Tiên Nghịch

Chương 1620: Mộc ti như tắc




(1): tia máu trong mắt là quy tắc.
 
Quy tắc là thứ gì, sợ rằng rất ít người hiểu rõ. Thậm chí sự khác biệt so với pháp tắc thì vô số người suy nghĩ trong vạn vạn năm cũng không thể tìm ra nổi.
 
Điểm này Vương Lâm cũng còn mê man. Đỏi khi hắn cũng đã nghĩ tới nhưng càng nghĩ lại càng phủ định những suy đoán trước đó.
 
Quy tắc, pháp tắc, thiên địa trận pháp, đó chính là đáp án mà hôm nay Vương Lâm nghĩ tới.
 
Thiên địa là cái gì. Thiên địa trong thế giới trong động phủ này chính là thiên đạo. Nhưng thiên đạo là cái gì. Hoặc là nó dựa vào cái gì mà có thể quyết định quy tắc và pháp tắc, làm sao để nảy sinh ra những thứ đó.
 
Vương Lâm không rõ. Mặc dù hắn có chiến bổn nguyên hóa thành một quy tắc mới nhưng hắn vẫn không nghĩ ra nổi. Hắn chỉ biết là quy tắc cũng tốt, pháp tắc cũng được, tất cả đều là vật vô hình. Nhưng nếu bắt chúng là vật hữu hình thì đó chính là một sợi tơ quấn quanh tất cả mọi người trong thiên địa này, tất cả mọi vật trong thiên địa.
 
Giống như Định Thân Thuật, xuất hiện vô số sợi tơ mơ hồ cuốn lấy địch nhân, những sợi tơ này chính là giải thích của Vương Lâm đối với quy tắc và pháp tắc. mỗi một sợi tơ này đều khác nhau. Chúng lần lượt cuộn lại một chỗ, hợp thành quy tắc không giống nhau. Những quy tắc đó nếu dung hợp một chút ý chí thì gọi là pháp tắc.
 
Đó chính là thiên địa, chính là Thiên Đạo!
 
Cấm chế, theo giải thích của Vương Lâm chính là do những sinh linh sớm nhất sinh ra trong thủa thiên địa mới được khai sinh. Bọn họ cúng bái thiên địa. cuối cùng sinh ra nghi vấn, trong đủ loại thay đổi, cũng không còn sùng kính thiên địa một cách cuồng nhiệt, mà bắt chước quy tắc, bắt chước pháp tắc, tạo ra thuật này!
 
Thuật này chính là trận pháp, là cấm chế!
 
Vương Lâm trong những ngày này cảm ngộ được. Hắn nghiên cứu không phải là sự bất đồng của cấm chế này mà tìm tòi hiểu ra khởi nguyên của cấm chế.
 
Lúc hắn nghĩ tới chuyện nếu những sợi tơ vô hình này là quy tắc là pháp tắc, như vậy một người nếu thật sự muốn đạt được cấm chế bổn nguyên hoàn mỹ nhất định phải ngưng tụ ra một sợi tơ tằm của bản thân.
 
Sợi tơ tằm này phải ở trên thân thể mình, hoàn toàn thuộc về mình thì mới coi là thành công!
 
Vì vậy hắn mới hướng về phía tấm buồm mặt quỷ chém một kiếm, phá tấm buồm mặt quỷ này để cho vô số cấm chế tạo thành gió lốc tràn ra. Trong nháy mắt đó hắn đã nghĩ ra một phương pháp. Phương pháp này chính là tơ máu trong đồng tử ở hai mắt!
 
Lấy tơ máu trong hai mắt mình hóa thành sợi tơ quy tắc pháp tắc trong thiên địa sau khi dung nhập tất cả cấm chế, trong hai mắt Vương Lâm sẽ sinh ra một loại tồn tại như thiên địa. Hai mắt hắn chính là cấm chế bổn nguyên, chính là quy tắc tự thân hắn nghĩ ra. Suy nghĩ của hắn chính là ý chí của quy tắc, cũng chính là pháp tắc.
 
Loại phương pháp này từ cổ chí kim chưa người nào từng nghĩ tới. Vương Lâm chính là người đầu tiên. Hắn gan lớn tâm tư lại cẩn mật, một khi quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi.
 
Giờ phút này con ngươi hư ảo xuất hiện trước người. Bên trong con mắt đó tràn ngập tơ máu. Vương Lâm quát khẽ một tiếng, tơ máu trong đồng tử liền lóe lên phóng đại ra vô số lần, bao phủ đám cấm chế đang nhanh chóng sụp đổ kia.
 
Ngay sau đó, tay phải Vương Lâm giơ lên điểm vào mắt trái. Nhất thời mắt trái biến ảo ra, trước người lại hiện lên một đồng tử khổng lồ nữa.
 
Hai đồng tử này sau khi xuất hiện liền có tơ máu lóe lên, tràn ngập bốn phía, cấm chế khắp nơi lúc này dung hợp với tơ máu sau thời gian nửa nén hương thì nơi này không còn tồn tại chút cấm chế nào, chỉ còn hai đồng tử khổng lồ đang lượn lờ tơ máu vô tận lơ lửng trong tinh không.
 
Tâm niệm Vương Lâm vừa động, hai đồng tử hư ảo kia liền lóe lên rồi nhanh chóng lui lại, tiêu tán trong hai mắt hắn. Lúc này Vương Lâm liền nhắm hai mắt lại.
 
Tam thể của bổn tôn Vương Lâm trong nháy mắt liền dung hợp hóa thành một, bước về phía trước nửa bước, chồng lên phân thân đang nhắm mắt, cuối cùng dung hợp làm một.
 
Thần thức hắn tản ra lúc này cũng chậm rãi ngưng tụ lại, cuối cùng về lại cơ thể Vương Lâm.
 
Trường kiếm do lục đạo bổn nguyên biến thành quay về xung quanh Vương Lâm, chậm rãi chuyển động. Khí tức bổn nguyên tràn ngập khiến cho thân thể Vương Lâm thoạt nhìn hơi mơ hồ.
 
Hết thảy mọi vật trong tinh không lúc này đã yên tĩnh trở lại, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có mình Vương Lâm vẫn ngồi khoanh chân không nhúc nhích ở đó.
 
Nhưng từ từ một luồng khí tức từ trong thân thể hắn khuếch tán ra. Luồng khí tức này chính là do tu vi Không Linh trung kỳ biến thành, trong nháy mắt từ trên người Vương Lâm lan ra. Luồng khí tức này như sôi trào, có dấu hiệu tăng mạnh.
 
Luồng khí tức này càng ngày càng mạnh, dần dần lan ra. Trường kiếm do lục đạo bổn nguyên bên ngoài thân thể Vương Lâm biến thành phát ra những tiếng ong ong, giống như đang reo vui, bởi vì đạo bổn nguyên thứ bảy mà hoan hô!
 
Hai mắt Vương Lâm trong tích tắc này đột nhiên mở ra đôi mắt khiến người ta kinh hãi. Ánh mắt vốn không có màu sắc nhưng khi có người nhìn thấy thì hễ là người nhìn thấy đều chấn động tâm thần, có cảm giác như nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ!
 
Nguồn gốc của đôi mắt màu đỏ đó chính là tơ máu trên đồng tử của Vương Lâm. Tơ máu này lần lượt thay đổi, vận chuyển giống như là quy tắc của thiên địa, cũng giống như pháp tắc. Mỗi một sợi tơ máu đều ẩn chứa cấm chế. Thần sắc Vương Lâm bình thản, hai mắt trong tích tắc đảo qua tinh không. Hắn thấy trong tinh không lúc này mơ hồ tồn tại vô số những sợi dây nhỏ. Những sợi dây này chính là quy tắc.
 
Tay phải giơ lên, nhẹ nhàng phất về phía trước một cái. Cái phất tay này như tầm thường nhưng khi Vương Lâm nhìn lại thì trong tay hắn đã có một sợi dây nhỏ mà người ngoài không thể nhìn thấy nổi.
 
Trong tích tắc khi hắn nắm lấy sợi dây này, tinh không xa xa đột nhiên xuất hiện một vùng băng hàn. Hàn băng này xuất hiện quá đột ngột, vừa hiện ra liền khiến bốn phía đóng băng.
 
Ngón trỏ của Vương Lâm buông sợi dây vô hình ra vùng băng giá trong thiên địa liền ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số mảnh băng cuốn về tám hướng. Trong đó có một khối băng khổng lồ lao tới gần Vương Lâm mười trượng mới tiêu tán.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, tay phải lại gảy một sợi dây vô hình nữa. Ở xa xa, tinh không ầm ầm sụp đổ, xuất hiện một hố đen khổng lồ truyền ra lực hút vô tận, cắn nuốt mọi vật xung quanh.
 
Một hồi lâu sau Vương Lâm nhắm hai mắt lại, khi mở ra một lần nữa tay phải hắn bắt quyết điểm vào cách mi tâm ba tấc. Dần dần trong mắt hắn tỏa ra hồng quang ngập trời, mơ hồ có thể thấy được từng sợi tơ máu trong hồng quang, ở trong mắt Vương Lâm đang thay đổi quỹ tích, chậm rãi tản ra rồi ngưng tụ. cuối cùng tơ máu trong đôi mắt hắn ngưng tụ thành một sợi!
 
mỗi mắt có một sợi!
 
Một sợi chỉ hồng này là do tất cả những sợi tơ máu tạo thành. Nó không phải như đồng tử mãng xà dựng đứng lên mà nằm ngang chia đôi đồng tử Vương Lâm. Hồng quang lan ra, ngưng tụ trên đầu ngón tay Vương Lâm. Từ từ, ánh sáng trên đầu ngón tay lại càng sáng như ngọc, màu đỏ tươi cũng hóa thành một đám u quang của cấm chế.
 
Một lúc lâu sau Vương Lâm buông tay phải, điểm một chỉ về phía trước. Một chỉ này khiến ngón tay hắn lấp lóe u quanh. Chỉ thấy một thanh trường kiếm chậm rãi xuất hiện trước người Vương Lâm.
 
Thanh kiếm này hư ảo, bên trong giống như có vô số cấm chế tồn tại.
 
Trong tích tắc khi thanh kiếm này xuất hiện, mái tóc Vương Lâm không gió mà tung bay. Thân thể hắn truyền ra những tiếng bùng bùng, khí tức toàn thân tăng mạng, dần dần từ Không Linh trung kỳ trực tiếp tăng tới Không Linh hậu kỳ!
 
Ngẩng phắt đầu tay phải Vương Lâm nắm chặt lại. Tu vi gia tăng khiến cho chỉ một động tác nắm tay này của hắn cũng khiến cho tinh không bốn phía run rẩy, giống như tinh không bị hắn nắm trong lòng bàn tay vậy.
 
Từ từ đứng dậy, Vương Lâm vung tay áo thu bảy thanh kiếm do bổn nguyên biến thành vào trong thân thể.
 
Sau đó hắn vung tay chụp vào hư không một cái. Tấm buồm mặt quỷ đã có một lỗ hổng xuất hiện trong tay hắn. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong nháy mắt khi nhìn về tấm buồm mặt quỷ, lỗ hổng trên đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại, chỉ trong chốc lát đã lại hoàn toàn nguyên vẹn.
 
Mặt quỷ trên tấm buồn vậy dữ tợn quỷ dị như trước nhưng lúc này Vương Lâm nhìn lại đã có chút thân thiết.
 
Tấm buồm mặt quỷ này đã hoàn toàn trở thành bảo vật của Vương Lâm!
 
-Ảo thuật của Đại Hồn Môn trên Tiên Cương đại lục cũng là một loại cấm chế, là một bộ phận của cấm chế bổn nguyên, cấm chế vốn là giả dối cũng giống như quy tắc. Nó tồn tại như vậy nhưng người có khả năng vẫn có thể quên đi. Ngươi nói nó không tồn tại thì nó không tồn tại.
 
Huyễn thuật này.cũng giống như chân giả, nhưng lại hoàn toàn bất đồng! Ta tuy đã tự hiểu ra cấm chế bổn nguyên nhưng bổn nguyên này vẫn chưa đại thành. Nó chỉ là do lấy bản thân làm cơ sở diễn biến ra.cấm chế bổn nguyên đại thành chính thức cần khiến bản thân trở thành thiên địa quy tắc của bản thân thành quy tắc của thiên địa, ý chí của bản thân trở thành pháp tắc trong thiên địa. Điều này khó, rất khó.
 
Vương Lâm trầm mặc lắc đầu thu hồi tấm buồm mặt quỷ, bước một bước về phía trước.
 
-Lúc này còn cần làm nhiều việc hơn. Huyễn cấm trên tấm buồm mặt quỷ này cũng cần chút thời gian để nghiên cứu.chẳng qua đến lúc phải lên đường rồi.
 
Thân ảnh Vương Lâm trong mái tóc bạc tung bay dần dần đi xa.
 
Chuyến này tới Vân Hải tinh vực Vương Lâm thu hoạch rất lớn. Tu vi lên tới Đạo cổ bát tinh. Không Linh hậu kỳ, lại đạt được tấm buồm mặt quỷ, thao túng chiếc thuyền kia, còn kết thành liên minh với Phàn San Lộ.
 
Quan trong nhất là hắn từ đạo nhân bảy màu mơ hồ thấy được phương pháp tìm kiếm hồn thứ ba.
 
Đồng thời trong lúc này, tại phạm vi của tiên tộc trên Tiên Cương đại lục, một hồi đại chiến ầm ầm vang lên trên chín tầng trời. Trận đại chiến này người trên mặt đất khó có thể phát hiện ra. Tu vi bọn họ không đủ không có tư cách biết được việc này. Đối với rất nhiều tu sĩ trên mặt đất mà nói, họ chỉ có thể thấy trong mấy tháng, bầu trời hôn ám một mảnh, hình như có sương mù chậm rãi lưu động.
 
-Huyền La Đại Thiên Tôn, tu vi của ngươi so với năm đó yếu đi không ít, hẳn là sắp chuyển thế rồi. Không biết đã tìm được người bảo vệ hay chưa. Nếu chưa thì bổn đạo có thể tặng ngươi một người.
 
-Ta tiến vào Tiên Cương đại lục mà ngươi cứ dây dưa mãi nếu còn ngăn trở ta sẽ giết sạch Đạo Nhất tông của ngươi!
 
Trên chín tầng trời, mặt trời như máu hiện lên, bên trong truyền ra giọng nói bình tĩnh của Huyền La Đại Thiên Tôn.
 
-Giết sạch Đạo Nhất Tông của ta? Ngươi vội vã như vậy, lần này tới tiên tộc ta nhất định có chuyện trọng đại rồi!
 
-Nơi Huyền La ta muốn đi khắp nơi đều là chuyện trọng đại. Ngươi có tránh ra hay không đây!
 
Huyền La Đại Thiên Tôn vốn khinh thường không muốn dùng âm mưu quỷ kế, ánh mắt lộ hàn quang.