Tiên Nghịch

Chương 486: Vì sao Đông Hải




Trong bầu trời sao mênh mông bên ngoài Thiên Vận Tinh có một nơi rất thần bí.
 
Chỗ này từ xa nhìn lại giống như một mảnh những vật gì đó bập bềnh tương hỗ và ngưng tụ lại với nhau tạo thành một mặt biển rộng, căn bản không thể nhìn thấy đâu là tận cùng.
 
Xanh và đỏ là hai màu đơn điệu ở nơi đây, mặt biển chỗ này cứ cách nhau năm ngàn năm lại bập bênh lên xuống một lần. Lúc đó trên mặt biển sẽ phát ra một lực lượng kỳ dị, lực lượng này quanh quẩn trong không gian, có rất nhiều vật rất kỳ dị bị lực lượng kia giam cầm, rồi tất cả đều bị hút vào bên trong.
 
Trong những vật này có thi hài, có pháp bảo, nói chung là có tất cả mọi thứ.
 
Nơi đây giống như một bảo tàng, cứ năm nghìn năm lại hấp thu một lần. Nhưng nó chưa bao giờ phóng thích ra, nên muốn tìm pháp bảo chỉ có cách đi vào lục lọi.
 
Không một ai biết nơi đây được hình thành như thế nào, nghe nói khi Thiên Vận Tinh xuất hiện thì chỗ này đã sớm tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
 
Nghe đồn nơi đây năm xưa chính là tiên phủ của một tiên quân cường đại trên tiên giới. Sau khi tiên giới tan vỡ, chỗ này không biết vì sao cũng chịu ảnh hưởng rồi cuối cùng trở về trạng thái cũ. Trên thực tế thì trạng thái này cũng chỉ là một loại pháp thuật bảo vệ. Nếu người nào có cơ duyên được đi vào bên trong thì nhất định sẽ khôi phục lại tiên phủ trở lại như lúc đầu.
 
Còn có người nghe đồn nơi đây trên thực tế là một không gian thông đạo không biết tên. Nếu đi vào chỗ này nói không chừng có thể tìm được một thế giới khác trong truyền thuyết đứng trên cả tiên giới.
 
Tóm lại những tin đồn về nơi đây thì nhiều không kể xiết, trong đó tuyệt đại bộ phận đều tự nhận là hoàn toàn chính xác giống như đã có những chứng cứ rất xác thực.
 
Đại dương này không ai biết được nó có từ khi nào, nhưng chỗ này lại ở phía đông Thiên Vận Tinh nên dần dà được người ta gọi là Thiên Vận Đông Hải.
 
Ngày Thiên Vận Tử thành đạo từng mời mấy người bạn tốt, trong đó có cả Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu người mà trước giờ chưa bao giờ nể mặt lão, mấy người bọn họ tạo thành một nhóm rồi đi đến Đông Hải tiến hành ba lần thăm dò.
 
Ba lần đi vào tìm kiếm thì hai lần đầu tiên đều trở về tay không. Chỉ có lần cuối cùng thì đoàn người mới tiến vào được bên trong, nhưng sau đó đi ra chỉ còn lại một nửa quân số.
 
Sau lần đó, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu và Thiên Vận Tử tách ra. Rất nhiều năm sau, hai người vẫn một mực không nói ra những chuyện gì đã phát sinh ở lần thứ ba đi vào Đông Hải.
 
Nhưng sau đó Thiên Vận Tử lại nói ra một câu!
 
- Trong đông hải có Cổ Yêu tồn tại, chỗ đó từ nay về sau sẽ là một trong những cấm địa của Thiên Vận Tinh ta, cửa Đông Hải Yêu Linh!
 
Lúc đó từ Cổ Yêu truyền ra được rất nhiều người nhớ kỹ.
 
Đông Hải Yêu Linh cũng được người của Tu Chân Liên Minh đến kiểm tra, nhưng đối với chuyện có người ngoài tiến vào Đông Hải thì lần đầu tiên Thiên Vận Tử và Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, thậm chí còn có những lão quái tu vi cao thâm khác lại có thái độ giống nhau.
 
Quyết không cho phép bất kỳ người ngoài nào tiến vào chỗ này, đây là cấm địa của Thiên Vận Tinh ta!
 
Loại tình trạng này giằng co rất lâu, dần dần cửa Đông Hải Yêu Linh đã tự nhiên trở thành một chỗ cấm địa của Thiên Vận Tinh.
 
Những nơi thần bí như cửa Đông Hải Yêu Linh trong tinh không tuy không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không phải là ít. Vì vậy Tu Chân Liên Minh cũng không muốn vì một mảnh đất thần bí mà dẫn đến việc sứt mẻ tình cảm với số lượng lớn tu sĩ trên Thiên Vận Tinh, trong mắt bọn họ thì việc này không đáng.
 
Cứ năm nghìn năm thì cửa Đông Hải Yêu Linh lại mở ra một lần, nó là chuyện đại sự bậc nhất trên Thiên Vận Tinh. Trong nháy mắt khi nó mở ra sẽ có hiện tượng thủy triều duy trì liên tục mấy tháng trời.
 
Hiện tượng thủy triều này do lực lượng kỳ dị bên trong Đông Hải Yêu Linh khuếch tán ra dày đặc trong một phạm vi. Hễ là tu sĩ ở đây đều có thể nhìn thấy có rất nhiều kỳ trân dị bảo, pháp quyết tiên thuật, thi hài yêu thú, những vật kỳ dị, tất cả đều giống như bị thôn phệ, tất cả mọi thứ từ bốn phương tám hướng bị hút vào trong Đông Hải.
 
Mỗi khi đến ngày này, hầu như tất cả lão quái trên Thiên Vận Tinh đều phái đệ tử đi vào. Chuyện này tuy có rất nhiều nguy hiểm nhưng nếu lỡ mất cơ duyên thì rất đáng tiếc, không bằng cứ thử một lần.
 
Cửa Đông Hải Yêu Linh của Thiên Vận Tinh mỗi lần mở ra thì số lượng người đi vào rất nhiều, ít thì hơn một trăm nhiều thì cũng hơn nghìn. Những người này tu vi thấp nhất cũng là Anh Biến, còn cao nhất thì thậm chí còn có người vừa mới tiến vào Âm Dương Hư Thực Nhị Ý.
 
Nhưng cao nhất cũng chỉ là như vậy, trên Thiên Vận Tinh có một quy định nghiêm khắc đối với những người tiến vào chỗ này. Nếu tu vi người nào vượt quá Vấn Đỉnh thì nhất quyết không cho vào.
 
Dù sao các tông phái đệ tử đến đây đều có sự chuẩn bị, cửa dù được mở ra cũng chỉ mở ra một nửa, nhờ đó mà những nguy hiểm ở bên trong sẽ giảm đi một chút, không đến mức làm cho tất cả táng mạng trong đó.
 
Nhưng thế sự không được như ý muốn, tất cả mọi chuyện đều phải đợi đến ngày thủy triều lên, có lực hút xuất hiện. Nếu có những vật nghịch thiên xuất hiện thì lần mở ra này sẽ làm cho những lão quái động tâm, một khi bọn họ động tâm thì ở cửa Đông Hải Yêu Linh sẽ trở nên cực kỳ náo nhiệt.
 
Lúc này thời gian đến khi cửa Đông Hải Yêu Linh mở ra chỉ còn năm ngày.
 
Nhưng lúc này trong hư không bên ngoài Đông Hải đã có rất nhiều tu sĩ, tất cả đều là những người chuẩn bị đang chuẩn bị để lần này tiến vào trong. Bọn họ mặc cái loại đạo phục khác nhau, tuy hai bên đứng xen kẽ vào nhau nhưng cũng có sự phân biệt rõ ràng, từng đệ tử của các tông phái đứng cùng một chỗ làm không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt.
 
Thời gian dần trôi qua, những tu sĩ đến Đông Hải ngày càng nhiều. Lâu lâu lại có một vài lão quái đã rất lâu chưa từng lộ diện mang đệ tử đến. Mỗi khi loại người này xuất hiện thì sẽ làm cho mọi người ở đây trở nên xôn xao, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều phải nhanh chóng tránh ra tạo thành một con đường.
 
Vào một ngày, trong hư không ngoài Đông Hải xuất hiện một đạo hồng quang gần như che phủ cả bầu trời. Cùng lúc này, mùi máu tanh nồng đậm đột nhiên tràn ngập khắp bốn phía làm cho một phạm vi rộng trở thành một thế giới màu đỏ.
 
-Huyết Tổ!
 
Luồng khí mùi máu tanh vừa mới xuất hiện thì lập tức có người nhận ra thân phận của người đang đến. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đại đa số tu sĩ lập tức ngừng xôn xao.
 
Chỉ thấy trong luồng sáng màu máu, một bức tượng huyết sắc khổng lồ bằng ngọc thạch từ trong tinh không chậm rãi bay tới. Trên tượng ngọc có một người con gái với cặp mắt như phượng hoàng, bờ mi cong vút. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng lại ngồi trên tượng ngọc huyết sắc nên tạo thành một sự đối lập mạnh mẽ đập thẳng vào mắt tất cả mọi người.
 
Tuy nàng ngồi nhưng vẫn thấy được dáng người rất thon thả, mái tóc màu đen, gương mặt trái xoan trắng noãn, làn da mịn màng trắng bóng như thủy tinh, chiếc mũi tinh xảo. Đặc biệt là đôi mắt phượng đang phát ra những luồng sáng giống như ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước làm phản chiếu những ánh sáng lấp lánh, bên trong ánh mắt lại ẩn chứa sự thâm thúy và u hàn không muốn người khác biết. Nếu người nào không cẩn thận mà nhìn vào thì kết quả sẽ là vạn kiếp bất phục. Nàng ngồi trên huyết ngọc bay thẳng tới, những nơi nàng đi qua tất cả các tu sĩ đều phải ồn ào tản ra tọa thành một con đường. Người con gái này bay thẳng một đường đến ngoài Đông Hải Yêu Linh rồi dừng lại ở một chỗ tương đối trống trãi.
 
Một đường bay tới nàng không nói một chữ nào, khi huyết ngọc đã ngừng nàng lại nhắm chặt đôi mắt.
 
Nàng vẫn khoanh chân ngồi trên huyết ngọc.
 
- Diêu Tích Tuyết, con gái Huyết Tổ!
 
Lập tức có rất nhiều tu sĩ nhận ra được thân phận của cô gái.
 
Huyết Tổ Diêu Tinh Hải là một lão quái trong phạm vi Thiên Vận Tinh. Người này tu vi thông thiên, đã bảy lần khiêu chiến với Thiên Vận Tử. Tuy cuối cùng toàn bộ đều thất bại nhưng tu vi người này lại càng ngày càng cao. Đặc biệt là cuộc chiến lần thứ bảy với Thiên Vận Tử, lão lại thi triển ra một thân Huyết Công kinh người.
 
Người này độc chiếm một tinh cầu bên ngoài Thiên Vận Tinh, lão ở trên đó khai hoang nạp huyết tu luyện ma công.
 
Cả đời Diêu Tinh Hải không thu một người đồ đệ nào, chỉ có một người con gái được lão coi là một hòn ngọc quý. Lão đem tất cả công pháp trên người truyền thụ lại cho con gái rồi ngịch thiên cải mệnh thành tựu những pháp thuật thần thông.
 
Hai người phụ nữ của lão quanh năm cư ngụ trên Huyết Tinh không tiếp xúc với người ngoài, nhưng như vậy lại càng không có người nào dám chọc vào.
 
Những chuyện này tạm thời gác lại không nhắc tới. Lúc này trên mặt đất trong năm phó tinh ngoài Thiên Vận Tinh, bên ngoài một tòa truyền tống trận pháp khổng lồ trong phạm vi Huyền Uyên phái, thiếu tông chủ Tôn Vân Sơn của Huyền Uyên Phái đang yên lặng đứng thẳng, trong tay hắn đang cầm một chiếc quạt thúy ngọc. Hắn vô thức đập thân quạt vào lòng bàn tay, tuy ánh mắt hắn vẫn còn bình tĩnh nhưng chốc chốc lại nhìn về phương xa.
 
Phía sau hắn có ba người đi theo!
 
Ba người này đều là những lão già đầu tóc trắng xóa. Bọn họ mặc quần áo rất giản dị, nhưng đứng ở đó lại tản ra một luồng khí tức kinh người làm cho bầu không khí ở khắp bốn phía trở nên mỏng manh.
 
Bên ngoài có mấy trăm đệ tử Huyền Uyên phái, bọn họ ngồi ở những chỗ khác nhau bên ngoài truyền tống trận nhắm mắt thổ nạp không nói một lời, chỉ cần một tiếng ra lệnh thì bọn họ lập tức toàn lực phóng thích linh lực trong cơ thể để phối hợp với tiên ngọc mở trận pháp.
 
Tôn Vân Sơn khẽ đập quạt ngọc vào lòng bàn tay, vẻ mặt hắn vẫn một mực bình tĩnh không có chút mất kiên nhẫn nào.
 
Không lâu sau, một đám mây hồng từ phương xa nhanh chóng phóng đến. Tôn Vân Sơn nhướng mày, trong mắt hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn thu cây quạt trong tay lại rồi nhìn về phía áng mây hồng ở phía chân trời.
 
Chỉ thấy luồng sáng màu hồng nhạt kia dùng một tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã phóng đến trước mặt. Sau khi xoay chuyển một vòng nó hạ xuống bên ngoài Tôn Vân Sơn mười trượng rồi hóa thành một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi.
 
Cô gái này mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, nước da trong suốt và long lanh như thủy tinh, tướng mạo cả người giống như một bức tượng ngọc. Nàng đứng đó, một mùi thơm thoang thoảng lập tức tỏa ra không khí, giống như một cây Bách Linh mọc lên trong khe sâu, nếu người khác nhìn thấy sẽ trở nên say đắm.
 
- Ca ca, huynh đáp ứng với muội, nếu muội có thể vượt qua được thì huynh phải để muội đi!
 
Cái miệng nhỏ nhắn trên gương mặt cô gái vểnh lên, nàng nói nhanh một câu.
 
Tôn Vân Sơn trừng mắt, quát lớn:
 
- Hồ đồ! Với tu vi của muội thì không thể đi lên Đông Hải Yêu Linh được. Tuy phụ thân đã bế quan nhưng đã ra lệnh không được cho muội đi! Huyền Nhất! Bắt nàng mang về tông phái cho ta!
 
Một người trong ba lão già đứng sau lưng Tôn Vân Sơn lập tức tiến về phía trước một bước. Lão trực tiếp đi đến bên cạnh cô gái rồi ôm quyền nói:
 
- Tiểu thư, đừng làm khó Huyền Nhất!
 
Cô gái kia hừ một tiếng, không thèm nhìn Huyền Nhất, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Tôn Vân Sơn, nói:
 
- Mẹ đã đồng ý rồi!
 
Tôn Vân Sơn đang muốn nói thì đột nhiên vẻ mặt khẽ động. Hắn không thèm để ý đến người con gái này nữa mà nhìn về phía chân trời xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
 
- Vương huynh! Tôn mỗ chờ huynh đã lâu!