Lê Thiệu chỉ gặp Giang Tư Vũ một lần, thậm chí còn không nhớ rõ cô ta trông như thế nào. Lúc này anh đành phải tìm sự giúp đỡ của Dư Phi.
Dư Phi là một người chuyện gì cũng biết, những người có tiếng trong thành phố Du anh ta đều biết hoặc ít hoặc nhiều. Một mặt là anh ta tiếp xúc được khi làm cảnh sát, mặt khác là vì nhà họ Dư.
“Giang Tư Vũ... nghe hơi quen, mày chờ tao hỏi đã.” Không biết Dư Phi tìm ai mà rất nhanh đã hỏi được thông tin về Giang Tư Vũ: “Cô ta cũng xem như một người nổi tiếng trên mạng đi. Mày cũng biết cậu ấm nhỏ của nhà họ Trình mà nhỉ?”
“Trình An?”
“Bingo, trước đó thằng nhóc Trình An này rất thích cô ta, hẹn cô ta ra ngoài ăn vài lần. Nhưng mày cũng biết mấy người nổi tiếng trên mạng rồi đó, ảnh chụp là ảnh chụp, người thật là người thật. Trình An ăn tối với cô ta ba lần, lần nào cô ta cũng trông khác hẳn với ảnh chụp, Trình An còn tưởng rằng cô gái này đã học được cách thay khuôn mặt nữa. Khi cậu ta nói cho tụi tao chuyện này, mọi người cũng xem đó là trò cười mà nghe.”
“Còn nữa không?”
“Đúng rồi, lúc ấy anh hai của mày đã quen cô ta tại quán bar. Nghe nói bọn họ gặp nhau là tia lửa bắn tung tóe, sau đó thì nhanh chóng ở bên nhau. Mà không nói chứ, bọn tao vốn cho rằng hai người họ chỉ yêu chơi thôi, vậy mà bây giờ đã bàn tới chuyện cưới hỏi. Cô Giang Tư Vũ này xuất thân từ gia đình bình thường, gả cho anh của mày cũng xem như đã bay lên cành cao trở thành phượng hoàng rồi.”
Lê Thiệu lại hỏi: “Biết địa chỉ nhà cô ta không? Hoặc là chỗ cô ta thường đi.”
Dư Phi có chút tò mò: “Sao mày lại muốn biết thông tin về cô ta?”
“Có một số việc không tiện nói với mày ngay bây giờ, nhưng tóm lại là rất quan trọng.”
Lê Thiệu là một người không hay nói đùa, nghe anh nói như vậy, Dư Phi liền biết chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng: “Chờ chút, để tao đi tìm cho mày.”
Chừng mười phút sau, Dư Phi gửi tin nhắn đến:
[Bạn thân của Giang Tư Vũ ở mở một quán cà phê trên phố Bắc. Cô ta thường xuyên đến đó.]
Giang Tư Vũ đã từng gặp Lê Thiệu nên anh không thể đi được, chuyện này đành giao cho Khúc Yêu Yêu và Bắc Ngọc.
Quán cà phê nằm ở mặt tiền, vị trí khá tốt. Cửa được trang trí vừa đúng mốt vừa có không khí, có không ít người đang chụp ảnh check in. Tuy đang trong thời gian làm việc nhưng khách hàng bên trong cũng khá nhiều, còn đa số là khách hàng nam, nhân viên cửa hàng mặc trang phục hầu gái mỉm cười tiến đến chào đón: “Hoan nghênh đã đến, mời hai bạn đi bên này.”
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ biết cửa hàng này vì sao lại hot, nhưng Khúc Yêu Yêu và Bắc Ngọc lại không hiểu những thứ này lắm nên chỉ có thể ngơ ngác theo nhân viên cửa hàng đi vào trong.
Trùng hợp là chỗ ngồi nhân viên cửa hàng sắp xếp cho họ ở ngay bên cạnh chỗ Giang Tư Vũ. Ban đầu Khúc Yêu Yêu vẫn chưa nhận ra cô ta, dù sao sự khác biệt giữa người thật và hình chụp cũng rất lớn, lúc bạn của cô ta gọi tên cô ta thì Khúc Yêu Yêu mới xác định được.
Trước khi vào, Lê Thiệu cho cô một cây bút ghi âm để Khúc Yêu Yêu ghi âm tất cả lời cô ta nói, có lẽ sẽ có vài manh mối.
Bút ghi âm ở ngay trong túi của cô, Khúc Yêu Yêu không cần đụng đến. Nhân viên cửa hàng đặt thực đơn lên bàn. Thấy hình vẽ bánh kem trên menu, Khúc Yêu Yêu nhìn nó chăm chăm: “Cái này cái này cái này, còn cái này nữa, tôi lấy hết.”
Bắc Ngọc thấy thế vội nói: “Nhiều lắm, chúng ta ăn không hết.”
“Mấy cái này tôi muốn ăn hết, anh muốn ăn gì thì tự gọi đi.”
Bắc Ngọc: Tôi suy nghĩ nhiều rồi...
Khúc Yêu Yêu chọn ba cái bánh kem và một ly trà sữa, Bắc Ngọc chỉ gọi một ly trà sữa. Nhân viên cửa hàng đi chuẩn bị. Khúc Yêu Yêu chống đầu như đang tán dóc với Bắc Ngọc, thật ra cô đang nghe Giang Tư Vũ nói chuyện.
“Tiểu Vũ lại đổi túi xách rồi à?” Một cô gái ngồi một bên hỏi.
Giang Tư Vũ lấy túi xách ra khoe khoang: “Đúng rồi đó, đây là mẫu đang được trưng bày, trong nước chỉ có năm cái thôi.”
“Hâm mộ cậu quá, bạn trai vừa ngầu vừa có tiền.”
Một cô gái tóc ngắn khác nói: “Bây giờ chắc là vị hôn phu nhỉ?”
Giang Tư Vũ cười nói: “Đúng rồi, hôm nào các cậu tìm thời gian rảnh để đi thử trang phục phù dâu nhé. Chồng của mình nói chọn kiểu gì tùy tụi mình, dù sao anh ấy cũng trả tiền.”
“Chậc chậc chậc, trở thành mợ chủ nhà giàu đúng là khác mà, giàu có hào sảng. Này, mình nghe nói cha chồng tương lai của cậu được kế thừa công ty, thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Giang Tư Vũ vén tóc: “Hiện giờ chồng của mình cũng ở trong công ty, nhà anh ấy chỉ có một đứa con trai này thôi. Sau này...”
Không cần nói nhiều lời, người nghe được tự nhiên sẽ hiểu.
Cô gái tóc ngắn nói: “Tiểu Vũ của chúng ta giờ đây đã có thể trở thành con dâu nhà giàu hàng thật giá thật rồi. Đến lúc đó lại cậu sinh thêm một đứa con là có thể được chia gia sản kếch xù.”
Một cô gái khác nhắc nhở cô ta: “Hiện giờ chồng của cậu là kim cương Vương lão ngũ* rồi, Tiểu Vũ, cậu nhớ đề phòng một chút, đừng để cho anh ta ăn vụng ở ngoài nhé.”
(*) Kim Cương Vương Lão Ngũ: là một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân, vừa có nhà vừa cực kì giàu có (thường là những người còn trẻ đã tự mình làm được ông chủ lớn), gần giống với cao phú soái, nhưng cấp độ cao hơn.
Giang Tư Vũ rất tự tin: “Anh ấy không dám đâu, nếu Lê Cương dám tìm tiểu tam thì đừng trách mình không nể mặt, hơn nữa...” Cô ta đỡ bụng mình: “Người thừa kế tương lai của nhà họ Lê đang ở trong bụng mình.”
“Tiểu Vũ, cậu có rồi?”
Giang Tư Vũ nhỏ tiếng lại: “Suỵt, ngoại trừ các các cậu và Lê Cương thì không ai biết đâu.”
Khúc Yêu Yêu rất muốn nói là cô cũng biết nè.
“Hai bạn, đây là trà sữa và bánh kem của hai người, mời từ từ thưởng thức.” Nhân viên cửa hàng đặt món lên bàn, trong đó có cả bánh kem dâu tây khiến Khúc Yêu Yêu quên mất mục đích đến hôm nay.
Cô cầm lấy nĩa múc một miếng lớn: “Ui, chua quá!” Không ngon bằng cái của Lê tiên sinh làm.
Bắc Ngọc lại cảm thấy trà sữa không tệ, anh ta uống hơn nửa ly: “Trà sữa này không giống trà sữa Lê tiên sinh làm chút nào.”
“Chỗ nào không giống?”
“Ly trà sữa này rất ngọt, nhưng mà Lê tiên sinh làm lại... rất mặn.”
“Vậy à?” Khúc Yêu Yêu gọi giống anh ta, cô uống một ngụm, trên mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ: “Không dễ uống bằng Lê tiên sinh làm, trân châu cũng không cắn nổi.”
Cô hơi mất hứng, nhưng theo nguyên tắc không lãng phí nên vẫn ăn uống hết bánh kem khó ăn và trà sữa dỡ tệ.
Giang Tư Vũ đã trò chuyện được kha khá với bạn bè, cô ta đứng dậy định rời đi: “Bội Bội, lần sau mình dẫn Lê Cương lại đây quan tâm việc buôn bán của cậu.”
“Vậy thì tốt quá, cửa hàng này của mình phải nhờ cậu quảng cáo giúp mình rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi Giang Tư Vũ rời đi, Khúc Yêu Yêu và Bắc Ngọc cũng thanh toán rồi cũng ra ngoài.
Xe Lê Thiệu dừng ở gần đó, sau khi Khúc Yêu Yêu lên xe, Lê Thiệu hỏi cô: “Sao rồi?”
Khúc Yêu Yêu thở dài: “Ầy, đồ ăn của cửa hàng này dở quá đi mất.”
Lê Thiệu cạn cả lời, việc anh muốn biết là cái này sao?
“Giang Tư Vũ đâu?”
“À à.” Khúc Yêu Yêu phản ứng lại, lấy bút ghi âm trong túi ra đưa cho anh: “Nè, ghi âm lại hết rồi.”
Lê Thiệu bấm mở, lúc đầu không có tiếng gì, sau đó anh nghe thấy tiếng trò chuyện của cô và Bắc Ngọc. Hai người lúc thì món này ngon, món kia không ngon, người nào không biết còn tưởng rằng hai người là nhà phê bình ẩm thực. Chẳng qua khi nghe được Khúc Yêu Yêu nói đồ ăn làm không ngon bằng Lê tiên sinh, Lê Thiệu vẫn cảm thấy có chút hài lòng.
Sau nữa là tiếng nói chuyện của Giang Tư Vũ và bạn của cô ta.
Từ lời họ nói có thể nghe ra trong tay Giang Tư Vũ có nắm một số nhược điểm của Lê Cương, mà những nhược điểm này cùng đứa con trong bụng cô ta chính là lợi thế để cô ta đứng vững trong nhà họ Lê.
Khi lái xe về nhà, Lê Thiệu nghĩ có lẽ phải nói chuyện này cho bác cả biết.
***
Từ khi Lê Kim Tự không tiếp quản công ty nữa, ông ấy đã tu thân dưỡng tính ở nhà. Lê Thiệu dẫn Khúc Yêu Yêu và Bắc Ngọc đến nhà bác cả, bác gái tiếp đãi họ rất lịch sự.
Điều hiếm thấy là hôm nay anh cả Lê Dương cũng ở đây, thật đúng là bất ngờ.
“Anh không đến bệnh viện à?”
Lê Dương ngồi đối diện anh, nói: “Đến lượt nghỉ.”
Lê Thiệu trò chuyện đôi câu với họ rồi mới nói rõ mục đích đến của mình: “Việc bà nội bị trúng cổ vẫn còn nội tình.”
Nghe Lê Thiệu kể hết, Lê Kim Tự và Lê Dương đều rất kinh ngạc, càng khiến cho họ không ngờ là chuyện này lại do em trai ruột của mình làm!
“A Thiệu, cần bác cả làm gì?” Lê Kim Tự không nghi ngờ gì lời Lê Thiệu nói.
Lê Thiệu nói ra khó khăn bọn họ đang gặp: “Hiện giờ bọn con nghi ngờ người hạ cổ là Giang Tư Vũ, nhưng muốn lấy được máu của cô ta thật sự hơi khó.”
Vào lúc này, Lê Dương nói: “Nếu cô ta mang thai thì nhất định sẽ đi làm kiểm tra.”
Đúng vậy, khi làm kiểm tra sẽ phải lấy máu, vậy thì việc lấy được máu của cô ta rất đơn giản với Lê Dương.
Trùng hợp là bệnh viện Giang Tư Vũ làm kiểm tra chính là chỗ Lê Dương làm. Anh ấy tìm bác sĩ khoa phụ sản giúp đỡ, lấy lý do cần xét nghiệm máu để lấy một giọt máu ở đầu ngón tay Giang Tư Vũ. Lê Thiệu cầm đồ về nhà cũ, đưa máu của Giang Tư Vũ cho Giả đạo nhân.
Thành công hay thất bại phụ thuộc vào lần thử này.
Lê Kim Tự nhìn Giả đạo nhân trộn máu và sương sớm, cuối cùng dùng bút lông nhúng vào chấm lên nhân trung của bà cụ Lê. Cổ trùng trong cơ thể ngửi được mùi liền chậm rãi bò ra từ xoang mũi.
“Đây là cái gì!”
Cổ trùng không chui về như trước mà ngược lại can đảm bò ra ngoài xoang mũi. Giả đạo nhân vui sướng: “Thành công!”
Ông ta đặt chén bên cạnh bà cụ Lê, cổ trùng liền bò vào chén theo mùi hương. Giả đạo nhân cầm cổ trùng bỏ vào lọ mình mang theo: “Nhóc con, về nhà với ta nào.”
Khúc Yêu Yêu hỏi ông ta: “Ông còn muốn giữ thứ này à?”
“Cổ Mê Hoặc này chính là bảo bối đó, nó rất khó tìm! Bác hai của cậu chắc cũng tiêu không ít tiền, nhưng có thể tìm được Cổ Mê Hoặc cũng không phải người thường.”
Đương nhiên không có khả năng Lê Kim Quốc tự tìm được, chắc chắn còn có người đứng sau ông ta.
Cổ trùng bị lấy ra, sắc mặt của bà cụ Lê hồng hào hơn nhiều. Bà ây chậm rãi mở mắt: “Bà bị làm sao vậy?”
Lê Kim Tự vội đỡ bà ngồi dậy: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
“Có hơi đau đầu. A Thiệu, cháu cũng đến đây đi.”
Lê Thiệu nắm tay bà ấy, nói: “Bà nội, bà nghỉ ngơi thêm đi.”
Bà cụ Lê lắc đầu: “Không được, bà ngủ đủ lâu rồi.” Bà ấy không phải một bà lão không biết việc đời, thấy con trai và cháu trai đều ở đây, ai cũng đang lo lắng liền biết chắc chắn mình đã có vấn đề gì: “Mấy đứa nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vốn dĩ Lê Thiệu cũng không muốn gạt bà ấy, dù sao cũng có quá nhiều người liên quan đến chuyện này.
Nghe xong tất cả mọi chuyện, vẻ mặt bà cụ Lê càng thêm lạnh lùng: “Hừ, vì chút gia sản mà làm hại cả mẹ ruột của mình, giỏi lắm, thật sự giỏi lắm!”
“Bà nội, bà chú ý cơ thể.” Lê Thiệu lo bà sẽ tức giận quá mà ngất xỉu.
“Bà không sao, mấy đứa nhớ kỹ, cứ nói với người khác là bà vẫn hôn mê, nhất định đừng nói cho bọn họ biết chuyện bà đã tỉnh.”
“Bà nội, ý của bà là?”
“Bà muốn cho đứa con bất hiếu đó tự nhận sai!”