Tiên Nghịch

Chương 753: Đại ân không bao giờ quên




Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng trời đất, giống như từng cơn sóng dữ cứ thế mà tản ra. Âm thanh át hết toàn bộ mọi tiếng động, khiến mọi người chỉ nghe thấy những tiếng đó mà thôi.
 
- Nhường đường!
 
Tất cả đám tu sĩ cùng hét lớn. Âm thanh của mọi người giống như một thanh kiếm sắc, có thể xuyên qua tất cả mọi thứ. Cả trăm tu sĩ cùng hét lớn, cho dù là tu sĩ Khuy Niết đứng đối diện cũng phải chấn động tinh thần.
 
- Nhường đường! - Âm thanh đầu tiên còn chưa dứt, âm thanh tiếp theo đã vang lên, tạo ra khí thế kinh người.
 
Âm thanh đó là của Vương Lâm. Vừa dứt lời, Vương Lâm liền bước từng bước về phía trước. Vào lúc này, không chỉ có một mình Vương Lâm mà phía sau hắn những tu sĩ nhảy vào chiến đấu cũng bước đi. Mỗi bước chân phát ra những tiếng động vang dội.
 
Vương Lâm cứ thế bước từng bước về phía trước, phát ra những tiếng động ầm ầm tới trước mặt sáu sứ giả của Lôi Tiên điện đang đứng trước trận pháp.
 
Khí thế lúc này quá mạnh mẽ. Nếu không tận mắt nhìn thấy, tự thân cảm nhận thì không thể nào tượng tượng được mức độ rung động tới đâu. Hơn trăm tu sĩ hò hét, bước tới. Cặp mắt của mỗi người đỏ hồng, phóng về phía truyền tống trận.
 
Cảnh tượng đó khiến cho sáu sứ giả của Lôi Tiên điện phải chấn động tinh thần. Tu vi của bọn họ mặc dù cao nhưng đối mặt với cảnh tượng này cũng không giữ được bình tĩnh.
 
Trước sự xông lên của đông đảo tu sĩ, cùng với những tiếng bước chân vang dội, cộng thêm máu thịt trên mặt đất tỏa ra mùi máu tanh kích thích khiến cho một vị sứ giả của Lôi Tiên điện tái mặt, vô thức lui lại. Một khi lui lại phía sau, giống như một con đập bị vỡ không làm sao có thể ngăn chặn nổi dòng nước. Bước chân của hắn cứ thế lui lại. Mấy vị sứ giả Lôi Tiên điện còn lại đối diện với khí thế cuồn cuồn xô tới cũng lui lại theo.
 
Sáu người liên tục lui lại. Bọn họ không thể không lùi bởi trước mặt là một khí thế không gì có thể chống cự. Cho dù trong số bọn họ, mỗi người đều có thể giết chết hơn nửa số tu sĩ, nhưng vào lúc này, dưới khí thế cuồn cuộn ập tới, lại thêm vừa rồi đám tu sĩ điên cuồng công kích khiến cho bọn họ khiếp đảm. Bọn họ tu đạo bao nhiêu năm nhưng gần như chưa từng gặp được một tu sĩ Vấn Đỉnh thân thể gần nát bét, mất cả đầu mà vẫn còn muốn cắn một cái.
 
Mặc dù đã gặp được người thân thể trọng thương, nguyên thần tan rã nhưng còn một chút hơi thở, đám tu sĩ vẫn tự bạo để đả thương địch thủ. Nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người đều chọn một cách như vậy. Cảnh tượng trước mắt khiến cho sáu người bọn họ chấn động tinh thần.
 
Nếu như chỉ có vậy thì cũng chưa có gì nhưng trong số những người đang vọt tới lại có cả mấy vị tu sĩ Âm Hư, hai tu sĩ Dương thực và cả Vương Lâm.
 
Sự tồn tại của mấy người đó, nhất là vừa rồi Vương Lâm ra tay giết chết một người khiến cho bọn họ khiếp đảm. Không còn ý trí chống cự, chỉ có thể lùi, lùi lại liên tiếp mà thôi.
 
Sáu người lùi lại với tốc độ càng lúc càng nhanh. Một lát sau đã vào tới vị trí giữa của truyền tống trận.
 
- Mở trận pháp! Chúng ta đi. Bọn họ điên rồi. Một đám người điên. - Một hán tử trung niên trong số sáu người, sắc mặt tái nhợt. Lúc này, trong mắt hắn chỉ thấy một đám tu sĩ hai mắt đỏ hồng đang điên cuồng lao tới.
 
Mà cũng chẳng cần hắn phải nói, trong sáu người liền có ba người khoanh chân ngồi xuống. Hai tay bọn họ bắt ấn quyết, chuẩn bị mở trận pháp để rời đi.
 
Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn bước thẳng vào trong truyền tống trận. phía sau lưng, đông đảo tu sĩ điên cuồng tràn vào.
 
Sứ giả của Lôi Tiên điện, ngoại trừ ba người đang khoanh chân ngồi, ba người còn lại cắn răng đón nhận. Một người trong số đó bắt quyết, phun ra tinh huyết nguyên thần. Trong làn máu đó có một cái khóa màu vàng. Vừa xuất hiện, nó liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biến to hơn rất nhiều.
 
- Khóa nguyên, phong thần. - Nét mặt người đó trở nên dữ tợn. Vừa dứt lời, cái khóa đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ liền vỡ nát, hóa thành vô số tia sáng vọt về phía Vương Lâm và đám tu sĩ phía sau.
 
Tay phải Vương Lâm bắt quyết, ngón tay chỉ lên trời. Nhất thời một luồng gió đen xuất hiện từ tay phải. Nó nhanh chóng biến thành một cơn cuồng phong tràn ngập khắp trời đất rồi hóa thành một con rồng đen. Con rồng gầm lên một tiếng.
 
Tiếng gầm vừa xuất lập tức xuất hiện một cơn gió thổi khắp đất trời. Vô số tia sáng vàng chưa kịp bay đến nay, bị âm phong thổi tới liền tiêu tán.
 
Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm chộp một cái. Lập tức con rồng đen từ trên trời rơi xuống, cứ thế thu nhỏ lại, ngưng tụ trong lòng bàn tay Vương Lâm. Làn khói đen biến mất để lộ ra trong tay hắn một cái khóa bằng vàng.
 
- Bảo vật rất tốt. - Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, nuốt luôn cái khóa. Lôi nguyên thần lập tức xuất hiện bao phủ, bắt đầu luyện hóa.
 
Sắc mặt tu sĩ phóng ra cái khóa tái nhợt, liền lui lại phía sau. Nhưng Vương Lâm lại nhanh hơn. Hai ngón tay của hắn tạo thành kiếm chỉ điểm vè phía sứ giả.
 
Người kia vừa lui lại vừa đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Lập tức xuất hiện ba lá cờ nhỏ, bay quanh người hắn, hình thành một dòng xoáy có khí màu tím. .
 
Hai ngón tay phải của Vương Lâm chạm vào làn khí tím lập tức cảm nhận được một nguồn lực phản chấn từ trong phát ra khiến cho hắn dừng lại.
 
Tên sứ giả nhân cơ hội liền tiếp tục lùi lại phía sau. Vương Lâm mở miệng cười lạnh, tay phải lại vung lên. Nhất thời hình bộ xương thú trên lưng nhúc nhích mà bay ra. Một tia sáng lóe lên, dưới chân sứ giả liền xuất hiện ánh sáng màu xám.
 
Nét mặt sứ giả tái nhợt không còn một chút máu. Ba lá cờ nhỏ đang xoay tròn trong khí tím xung quanh cơ thể chợt phát ra khí tím mạnh hơn như dang muốn đối đầu với khí xám. Đúng lúc này Vương Lâm tới gần, giơ tay thi triển thuật định thân.
 
Thân thể sứ giả lập tức khựng lại. Nói thì dài nhưng diễn biến chỉ trong nháy mắt. Làn ánh sáng màu xám dưới chân sứ giả nhanh chóng bao phủ toàn thân. Vương Lâm lao tới, đưa chân phải đá nhẹ. Lập tức những tiếng răng rắc vang lên, toàn thân sứ giả hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống mặt đất. Tuy nhiên, ba lá cờ vẫn bay quanh người hắn, bao lấy nguyên thần mà bay ra.
 
- Đừng giết ta. Ta có bảo vật. - Không để cho người đó nói xong, một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm. Tay phải hắn chỉ nhẹ một cái, Côn Cực tiên liền xuất hiện. Nguyên thần vừa mới chui ra khỏi thân thể liền hừ lên một tiếng bi thảm, bị Vương Lâm chộp lấy. Ba lá tiểu kỳ vẫn bao phủ xung quanh bị hắn phun ra một làn khí nguyên thần hóa thành vô số cấm chế phong ấn. Sau đó thu vào trong túi trữ vật.
 
Vào lúc này, hai vị sứ giả Lôi Tiên điện khác bị đông đảo tu sĩ vây quanh. Hai vị tu sĩ Dương Thực đối kháng, mấy tu sĩ Âm hư vây công. Còn đám tu sĩ Vấn Đỉnh đánh tới khiến cho bọn họ lùi lại liên tục.
 
Đúng lúc này, một tia sáng màu bạc chợt lóe lên. Một trong hai sứ giả Lôi Tiên điện trên ngực bắn ra máu tươi tung tóe. Ánh mắt gã tối sầm, nguyên thần từ đỉnh đầu bay ra quấn lấy túi trữ vật định thoát đi.
 
Không đợi Vương Lâm ra tay đã có hơn mười tu sĩ Vấn Đỉnh với những cặp mắt đỏ ngầu xông lên. Bọn họ chảng thèm để ý tới thần thông đối kháng của nguyên thần. Rất nhiều ánh sáng bạc đuổi theo khiến cho một lúc sau, sứ giả Lôi Tiên điện liền bỏ mình.
 
Vào lúc này, ba vị sứ giả Lôi Tiên điện đang khoanh chân ngồi trên mặt đất cũng đã mở xong trận pháp. Ba người chẳng hề do dự, hai tay chập lại, miệng rì rầm những khẩu quyết phức tạp. Lập tức bên rìa truyền tống trận phát ra những ánh sáng chói mắt mà tan biến.
 
Bọn họ dùng cách khiến cho truyền tống trận bị hủy mà làm cho tốc độ vận chuyển của nó tăng lên gấp bội. Gần như chỉ trong tích tắc một con sóng gợn khuếch tán vọt thẳng lên trời. Trong làn sóng đó, ba tên sứ giả của Lôi Tiên điện với ánh mắt độc ác, thân hình dao động rồi hóa thành một cột sáng, từ từ biến mất.
 
Khi làn sóng gợn lan ra, trận pháp liền chớp lên dữ dội. Ánh sáng chói mắt xung quanh liền ngưng tụ vào giữa. Ở bên cạnh trong quá trình ánh sáng ngưng tụ nhanh chóng vỡ nát, hóa thành từng mảnh nhỏ.
 
Tên sứ giả Lôi Tiên điện vẫn cố ngăn cản đám tu sĩ liền nhanh chóng lui lại rồi nhảy vào trong cột sáng. Nhưng vào lúc mà bọn họ sắp sửa biến mất, Vương Lâm bước tới. Bàn tay của hắn nâng lên, song chỉ như kiếm, hạ xuống. Lập tức Trảm La quyết xuất hiện, chém vào cột sáng.
 
Nhất thời cột sáng liền tan vỡ rồi biến mất. Bốn tên sứ giả Lôi Tiên điện sợ hãi, thân hình giống như bị xé nát, mà tan biến theo.
 
Sau khi cột sáng biến mất, những làn sóng tỏa ra từ trong truyền tống trận càng nhiều. Ánh sáng chói mắt từ bốn phía ngưng tụ lại, lập tức lại xuất hiện một cột sáng nữa.
 
Tu sĩ xung quanh nhanh chóng lao vào. Giống như chỉ cần chậm một chút liền vĩnh viễn không thể rời đi.
 
Thân Công Hổ là người duy nhất từ đầu tới cuối không ra tay. Lôi Tiên điện với hắn có ân. Nhưng ngoài việc dâng hồn ra, hắn bị Lôi Tiên điện cô lập. Nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng không thể ra tay. Đồng thời cũng để tránh rắc rối, trước khi tiến vào phạm vi cách truyền tống trận mười dặm, hắn lợi dụng thần thông thay đổi tướng mạo. Vào lúc này, hắn cũng lao ra, chui vào trong cột sáng.
 
Đám tu si càng nhảy vào trong cột sáng, ánh sáng bên ngoài càng rực rõ. Khi tiến vào trong cột sáng, Tây Tử Phượng quay đầu nhìn Vương Lâm mím môi muốn nói gì đó.
 
Sự tan vỡ từ bên cạnh của truyền tống trận nhanh chóng lan ra. Trong nháy mắt đã tới bên ngoài cột sáng. Sử dụng phá hủy trận pháp làm chính nhưng lần truyền tống trận này đã vượt quá sức chịu đựng của truyền tống trận.
 
Vương Lâm nhẹ nhàng dung nhập vào trong cột sáng. Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, Vương Lâm thầm nhủ:
 
- Phải rời đi rồi. Truyền tống trận bị phá hủy cũng tốt. Mà cho dù nó không hỏng thì ta cũng có ý khi ra khỏi truyền tống sẽ phá hủy nó. Như vậy nơi xuất hiện chắc chắn sẽ thay đổi, tránh được việc có thể xuất hiện ở Lôi Tiên điện.
 
Cột sáng cao tới tận trời, tỏa ra một nguồn lực cực mạnh. Ngay lúc cột sáng sắp sửa tiêu tán, tu sĩ Dương thực đang chuẩn bị hóa thành ánh sáng, lớn tiếng nói:
 
- Tiền bối! Xin cho biết tục danh. Đại ân vĩnh viễn không quên.
 
- Hứa Mộc. - Vương Lâm biến mất theo cột sáng. Ánh mắt Tây Tử Phượng sáng ngời, thầm nói:
 
- Hứa Mộc.
 
- Đại ân vĩnh viễn không quên. - Trong tích tắc khi cột sáng biến mất, tất cả tu sĩ bên trong gần như cùng mở miệng nói.
 
Bọn họ sẽ ghi nhớ cái tên Hứa Mộc đó, cả đời sẽ không bao giờ quên.