Trương Hàn hít một hơi thật sâu, đi lên trước mặt cái này Trắc Hồn Thạch.
Nhìn Trắc Hồn Thạch sáng loáng tảng đá như là chiếc gương phản chiếu lấy hình ảnh của hắn.
Phản chiếu lấy hắn cái này anh tuấn tiểu hỏa tử, nhưng Trương Hàn cứ cảm thấy sau lưng của hắn như có cái bóng dáng của người trưởng thành.
Nói đúng hơn là hình bóng của hắn kiếp trước.
Trương Hàn ánh mắt có chút nhớ thương, sờ sờ Trắc Hồn Thạch rồi nói nhỏ:"Cứ tưởng mình sẽ buông bỏ quá khứ kiếp trước, nhưng đến lúc này thì mới rõ cho dù trải qua thế giới này dụ hoặc đi nữa, thì tâm của ta vẫn có một phần chấp niệm đối với kiếp trước a."
Trương Hàn thở dài lắc lắc đầu, những việc này tương lai rồi tính, cho dù bây giờ hắn muốn quay về Địa Cầu thì cũng không có khả năng, cho nên cứ để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
'Thực sự duyên phận vẫn còn thì sẽ còn gặp lại sao?' Trương Hàn thầm nghĩ.
Những năm nay ở này thế giới, hắn đương nhiên nhớ nhà, muốn về nhà a. Người bình thường đi qua nước ngoài, không! Phải nói là thành phố khác thôi là ngươi cũng có loại xúc động muốn về nhà rồi.
Cái này không phải do ngươi còn chưa có trưởng thành hay tự độc lập gì cả, mà là do tư duy của ngươi ảnh hưởng! Ngươi cho dù là đi nhiều nơi đẹp, ăn nhiều món ngon trên thế giới. Nhưng càng về sau thì ngươi cũng sẽ chán những thứ này, lúc này ngươi sẽ nghĩ kiểu: mấy món này ăn ngon thật nhưng mà vẫn kém những món nhà nấu a~
Rồi kiểu: Cảnh này đẹp thật nhưng mà cảnh quê nhà lại có chút hoài niệm a.
Đây là một phần tư duy của ngươi ảnh hưởng, thứ gần gũi nhất đó chính là nhà. Khi ngươi một mình đi nơi khác, tâm lý sẽ nhận một phần áp lực nhẹ, dù sao thì ở một chốn hoàn toàn đều là người lạ ngươi không có người thân nào, có chút áp lực cũng là bình thường. Vào lúc này, ngươi sẽ tìm một số vật để giảm xuống áp lực tâm lý, mà trong tiềm thức thì ngươi sẽ muốn nhất chính là về nhà.
Người càng lâu không về nhà thì mong muốn này càng lớn!
Ví dụ như một người bị lạc ngoài hoang đảo chẳng hạn, người này khi ở một mình trên đảo hoang thời gian dài, tâm lý nhận được áp lực có thể nói là khủng bố.
Mà phần lớn người như vậy thì đều đã điên cả rồi, những người này tâm trí không bình thường. Nói chung là những cái này người đều bị bầu không khí cô tịch một mình ép cho đến điên, có một phần nhỏ là lựa chọn tự sát bỏ mình.
Nhưng phần lớn người đều sẽ lựa chọn là đợi, đợi và đợi. Đợi cho đến khi mình được cứu! Những này người không chỉ là cầu sinh dục cao ngất ngưỡng, mà là tiềm thức của họ muốn về nhà xúc động có thể nói là max điểm làm cho những người này không muốn tự sát và không thể tự sát.
Ngươi xem các bộ phim về lạc trong hoang đảo lâu năm đều thấy những nhân vật chính đều sẽ không lựa chọn bỏ cuộc chịu chết mà là sẵn sàng lựa chọn đợi cho đến gần chết, ngoài ra bọn họ còn có sở thích là khắc mặt người trên trái dừa. Đây thực ra cũng không xem là sở thích, thực ra do họ qua nhớ người thân rồi, lâu dài ở cái này cô tịch bầu không khí là sẽ điên a!
Họ sống được lâu như vậy là do chấp niệm đối với tình thân và quê hương sinh sinh kéo sống họ! Những này người thậm chí có khả năng nhờ vào toàn bộ hòn đảo sống hết cả đời nhưng lại vẫn cứ muốn trở về chính mình quê hương, lúc mất đi thì ngươi sẽ càng trân quý a!
Chúng ta không một hay biết đã đem chính mình quê hương, gia đình xem như tuyệt nhất đồ vật. Muốn thật sự bỏ qua là không có khả năng!
Trương Hàn trong bảy năm sinh hoạt ở Cô Nhi Viện thì cũng muốn về nhà a! Nhưng những lúc này hắn sẽ tự thôi miên chính mình, tự cho là ở đây rất tốt ta không muốn về.
Không phải là do hắn tuyệt tình, quên nghĩa hay gì. Mà là do đây là không có khả năng a! Trương Hàn biết chính mình thực lực, chân chính tép riu đối với thế giới này, nói chi là muốn về Địa Cầu a!
Hắn đều nghi ngờ, cứ như vậy thì về Địa Cầu đều sẽ biến thành hắn Tâm Ma!
Chỉ là khi đứng trước Trắc Hồn Thạch hắn có chút hiểu ra, bỏ không được thì đừng bỏ, chờ thời cơ chín mùi thì lại tìm.
Trương Hàn ánh mắt kiên định, truyền Linh Lực vào Trắc Hồn Thạch.
Xùy xùy.
Trắc Hồn Thạch phát ra xùy một tiếng, rồi khí vụ bắt đầu quấn quanh tay của Trương Hàn.
Trương Hàn cảm thấy tay mình hơi mát, thì ra đây là cảm giác khi dùng Trắc Hồn Thạch a.
Khí vụ từ từ chuyển sang màu đen, Trương Hàn thấy vậy thì hơi trợn mắt kinh ngạc.
"Trương Hàn, Ma Hồn." Lâm Thanh giọng nói vang lên, làm cho hắn không thể tiếp tục suy nghĩ.
Trương Hàn nhíu nhíu mày, khí vụ hồi nãy quấn lấy tay hắn nếu là người khác từ xa có thể chỉ thấy một loại khí vụ màu đen, nhưng Trương Hàn rõ ràng họ chỉ thấy được bên ngoài!
Lúc nhìn gần, hắn thấy bên trong còn có một số khí vụ màu trắng bị hắc sắc khí vụ bao quanh.
Đúng vậy, chính là bạch sắc khí vụ! Là Tiên Hồn mới xuất hiện khí vụ!
'Chỉ có một khả năng là Tiên Ma song sinh chi Hồn!'
Nghĩ đến đây, Trương Hàn sắc mặt không những không có bất kì hưng phấn gì mà ngược lại còn có chút nặng nề.
Tiên Ma song Hồn, lúc nghe thì có vễ cool ngầu đấy nhưng thực ra thì tác dụng cũng không có bao nhiêu.
Trương Hàn hắn ở Thư Viện đọc rất nhiều sách lịch sử về Huyền Thiên Đại Lục, bên trong không có một ghi chép nào về việc có thể thức tỉnh thành công hai loại Tiên và Ma Hồn cả!
Tiên Ma song Hồn đối với hắn không phải là cái gì vẻ vang vật, ngược lại là đòi mạng vật a!
Tiên Ma song Hồn có thể nói là nhiều cái tà ác tổ chức hứng thú nhất sự vật a! Nếu mà có kẻ biết ngươi sở hữu Tiên Ma song Hồn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh ngất xỉu, lúc mổ mắt ra thì thấy bị nhốt trong hầm ngục với mấy tên nhìn qua chẳng tốt lành gì tráng hán! Bất ngờ không, bất ngờ!
Tần Trung nhìn Trương Hàn có chút không đúng, lên tiếng hỏi thăm nói:"Này, A Hàn ngươi có sao không?"
Trương Hàn cười hơi gượng gạo, nói:"Haha, không có gì, không có gì."
Lý Huyền Minh sắc mặt có chút buồn vô cớ nói:"Haiz, cả 3 người các ngươi đều là Ma Hồn có mình ta là Tiên Hồn, Như vậy ta làm như thế nào a!"
Khê Vân Hầu vỗ vỗ vai hắn, nói:"Chớ buồn, cho dù như thế nào ngươi cũng là bọn ta bạn tốt a!"
Trương Hàn nhẹ gật đầu, sau đó nói:"Được rồi đi lên tế đàn đi."