Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 43: Giăng bẫy




Lê Kim Quốc lâu lâu cũng sẽ về nhà cũ thăm bà cụ Lê, số lần đến nhiều hơn so với một năm trước. Ông ta có suy nghĩ gì đương nhiên mọi người đều biết, chẳng phải ông ta sợ bà cụ Lê tỉnh lại mà thôi.

Mỗi khi ông ta đến, bà cụ Lê đều nằm trên giường giả vờ như đang hôn mê, chuyện này làm cho Lê Kim Quốc yên tâm hơn.

“Đại sư, hiện giờ tôi đã quản lý toàn bộ nhà họ Lê. Ngài yên tâm, số tiền này tôi sẽ cho ngài không ít đâu.”

Người ở đầu bên kia điện thoại nói: “Đừng quên những gì đã hứa với ta.”

Sắc mặt Lê Kim Quốc trầm xuống, sau đó nói: “Ngài yên tâm, tôi nhớ kỹ mà.”

Về đến nhà, Lê Cương và Giang Tư Vũ cũng đang ở đó. Thấy cái bụng hơi phồng lên của con dâu, Lê Kim Quốc lại không vui một chút nào.

“Cha, cha về rồi.” Giang Tư Vũ cười chào đón.

“Ừ.” Lê Kim Quốc lạnh nhạt trả lời, có vẻ chẳng để ý mấy.

Lê Nhược Mai oán trách: “Anh hai, anh lạnh nhạt với Tiểu Vũ quá, trong bụng con bé còn có cháu trai của anh đấy.”

Mẹ của Lê Cương, Dương Thư là người dịu dàng hiền thục, người cũng như tên của bà. Bà luôn không đồng ý với kế hoạch của chồng mình, nhưng bà không thể làm gì được, ở trong nhà bà vốn không có tiếng nói.

“Ăn cơm đi.”

Bà và bảo mẫu cùng bưng đồ ăn đến, dọn chén đũa cho bọn họ.

Bữa ăn cũng không vui vẻ mấy, mặt Lê Kim Quốc đầy vẻ u sầu, đồ ăn vào trong miệng rồi cũng không có mùi vị gì. Giang Tư Vũ thấy cha chồng tương lai có thái độ này với mình cũng cảm thấy không dễ chịu, vì vậy nói mình không thoải mái, về nhà nghỉ ngơi trước.

“Anh hai, ít nhiều gì anh cũng phải biểu lộ thái độ ra đi chứ!” Lê Nhược Mai khuyên ông ta.

Lê Kim Quốc nhấp ngụm trà, giọng điệu nặng nề: “Sao anh lại không biết, nhưng hôm nay người đó lại hỏi muốn thứ kia.”

Lê Nhược Mai nghe vậy cũng cảm thấy u sầu: “Anh hai, anh thật sự định đưa cho ông ta sao? Nhưng Giang Tư Vũ đang mang thai con cháu của nhà họ Lê chúng ta mà.”

“Em nghĩ anh muốn sao!” Lê Kim Quốc đột nhiên lớn tiếng nói: “Dù cho anh không vừa ý Giang Tư Vũ nhưng đó cũng là cháu trai của anh, nhưng anh có thể làm sao đây! Tất cả những thứ chúng ta có hiện giờ đều là do ông ta cho, nếu chúng ta không đưa đứa nhỏ cho ông ta thì không chừng sẽ gây ra họa lớn!”

“Em thấy cũng đâu cần thiết. Bây giờ mọi chuyện đã xong, cho dù ông ta có muốn đổi ý cũng không thể.”

Lê Kim Quốc im lặng suy nghĩ, Dương Thư đi đến, chỉnh lại chén trà bị nghiêng: “Ngay từ đầu em đã không đồng ý chuyện này rồi. Kim Quốc, làm vậy có đáng không?”

“Đương nhiên là đáng rồi! Một đứa trẻ mà thôi, đợi xử lý xong mọi chuyện lại tìm cho Tiểu Cương một người môn đăng hộ đối, cũng sẽ giúp được chúng ta.”

Dương Thư còn muốn khuyên, nhưng thấy chồng mình đã là u mê, chỉ có thể thất vọng lắc đầu.

Một bên khác, Lê Thiệu đang bàn bạc với bác cả phải làm sao để Lê Kim Quốc chui đầu vào lưới, nhưng đã qua nửa ngày vẫn chưa có cách nào.

“Bác gái, bác làm đồ ăn ngon quá.”

“Nước trái cây này làm thế nào ạ?”

“Con có thể ăn thêm một miếng bánh quy này không?”

...

Bọn họ đang lo lắng, nhưng con nhóc tham ăn Khúc Yêu Yêu lại ở trong bếp nịnh nọt bác gái cả của Lê Thiệu để kiếm chút đồ ăn ngon.

Triệu Lệ thấy cô nói ngọt như vậy, trong lòng cũng thấy vui vẻ: “Muốn ăn mấy cái cũng được.”

“Cảm ơn bác gái.” Móng vuốt của Khúc Yêu Yêu vừa cầm được bánh quy đã bị Lê Thiệu chặn lại giữa chừng bỏ vào miệng. “Đây là bánh quy của tôi!” Cô tức giận nói.

Lê Thiệu cố ý kiểm soát lượng đồ ngọt cô ăn nên nói: “Bác gái đừng quá chiều em ấy quá, hôm nay em đã ăn bao nhiêu rồi?”

“Cũng chỉ ăn bốn năm miếng thôi mà...”

“Không được ăn nữa.”

Khúc Yêu Yêu tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện với anh nữa.

Triệu Lệ cười nói: “A Thiệu như vậy giống như đang nuôi con gái vậy.” Bà ấy nhìn Khúc Yêu Yêu rồi lại nhìn Lê Thiệu, không khỏi trêu ghẹo: “Này, Yêu Yêu, không bằng con làm vợ cho A Thiệu của chúng ta đi, vậy là có thể đến nhà bác gái ăn ngon mỗi ngày rồi.”

Khúc Yêu Yêu ngẩn ngơ. Bác gái, tuy con thích ăn nhưng con không ngốc nhé! Sao có thể vì một miếng bánh quy mà bán mình được.

“Bác gái, chuyện này không hay lắm đâu, Lê tiên sinh cũng không thích cháu.”

Nào biết Lê Thiệu lại nói: “Sao em lại biết anh không thích?”

“Hả?” Khúc Yêu Yêu càng ngơ ngác hơn, anh nói vậy là sao...

Lê Kim Tự và Triệu Lệ đều nhìn về phía anh, tai Lê Thiệu đỏ ửng, nhanh chóng đổi đề tài: “Đừng chỉ biết ăn thôi, lại đây nghĩ cách đi.”

Triệu Lệ liếc mắt ra hiệu với chồng: A Thiệu đang có ý với người ta đấy!

***

Khúc Yêu Yêu ngồi trên sô pha uống trà trái cây Triệu Lệ làm riêng cho cô, hương vị ngọt ngào làm cô thỏa mãn híp mắt: “Thật ra rất đơn giản mà, cứ giăng bẫy để ông ta rớt vào như lần trước chúng ta đối phó với Phương Châu là được rồi.”

“Không được!” Lê Kim Tự phản đối: “Chuyện cổ trùng không thể để cho người ngoài biết, nếu không cổ phần của công ty sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.”

Khúc Yêu Yêu lại suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu không thể đụng đến người nhà họ Lê thì có thể tìm Giang Tư Vũ mà. Trùng hợp người hạ cổ chính là cô ta, hơn nữa cô ta cũng không họ Lê, vậy thì sẽ không có ảnh hưởng gì nhỉ?”

Giang Tư Vũ... Là một ứng cử viên không tệ.

“Chúng ta không hiểu về cô ta lắm, nên bắt đầu như thế nào đây?” Lê Thiệu nghi ngờ.

Khúc Yêu Yêu nhắc đến một người: “Tìm Giả đạo nhân đi, nếu cô ta đã dám hạ cổ thì chúng ta dám ăn miếng trả miếng!”

Giả đạo nhân là một người thấy tiền là sáng mắt, huống chi bọn họ cũng không làm chuyện gì tàn nhẫn, chỉ muốn mượn cổ trùng của ông ta để làm cho Giang Tư Vũ nói ra sự thật mà thôi.

“Biết ngay mấy người đến là không có chuyện gì tốt mà.”

Khúc Yêu Yêu cười lấy lòng: “Hì hì, ông rất có năng lực mà, đương nhiên chúng tôi chỉ có thể xin ông giúp đỡ thôi.”

Giả đạo nhân bắt chéo chân, tỉnh bơ xoa hai đầu ngón tay. Lê Thiệu biết ông ta có ý gì, vài phút sau, một số tiền lớn được chuyển vào thẻ ngân hàng của Giả đạo nhân: “Tên nhóc này biết điều thật. Được, lão đạo sĩ ta đây giúp các người một lần.”

Ông ta lên lầu tìm cổ trùng, còn Khúc Yêu Yêu lại đi lung tung khắp nơi.

Lần trước đến không nhìn kỹ nhà ông ta, lần này cô lại có vài phát hiện mới. Không hổ là thuật sư vu cổ, khắp nơi trong nhà Giả đạo nhân đều có dấu vết của cổ trùng.

Lê Thiệu có ám ảnh tâm lý với thứ này, vì vậy anh kéo cô về bên người nói: “Đừng đụng lung tung.”

“Tôi chỉ xem thôi, tò mò mà.” Khúc Yêu Yêu thật sự tò mò với những thứ này.

“Tò mò cũng không cho xem.”

Cô bĩu môi, không xem thì không xem.

Khi Giả đạo nhân xuống dưới, trong tay ông ta có thêm hai cái lọ: “Dây lụa hồng là Cổ Ảo Giác, có thể gây ra ảo giác cho người khác, dây lụa xanh là Cổ Thành Tâm, nhóc hỏi gì thì cô ta sẽ trả lời cái đó. Hai người chọn một cái đi.”

“Cái này mà còn phải chọn sao, đương nhiên là Cổ Thành Tâm rồi!”

Khúc Yêu Yêu muốn lấy cái lọ, Giả đạo nhân lại không cho: “Cô nhóc gấp gáp cái gì, ta còn chưa nói xong.” Ông ta cầm Cổ Thành Tâm cổ nói tiếp: “Hiệu quả của Cổ Thành Tâm quả thực rất nhanh, nhưng lại có tổn thương nhất định với người thi cổ, hai người xác định lấy nó?”

“Lấy!”

“Không lấy!”

Người nói lấy là Khúc Yêu Yêu, còn nói không lấy là Lê Thiệu.

Khúc Yêu Yêu nghĩ dù sao cô cũng không sống được bao lâu nữa, còn sợ cổ trùng cắn ngược sao? Mà Lê Thiệu... dù là ai làm người dùng cổ thì anh cũng sẽ không đồng ý.

“Vì sao không lấy, có Cổ Thành Tâm là có thể làm cho Giang Tư Vũ nói ra tất cả rồi.” Khúc Yêu Yêu không hiểu.

Lê Thiệu nói: “Đạo trưởng đã nói cổ trùng sẽ gây tổn thương cho người dùng cổ, không thể mạo hiểm.”

“Không sao cả, tôi có thể làm.”

“Không được!” Làm sao anh có thể để cho Khúc Yêu Yêu mạo hiểm.

Giả đạo nhân lấy lại Cổ Thành Tâm, cười nói: “Biết hai người không lấy nên mới cho lựa chọn. Này, tác dụng của Cổ Ảo Giác tuy không mạnh như vậy nhưng chỉ cần dùng tốt thì cũng sẽ có hiệu quả bất ngờ.”

Khúc Yêu Yêu có lòng lấy Cổ Thành Tâm nhưng Lê Thiệu không muốn nên cô cũng chỉ có thể nghe lời.

***

Giả đạo nhân nói cách sử dụng Cổ Ảo Giác cho bọn họ, thứ này không có tác dụng phụ gì, cũng không giống như Cổ Mê Hoặc cần dùng máu để dẫn cổ. Việc họ cần làm là để Cổ Ảo Giác tiến vào cơ thể Giang Tư Vũ, khiến cho cô ta sinh ra ảo giác rồi nói ra chân tướng.

Như vậy không khó, Lê Kim Tự lấy lý do tổ chức tiệc gia đình để mời gia đình Lê Kim Quốc đến nhà cũ ăn cơm. Giang Tư Vũ với tư cách là con dâu tương lai đương nhiên cũng phải đến.

Triệu Lệ bưng một chén cháo tổ yến đến, nói: “Tổ yến bổ dưỡng đẹp da, con nếm thử đi.”

Giang Tư Vũ nhận lấy, nói cảm ơn: “Cảm ơn bác gái ạ, tổ yến này đúng là đồ cao cấp mà.”

Cô ta không nghi ngờ gì, cầm muỗng rồi múc uống. Giang Tư Vũ đang mang thai nên vốn cần bồi bổ cơ thể, tổ yến có nhiều dinh dưỡng phong phú, không uống thì uổng phí.

Ăn xong một chén cháo tổ yến, cô ta cũng cảm thấy đã no ba phần.

Trên bàn cơm, Lê Kim Tự bưng chén rượu cố ý làm hòa với Lê Kim Quốc: “Nếu đã giao nhà họ Lê cho em thì phải làm cho đàng hoàng, đừng làm mẹ thất vọng.”

Ông ấy đã nhường một bước, tất nhiên Lê Kim Quốc cũng sẽ không dồn ép nữa: “Anh hai cứ yên tâm, công ty ở trong tay em sẽ càng ngày càng tốt đẹp, anh cứ chờ lấy tiền hoa hồng. Mấy năm nay anh cũng vất vả rồi, anh hãy cứ đi chơi với chị dâu đi.”

“Đúng vậy, nhiều năm như vậy anh cũng mệt rồi, sau này nhà họ Lê giao cho các em.”

Lê Cương cũng nói: “Bác cả cứ yên tâm, có con giúp đỡ thì tất nhiên công ty sẽ càng tốt hơn.”

Sau khi ăn xong, Lê Kim Quốc lên lầu nhìn thoáng qua bà cụ Lê, thấy bà không có gì khác thường thì mới yên tâm rời đi. Giang Tư Vũ và Lê Cương đi cùng nhau, vừa lên xe, cô ta liền thấy bụng không ổn lắm: “Bụng em đau...”

Lê Cương lập tức cẳng thẳng: “Sao vậy?”

“Không biết nữa, em cứ thấy đau bụng từng cơn.”

Lê Cương lập tức quay đầu xe lại, đi đến bệnh viện, nhưng sau khi kiểm tra xong lại phát hiện không có điều gì khác thường. Bác sĩ cũng chỉ nói: “Phụ nữ mang thai tuy cần dinh dưỡng nhưng là cũng phải kiểm soát liều lượng. Cô bồi bổ quá mức, thừa dinh dưỡng nên đứa trẻ không hấp thu được, em bé giận đó mà.”

Thì ra là chỉ là hiểu nhầm thôi.

“Đã bảo em ăn ít một chút mà không nghe, chưa từng ăn thứ gì tốt phải không?”

“Chẳng phải em ăn vì con sao!”

Quả thật Giang Tư Vũ ăn hơi nhiều đồ bổ, ngoài miệng thì nói là vì con, thật ra chỉ vì là thỏa mãn cơn thèm ăn của mình thôi.

Lê Cương đưa cô ta về nhà nhưng gã lại không xuống xe.

“Anh không về nhà sao?”

“Công ty còn có vài chuyện cần xử lý, hôm nay có lẽ anh không về. Em đi ngủ sớm chút.”

Giang Tư Vũ chống hông, cảnh cáo gã ta: “Lê Cương, tốt nhất là anh chỉ đến công ty thôi, nếu như để em phát hiện anh có bé ba bé tư gì đó ở ngoài thì đừng trách em nhất thời bất cẩn lỡ miệng nói hết.”

“Tiểu Vũ ngoan, đừng suy nghĩ lung tung, anh thật sự phải đến công ty. Hiện giờ anh chỉ vừa tiếp quản mọi việc, chuyện cần phải xử lý quá nhiều. Em nghỉ ngơi cho khỏe, cần gì thì cứ nói với thím Vương.”

Chờ Giang Tư Vũ rời đi, sắc mặt của Lê Cương lập tức thay đổi.

Gã ta đánh tay lái trọn một vòng, vẻ mặt dữ tợn: “Mày là cái thá gì mà cũng dám uy hiếp tao?” Từ lúc bắt đầu, Lê Cương chỉ lợi dụng Giang Tư Vũ giúp nhà gã làm việc, không nghĩ tới ngược lại nuôi ong tay áo.

Chờ sau khi sinh đứa nhỏ này ra thì cô ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.

Lê Cương lái xe rời khỏi tiểu khu, lập tức chạy về phía quán bar.