi . Chỉ là sau này nếu tiểu huynh đệ có dư thừa thực lực xin hãy thực hiện di nguyện cuối cùng của ta khiến tên thái tử đó không sống yên ổn ..".
"Ta..." Tử Nguyên ấp úng không nói thành lời.
"Không cần phải nói khụ...khụ..." . Nam nhân lần nữa ho ra bụm máu khó khăn phất phất tay :" Đó là nếu như ngươi đủ thực lực nhưng nếu ngươi không muốn thì coi như miễn đi . Coi như đó là quà tạ lỗi của ta . Dù gì đó cũng là hi vọng xa vời".
"Được ta hứa nếu đủ khả năng ta sẽ giúp".
"Ta còn chưa biết tên của tiểu huynh đệ ?".
"Tử Nguyên ".
Nam nhân ấy khẽ cười nụ cười như để t·ừ g·iã c·õi đ·ời hay một sự yên lòng nhân thế sau lưng ... Cuối cùng đầu hắn gục xuống hai cánh tay buông thõng cả người dần đổ xuống một bên...
Tử Nguyên đỡ lấy vai hắn đưa tay khẽ vuốt hai mắt dù hắn đã nhắm lại . Tử Nguyên thầm khen vị nhị hoàng tử có khuôn mặt giống hắn kia có một bề tôi trung thành như vậy . Trong cuộc đời này dễ gì có một tri kỷ đối với mình như thế .
Đợi đêm tối hắn mang xác vị nguyên soái ấy đến một mảnh đất sạch sẽ cẩn thận chôn cất . Nhìn mộ phần đã hoàn chỉnh Tử Nguyên cũng trầm ngâm suy tư về trần thế này . Mặc dù bây giờ hắn còn rất ít tuổi nhưng có khi nào cũng có một kết cục như thế này ...