Có một niềm tin cường đại hơn tất cả lực lượng trên thế gian này. Có một thứ sức mạnh mà không có thứ trướng ngại nào có thể ngăn cản. Thứ niềm tin đó chính là cầu sinh! Thứ sức mạnh kia gọi là khát vọng sinh tồn!
Có mảnh nhỏ trăm trượng đi trước, những tu sĩ theo sau cũng có hi vọng được sinh tồn, vì sinh tồn mà dãy dụa cầu sống. Giống như là con bướm phá kén chui ra, trong nháy mắt vì cầu sinh mà sinh ra niềm tin, vì sinh tồn và đấu tranh.
Ngay khi tấm màn sáng tan nát, đám tu sĩ nhảy vào trong đó liền trở nên điên cuồng.
Tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ có can đảm hướng tu sĩ Dương Thực mà nổi giận, có dũng khí ra tay, dường như quên cả chênh lệch tu vi, quên cả rằng khi ở bên ngoài, khi tiên giới còn chưa sụp đổ thì mình đã khúm núm luồn cúi, cung kính với họ thế nào.
Mọi thứ đó trước ý niệm cầu sinh đều tan rã.
Nếu một người có tu vi Vấn Đỉnh thì còn nói là không đủ tu vi, nhưng nếu là mười người, hai mươi người, năm mươi, một trăm. Như vậy thì không còn là không đủ tu vi nữa mà sẽ hình thành một lực lượng khiến tu sĩ Dương Thực phải kinh hãi.
Đối với tu sĩ Dương Thực thì giết cả một trăm tu sĩ Vấn Đỉnh cũng không khó, nhưng lực lượng này chính là khí thế. Đối mặt với đông đảo tu sĩ, bảy sứ giả Lôi Tiên Điện bên ngoài truyền tống trận lúc này sắc mặt đều đại biến.
Nhất là sau hơn trăm tu sĩ Vấn Đỉnh đang điên cuồng kia còn có tu sĩ Âm Hư đang đỏ bừng đôi mắt. Thực lực của bọn họ thì tu sĩ Vấn Đỉnh xa xa không thể sánh được, lúc này khi trở nên điên cuồng thì sẽ có những hành động cực kỳ kinh người.
Nếu thế thì cũng chỉ khiến sứ giả Lôi Tiên Điện biến sắc. Nhưng trong hơn một trăm tu sĩ này lại có hai tu sĩ Dương Thực. Hai người này ẩn dấu rất sâu, trong nháy mắt nhảy vào trong màn sáng liền bộc phát tu vi. Bọn họ xuất hiện liền khiến sứ giả Lôi Tiên Điện kinh hãi.
Nhưng so với họ, chính thức khiến mấy người này phải hít sâu một hơi chính là Vương Lâm. Cũng có tu vi Dương Thực nhưng từ trên thân thể Vương Lâm, sứ giả Lôi Tiên Điện có thể cảm nhận được sát khí nồng đậm. Thứ sát khí này hiển nhiên là do giết hại rất nhiều tu sĩ cùng tu vi mới hình thành nổi.
Hơn nữa tu sĩ bốn phía dù đang điên cuồng nhưng trong lúc này khi nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ kính sợ. Loại ánh mắt này từ Vấn Đỉnh tới Âm Hư, Dương Thực đều như nhau.
Cảnh tượng này khiến cho bảy sứ giả Lôi Tiên Điện bên ngoài trận pháp chấn động tâm thần.
- Sát!
Trong số những tu sĩ nhảy vào có một người rống to, phảng phất như thiêu đốt thiên địa trong nháy mắt. Lập tức tất cả các tu sĩ lao tới.
Lao tới chém giết. Vô số thần thông tung hoành, vô số pháp bảo tràn ngập không trung. Mảnh đại lục chứa truyền tống trận lúc này bị ánh sáng của pháp bảo, của thần thông hoàn toàn bao phủ.
Họ điên cuồng công kích, bộc phát như không thể khống chế.
- Sát!
Một tu sĩ có tu vi Vấn Đỉnh điều khiển cả trăm phi kiếm, khuôn mặt dữ tợn, không chút do dự nhằm vào một sứ giả Lôi Tiên Điện. Một chỉ điểm tới, lập tức phi kiếm gào thét, mang theo tiếng kêu bén nhọn lao thẳng tới sứ giả Lôi Tiên Điện.
Bên cạnh hắn còn có mười bốn mười lăm tu sĩ Vấn Đỉnh đôi mắt đỏ bừng, triển khai thần thông điên cuồng công kích.
Một bên, một tu sĩ Âm Hư dẫn đầu một đám sáu bảy tu sĩ Vấn Đỉnh giống như dung hợp lại, hình thành một công kích ác liệt lao thẳng tới sứ giả Lôi Tiên Điện.
- Sát!
Lại ở một chỗ khác, hai tu sĩ Dương Thực tản ra, tự mình đối phó với một sứ giả Lôi Tiên Điện, chẳng hề nghĩ ngợi thi triển thần thông nguyên lực. Phía sau họ là hơn mười tu sĩ Vấn Đỉnh trợ trận, thần thông pháp bảo như mưa điên cuồng phóng ra.
- Sát!
Tây Tử Phượng dưới sự dẫn dắt của hai tu sĩ Âm Hư cũng với một nhóm tu sĩ Vấn Đỉnh lao thẳng tới một sứ giả Lôi Tiên Điện. Pháp bảo uy lực mãnh liệt, thần thông đáng sợ lúc này đều được thi triển, ầm ầm đánh tới.
Những tu sĩ còn lại chia làm hai nhóm lao tới hai sứ giả còn lại, mang theo khí thế thảm liệt, như thuỷ triều tràn tới, dường như hình thành một cơn lốc đánh về phía trước. Lúc này chẳng người nào còn để ý tới thân phận của sứ giả Lôi Tiên Điện. Giờ phút này chẳng quản là ai, dù là sứ giả Lôi Tiên Điện thì đã sao. Uy nghiêm của sứ giả Lôi Tiên Điện dưới khát vọng cầu sinh của mọi người chẳng đáng một xu, chẳng có nửa điểm tác dụng. Muốn ngăn ta thì phải chết! Tiên ngăn giết tiên, ma cản diệt ma! Tất cả tu sĩ lúc này đều đã trở nên điên cuồng. Một chỉ của sứ giả Lôi Tiên Điện đặt lên mi tâm của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ, thân thể tu sĩ này liền run lên, thân thể tan nát, nguyên thần lập tức tiêu tán, nhưng trong nháy mắt trước khi hắn chết vẫn lao ra, cắn lên cánh tay sứ giả Lôi Tiên Điện nọ một cái, hai mắt đỏ rực, khiến cho tâm thần của sứ giả Lôi Tiên Điện kịch chấn, cứ như đó không chỉ là một cái đầu lâu lao tới cắn hắn vậy.
- Sát!
Sứ giả Lôi Tiên Điện bên cạnh bắt quyết, vận chuyển nguyên lực phóng mạnh tới, lấy loại phương pháp vận dụng nguyên lực đơn giản nhất đánh ra. Trong phút chốc đông đảo tu sĩ đều phun máu tươi, thân thể uể oải nhưng không có bất cứ kẻ nào lùi lại, vẫn gắng gượng lao lên. Thậm chí có một số tu sĩ bị trọng thương đơn giản là sau khi lao tới gần liền dứt khoát tự bạo, hình thành những tiếng nổ ầm vang trong thiên địa.
Những tiếng thét "sát" thảm thiết vang lên, dung hợp với nhau hình thành từng đợt âm thanh như sóng triều, tràn khắp thiên địa. Lúc này âm thanh này càng ngày càng lớn, càng ngày càng kinh người.
Tiếng kêu mang theo ý niệm cầu sinh, mang theo sát khí phảng phất đã trở thành thực chất, dung nhập vào trong lòng mỗi tu sĩ, giống như là niềm tin hoàn toàn được bộc phát.
Cảnh tượng này không chỉ khiến sứ giả Lôi Tiên Điện khiếp sợ mà còn có Vương Lâm.
Vương Lâm hít sâu một hơi. Lúc này trong lòng hắn cũng có một niềm tin. Hắn bước tới một bước, thân ảnh như điện lao vào một sứ giả Lôi Tiên Điện, song chỉ trên tay phải biến thành kiếm giơ lên chém xuống. Vương Lâm ra tay khiến cho khí thế của những tu sĩ nơi này lập tức trào dâng mãnh liệt, càng ngày càng cao, cơ hồ đã đạt đỉnh điểm. Tiếng rống giận mang theo sát khí lúc này dường như là sóng biển ầm ầm đánh tới, cực kỳ kinh người.
Trảm La Quyết loé lên, trực tiếp chém xuống. Một sứ giả Lôi Tiên Điện cảnh giới Dương Thực mặt biến sắc, không chút do dự lui lại phía sau, hai tay bắt quyết. Lập tức vô số lôi cầu ngưng tụ trước người hắn, nhanh chóng bay về hướng Vương Lâm.
Những tiếng sấm đì đùng mang theo nguyên lực mênh mông lao thẳng tới hắn.
Chẳng qua khi lôi cầu bay tới, trong nháy mắt chạm phải uy lực của Trảm La Quyết liền lập tức sụp đổ. Ánh mắt Vương Lâm loé lên hàn quang, thân thể lại tiến về phía trước một bước.
Sứ giả Lôi Tiên Điện lại lùi lại, há mồm phun ra một mảng sương xám. Sương mù này vừa xuất hiện liền lập tức hoá thành một bàn tay lớn hung hăng đánh tới Vương Lâm.
Nhưng trong tích tắc này, chỉ thấy từ xa có một đạo ngân quang nhanh như chớp lao tới, loé lên một cái, ngay trong nháy mắt khi sứ giả Lôi Tiên Điện vừa phun sương mù đã tới sát hắn. Thần sắc sứ giả Lôi Tiên Điện đại biến, muốn né tránh đã không kịp, trong lúc nguy cấp liền vận chuyển nguyên lực toàn thân, đẩy hết ra bên ngoài, hình thành một cơn gió lốc cố gắng đánh bay kẻ đánh lén mình.
Nhưng đạo ngân quang kia quá nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt khi sứ giả Lôi Tiên Điện toả nguyên lực ra thì đã loé lên, trực tiếp xuyên qua ngực của sứ giả Lôi Tiên Điện.
Người này há mồm phun một ngụm máu tươi, thân thể không khỏi lui lại phía sau vài bước. Lúc này trong mắt Vương Lâm loé lên hàn quang, không đánh tới bàn tay lớn do sương mù hình thành kia mà chỉ tay một cái. Lập tức một đạo cuồng lôi màu tím từ trong tay hắn rít gào lao ra, trong phút chốc rơi vào mi tâm của sứ giả Lôi Tiên Điện nọ.
Thân thể hắn run lên, cả nguyên thần cũng bị diệt vong trong nháy mắt. Lúc này ngân quang chợt loé lên, hoá thành một nam tử trung niên gầy gò. Người này không ngờ là một trong hai người có tu vi Dương Thực đã ẩn dấu tu vi trên mảnh nhỏ trăm trượng.
Hắn hướng tới Vương Lâm ôm quyền, ánh mắt lộ vẻ cung kính, thoáng một cái liền đi tương trợ người khác.
Vương Lâm hơi gật đầu. Hắn trước đó đã nhìn ra tu vi của người này nhưng nếu đối phương đã nộp tiên ngọc thì hắn cũng để đối phương ở lại.
Giết được một sứ giả Lôi Tiên Điện, lập tức các tu sĩ khác phát hiện, khí thế trong phút chốc bạo tăng.
- Nhường đường!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, đi tới phía một sứ giả Lôi Tiên Điện khác, nguyên lực vận chuyển liền hoá thành một chỉ ầm ầm đánh ra.
Sứ giả này sắc mặt trắng bệch, không ngờ không hoàn thủ mà lập tức lui lại. Lúc này lùi lại không chỉ có mình hắn mà tất cả sứ giả của Lôi Tiên Điện đều đang lui lại phía sau.
Trong lúc bọn họ lui lại, chỉ thấy ngân quang loé lên, xuyên qua sau lưng một người, mang theo một mảng lớn máu tươi. Sát khí trong mắt một sứ giả Lôi Tiên Điện loé lên, quát khẽ:
- Truy hồn!
Lập tức đám máu tươi trong khôngtrung nhúc nhích, phút chốc liền hoá thành một thanh trường kiếm màu máu hư ảo lao thẳng tới ngân qunag nọ.
Vương Lâm từng bước tiến tới, trong nháy mắt khi huyết kiếm tới gần ngân quang liền bắt lấy, nguyên lực toàn thân vận chuyển. Lập tức huyết kiếm này liền hoá thành từng luồng sương máu, tiêu tán.
Buông tay ra, Vương Lâm quay đầu nhìn chằm chằm vào sáu người đang lùi lại về phía trận pháp, trầm giọng nói:
- Nhường đường!
- Nhường đường!
- Nhường đường!
- Nhường đường!
Sau lời nói của Vương Lâm, tu sĩ bốn phía đồng thời gầm lên. Tiếng thét xé gió quanh quẩn lập tức hình thành một âm thanh ầm vang khó có thể tưởng tượng trong thiên địa.
Âm thanh này chính là tiếng thét đòi sinh tồn, là tiếng rít gào cầu sinh, cực kỳ kịch liệt, vang vọng khiến mặt đất phải chấn động, hình thành bạo âm ầm ầm như sóng biển ngập trời, mang theo thế đánh của vạn quân ập xuống.
- Nhường đường!
Cơn sóng âm tung hoành. Sáu sứ giả Lôi Tiên Điện ở phía ngoài trận pháp lúc này không thể chống cự, không tự chủ được phải lùi lại phía sau. Dường như lúc này họ phải đối mặt với cả thiên địa. Đúng lúc này, truyền tống trận phía sau sáu người đột nhiên loé sáng. Trong đó có mấy sứ giả Lôi Tiên Điện vây quanh Chiến Không Liệt trong quá trình trận pháp mở ra khiếp sợ nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Trận pháp đã mở ra, bọn họ không thể ra ngoài. Nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến cho bọn họ cả đời khó quên.
Dần dần thân ảnh bọn họ vặn vẹo, cuối cùng hoá thành một cột sáng bay thẳng về phía chân trời rồi biến mất.