Tiên Nghịch

Chương 487: Hành trình của Tham Lang




Tôn Vân Sơn còn chưa kịp dứt lời thì một đạo cầu vồng tử quang từ chân trời xa đã phá không phóng đến với tốc độ cực nhanh giống như sấm sét. Trong nháy mắt đã đến bên cạnh rồi rơi xuống mặt đất hóa thành Vương Lâm.
 
- Trên đường có một vài chuyện làm trì hoãn thời gian, không nghĩ đến Tôn huynh vẫn ở chỗ này chờ tại hạ!
 
Vương Lâm mỉm cười rồi ôm quyền nói.
 
Tôn Vân Sơn cười ha ha, nói:
 
- Không sao, vốn ngày hôm qua ta định đi đến Đông Hải Yêu Linh, chẳng qua nghe nói Vương huynh lần này là người được Thiên Vận Tử tiền bối cử đi. Cho nên tại hạ cân nhắc đợi thêm vài ngày để hai người chúng ta cùng đi cho có bạn, chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao?
 
Vương Lâm cười nhã nhặn, hắn gật đầu nói:
 
- Làm phiền rồi!
 
Nói xong ánh mắt hắn đảo qua mấy người đang đứng bên cạnh Tôn Vân Sơn.
 
Tôn Vân Sơn cười nói:
 
- Ba người này là trưởng lão Huyền Uyên phái của ta, chuyến này phụ trách an toàn cho tại hạ. Dù sao tu vi của ta cũng không được cao thâm như Vương huynh, mà lần này đi lên Đông Hải lại có rất nhiều nguy hiểm. Ôi! Nếu không phải gia phụ nhất định bắt ta đi, ta cũng không muốn đi đến Đông Hải!
 
Vương Lâm cười khẽ, nói:
 
- Nói chuyện với Tôn huynh cũng rất thú vị!
 
Lúc này người con gái mặc áo hồng bên cạnh lại chuyển ánh mắt quan sát Vương Lâm, trong mắt nàng đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc.
 
Tôn Vân Sơn chỉ sang người con gái bên cạnh, nói:
 
- Vương huynh! Đây là xá muội Tôn Nhược Nam!
 
Nói xong, hắn trừng mắt lên nhìn về phía người con gái, quát lớn:
 
- Vị này là Vương Lâm Vương đạo hữu, là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối, muội mau ra mắt đi!
 
Tôn Nhược Nam nhăn mũi, hướng về phía Vương Lâm thi lễ, dùng giọng giống như chim Bách Linh nói:
 
- Nhược Nam ra mắt Vương đại ca!
 
Vương Lâm mỉm cười gật đầu, chỉ đảo mắt sang nàng một lần rồi chuyển ánh mắt nhìn vào trong trận pháp.
 
Tôn Vân Sơn rất nhanh nhạy, tất nhiên hiểu ý Vương Lâm, vì vậy nói:
 
- Vương huynh! Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi!
 
Vương Lâm gật đầu, hai người cùng nhau bước vào trong trận pháp.
 
- Huyền Nhất! Ngươi quay lại đi!
 
Trong lúc Tôn Vân Sơn cất bước, hắn quay đầu lại chậm rãi nói.
 
Huyền Nhất không nhiều lời lập tức xoay người đi vào trận pháp, hai lão già còn lại cũng tiến vào bên trong. Lúc này bên ngoài trận pháp chỉ còn lại một mình cô gái mặc áo hồng. Nàng hung hăng dậm chân một cái rồi hướng về phía Tôn Vân Sơn nũng nịu hô lớn:
 
- Ca ca! Huynh cho muội đi với!
 
- Không được!
 
Tôn Vân Sơn không chút do dự nói.
 
- Mở trận pháp!
 
Dưới tiếng quát khẽ của Tôn Vân Sơn, mấy trăm đệ tử bên ngoài trận pháp lập tức mở hai mắt rồi vận chuyển linh lực trong cơ thể. Một luồng linh lực khổng lồ từ trong cơ thể bọn họ điên cuồng lao ra dung nhập vào trong trận pháp.
 
Trận này không phải loại thường mà là trận pháp trong tinh không, muốn mở nó phải dùng một số lượng tinh thạch và tiên ngọc khổng lồ.
 
Trên trận pháp truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, một lực lượng to lớn từ trong trận pháp điên cuồng truyền ra bên ngoài tạo thành một con sóng lớn khuếch tán ra khắp bốn phía.
 
Quần áo của mấy trăm người đệ tử lập tức bị cuồng phong thổi tung lên phát ra những âm thanh phần phật, vẻ mặt đám người trở nên tái nhợt nhưng cơ thể lại không động đậy.
 
Sau khoảnh khắc, một cầu vồng cao trên trăm trượng đột nhiên xuất hiện trong trận pháp rồi điên cuồng phóng lên trời ngập thẳng vào những tầng mây, những luồng sáng từ trên cầu vồng liên tục tỏa ra khắp bốn phía. Dần dần một nửa bầu trời đã bị bao phủ bởi những cơn sóng.
 
Những con sóng này duy trì liên tục nửa nén hương mới chậm rãi tiêu tán.
 
Nhưng trong nháy mắt khi cầu vồng trên trận pháp đâm thẳng vào khoảng không, trong ánh mắt của cô gái nãy giờ vẫn đang đứng bên ngoài trận pháp đột nhiên lóe lên vẻ đắc ý. Tay phải nàng khẽ vuốt vào túi trữ vật, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một khối ngọc giản.
 
- Hừ! Huynh không cho đi thì ta lén đi theo. Miếng truyền tống ngọc giản bám theo của cha đã bị ta lén lấy ra. Có vật này ta cũng có thể đi theo các người, nói không chừng lần này ta có thể tìm được bảo vật gì đó ở Đông Hải Yêu Linh đấy!
 
Ngọc giản kia vừa mới xuất hiện trong tay nàng thì lập tức phát ra những luồng bạch quang, gần như chỉ trong nháy mắt đã bao quanh toàn thân cô gái này lại. Chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên, cơ thể cô gái đã hóa thành một sợi tơ nhỏ màu trắng, nó trực tiếp phóng vào trong đạo cầu vồng đang đâm vào khoảng không rồi lập tức biến mất.
 
Tinh không phía đông bên ngoài Thiên Vận Tinh, ở cửa Đông Hải Yêu Linh.
 
Thời gian Đông Hải Yêu Linh mở ra chỉ còn ba ngày!
 
Số lượng tu sĩ đang đứng khắp bốn phía rất đông, sợ rằng cũng không dưới một vạn. Nhưng đám người này cũng không phải tất cả đều quyết định đi vào, trong đó có một bộ phận chỉ đến đây xem hiện tượng thủy triều mà thôi.
 
Dù sao thì rất nhiều năm mới có hiện tượng này một lần, có khi là cả đời tu sĩ chỉ có thể thấy một lần.
 
Dù sao cũng không thể tiến vào Âm Dương Hư Thực Nhị Ý nên tuổi thọ cũng không thể đột phá được tầng hạn chế, thọ nguyên không thể thăng hoa thì tất nhiên sẽ không thể sống lâu hơn năm nghìn năm.
 
Rất nhiều lão quái ngày thường rất ít khi xuất hiện, bây giờ cũng lần lượt đi đến cửa Đông Hải Yêu Linh. Những lão quái này có khi đi tới một mình nhưng cũng có khi dẫn cả đệ tử tới. Nhưng mỗi khi những người này xuất hiện lại cực kỳ ngang ngược chiếm lấy một vị trí.
 
Nhưng như vậy cũng chẳng có người nào dám đụng vào.
 
May mà những người này cũng có quen biết lẫn nhau, cho dù chiếm lấy một vị trí cũng rất ít khi xuất hiện xung đột. Chẳng hạn như bây giờ ở phạm vi trăm trượng bên cạnh con gái Huyết Tổ Diêu Tích Tuyết không có người nào dám tiến vào nửa bước, mà thời gian đến khi cửa Đông Hải Yêu Linh được mở ra chỉ còn lại hai ngày.
 
Trên tinh không đột nhiên xuất hiện một luồng sáng khổng lồ giống như tinh quang, luồng sáng này rất mạnh. Nhìn qua giống như tất cả những ngôi sao trên tinh không đang điên cuồng phóng tới chỗ này dung hợp lại.
 
Khi ánh hào quang xuất hiện thì lập tức tạo ra một lực lượng uy áp không thể tưởng tượng nổi, giống như một cơn bão khổng lồ đang phá vỡ khoảng không phóng tới.
 
Giờ khắc này ngoại trừ một số lão quái đã thành danh, thì tất cả tu sĩ ở đây đều biến sắc. Ngay cả con gái Huyết Tổ Diêu Tích Tuyết cũng phải mở hai mắt nhìn vào chùm sáng trong hư vô đang gào thét phóng tới như vô cùng vô tận.
 
- Kiếm Tôn!
 
Diêu Tích Tuyết khẽ than nhẹ.
 
Trong nháy mắt, tinh quang đang từ xa phóng tới lại hóa thành một thanh kiếm cổ, đột nhiên từng đạo kiếm khí phóng ra mang theo một luồng thiên uy nồng đậm. Khi thanh kiếm này đến gần thì tất cả tu sĩ bên ngoài cửa Đông Hải Yêu Linh vội vàng tránh ra tạo thành một con đường.
 
Cảnh tượng này còn long trọng hơn so với bất cứ lão quái nào tới đây.
 
Trong luồng kiếm mang khổng lồ có một đầu thú cực lớn gầm rống rồi phóng ra. Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ngồi khoanh chân trên Hùng Lân thú, ánh mắt lão sáng như đuốc.
 
Sau lưng lão là bốn đạo kiếm quang hư ảnh, chúng lấp lánh dữ dội làm cho người này càng thêm uy phong!
 
Có mười hai người đi theo Kiếm Tôn!
 
Mười hai người này sau lưng đều đeo những thanh đại kiếm rất cổ, trên những thanh kiếm này có đủ loại yêu thú được huyễn hóa ra, tạo thành mười hai con thú với những hình dạng khác nhau.
 
- Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử!
 
Trong tu sĩ khắp bốn phía lập tức có người nhận ra thân phận của mười hai người này.
 
Những người trên Thiên Vận Tinh đều biết Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu cả đời chỉ đối lập với Thiên Vận Tử. Cuộc chiến giữa hai người đã liên tục kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng, bây giờ vẫn còn đang tiếp tục.
 
Chẳng qua Kiếm Tôn này lúc nào cũng bị người ta đè đầu nhưng lão lại không bao giờ thỏa hiệp, vẫn luôn đứng vào thế đối lập.
 
Thiên Vận Tông có Thiên Vận Thất Tử, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu hắn lại tạo ra Đại La Kiếm Tông Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử!
 
Thiên Vận Thất Tử có tiên thuật truyền thừa, Đại La Kiếm Tông Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử của lão cũng có Yêu Linh thủ hộ.
 
Kiếm Tôn vừa đến, ngoài cửa Đông Hải Yêu Linh lập tức lộ ra một khoảng trống có chu vi trăm dặm, trong đó chỉ có Kiếm Tôn và Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử.
 
Lúc này vẻ mật Lăng Thiên Hậu trở nên âm trầm, lão vốn không muốn đi đến đây sớm, chẳng qua chuyến này đi vào cửa Yêu Linh đối với lão lại cực kỳ trọng yếu. Ánh mắt Lăng Thiên Hậu nhìn về phía mặt biển đang bập bềnh ở phía trước, trong mắt lại hiện lên một chút hồi ức.
 
Năm xưa khi lão từ tiên giới quay về thì đạo kiếm hồn kia cứ liên tục làm phiền, không nghĩ đến uy lực của kiếm hồn lại làm lão kinh hãi đến như vậy. Cuối cùng lão đem đạo kiếm hồn kia bỏ vào bên trong Đông Hải Yêu Linh, dùng bí thuật nhốt nó vào bên trong.
 
Lần này hắn muốn mượn hiện tượng thủy triều năm nghìn năm mới có một lần để kiếm hồn hoàn toàn bị hút vào sâu trong Đông Hải, làm nó vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại được.
 
- Kiếm hồn này là vật của vị nữ quân tiên giới. Vật này tuy không thể coi thường, nhưng nếu lão phu đã không thể sử dụng được thì quyết không thể để nó rơi vào tay người khác, đặc biệt là Thiên Vận lão tặc!
 
Lăng Thiên Hậu hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lão lộ ra vẻ âm trầm.
 
Lăng Thiên Hậu đang trầm tư thì đột nhiên vẻ mặt khẽ động. Lão ngẩng đầu nhìn chỗ thật xa trong hư vô, trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị.
 
Chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một luồng hàn khí âm u có màu xanh, nó đang bay đến như tên bắn. Khi nó dừng lại thì hóa thành những bộ xương khô khổng lồ, những bộ xương này cũng không dưới mấy nghìn cái.
 
Thậm chí còn có một số bộ xương vẫn còn dính máu thịt, trong đám xương khô này có một cái cực lớn, rõ ràng là một bộ xương khổng lồ của một con mãnh thú thượng cổ nào đó, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên đống xương cốt dày đặc này.
 
Toàn thân người này được bao phủ bên trong một mảnh tử khí nhìn không rõ diện mạo. Những hư ảnh của đám khô lâu ở bốn phía quanh cơ thể hắn lấp lóe một cách quỷ dị, chúng xếp lại với nhau dày đặc và vô cùng vô tận giống như một cánh rừng xương cốt.
 
Hắn xông thẳng đến giống như đi vào chốn không người. Hắn trực tiếp phá toái hư không, xuất hiện trong phạm vi trăm dặm của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu mà trước đó không một ai dám tiến vào.
 
- Lăng Thiên lão hữu!
 
Người đàn ông trung niên toàn thân bao phủ đầy tử khí đang khoanh chân ngồi trên đầu bộ xương cự thú đột nhiên cất giọng khàn khàn rồi cười lớn nói.
 
Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu mỉm cười nói:
 
- Tham Lang!
 
Tham Lang này không ngờ lại chính là tên muốn thôn phệ thượng cổ tu sĩ để khôi phục tu vi trên Chu Tước Tinh, đồng thời hắn còn muốn truy tìm sợi tơ Thiên Kiếp, muốn tìm Vương Lâm.
 
Người này năm xưa chính là một trong những chủ hung muốn cướp đoạt Hạt Châu Thiên Nghịch của Tư Đồ Nam.
 
Hắn vì tránh mặt Tư Đồ Nam mà rời khỏi Chu Tước Tinh, tìm đến nhờ vả lão hữu Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ngày xưa!
 
- Thương thế của ngươi vì sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?
 
Với tu vi của mình, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu liếc mắt đã nhìn ra những vết thương chưa lành trên thân thể Tham Lang.
 
- Việc này rất khó nói rõ trong chốc lát được. Trước đó ta đi đến Đại La Kiếm Tông tìm ngươi, biết được ngươi đi đến chỗ này mới vội vàng chạy theo. Ta muốn tặng ngươi một cơ duyên cực lớn, nếu lần này hai người chúng ta nắm chắc cơ hội, ngươi muốn đè đầu lão nhi Thiên Vận Tử sẽ dễ như trở bàn tay!
 
Ánh mắt Tham Lang lấp lóe một tia u quang, hắn chậm rãi nói.