Kaname vẫn đang ngóng trông Aya trở về, bởi vì gã đã ngứa tay quá rồi.
Ba ngày, ba ngày liền Aya không ở nhà. Chả khác nào gã phải "ăn chay" ba ngày mà không có chỗ xả.
"Cha, mẹ, anh hai, em về rồi."
Tiếng của Aya vang lên từ ngoài cửa, Kaname mừng rõ quá đỗi, định ra đón tiếp em gái mình thật "niềm nở" thì cả người bỗng nhiên cứng đơ lại. Nụ cười tiêu chuẩn giương lên một nửa thì giật giật liên hồi.
Bởi vì Aya không có về một mình.
"Chào anh chị, tôi là thầy giáo của cháu."
Dương Hằng lần lượt bắt tay cha mẹ của Aya, cho đến Kaname, hắn khẽ nhăn mày, nhưng chỉ trong chưa tới nửa giây lại giãn ra.
"Em chắc hẳn là anh trai của Aya. Rất vui khi được gặp."
"Rất... rất vui khi được gặp thầy."
Dù trong đầu đang điên cuồng chửi rủa, nhưng mà Kaname vẫn phải tỏ ra hiếu khách.
Dương Hằng sau đó có ở lại ăn cơm cùng với gia đình. Trong bữa ăn, hắn một bên trò chuyện cùng cha mẹ Aya, một bên lưu ý Kaname.
Hắn đã từng thấy những vết bầm trên cổ của Aya, nó gống như bị bóp với một lực mạnh trong một thời gian dài mới có thể tạo thành. Ban đầu hắn nghi ngờ là do nhóm của Sarina làm, nhưng mà điều tra sâu vào thì phát hiện không phải vậy. Sarina hay sử dụng những trò đùa ác, còn động tay động chân thì không nhắm vào cổ, cô chủ yếu sử dụng tát hay là đạp.
Mà vết trên cổ của Aya cũng không vừa với tay của phụ nữ, chứ chưa nói đến mấy nữ sinh mới học sơ trung. Nó là tay của nam.
Cha của cô và Kaname, chỉ có thể là một trong hai người này, hoặc có thể là cả hai.
Qua bữa cơm, Dương Hằng phát hiện ra cha Aya dường như không quá để tâm đến cô, thậm có thể nói là lạnh nhạt. Một số câu hỏi khá cơ bản về Aya hắn đặt ra thì ông ta không trả lời được. Ngược lại sự chú ý của ông ta đến Kaname lại khiến cho hắn khẽ nheo mắt lại. Ông ta luôn miệng nói Kaname là niềm tự hào ra sao, sẽ thành công như thế nào,... giống như đang nâng niu một thứ trang sức vậy. Không chỉ nâng niu nó, mà còn nhốt nó vào trong lồng kính, luôn giữ nó trong tầm mắt của mình.
Hai đứa con trong nhà, một bị buông lỏng quá mức, một bị quản chặt quá mức.
May mà mẹ Aya còn bình thường, cô là người duy nhất lo lắng cho Aya như bao cha mẹ khác.
Còn Kaname, hắn dám chắc 90% gã chính là kẻ đã bạo hành Aya. Từ biểu hiện của Aya, từ cái thái độ giả tạo đó cùng các tương tác. Còn nguyên ngân tại sao, Dương Hằng nghĩ rằng nó liên quan đến chính người cha của cả hai.
"Thật phiền phức..."
Dương Hằng cảm thấy khó giải trước trường hợp của nhà này. Một nơi tích tụ rất nhiều đau khổ dưới cái vỏ bọc gia đình hoàn hảo.
Sau đó, hắn kéo Aya đi nói chuyện.
"Aya, thầy đã tìm được một vài người."
"Là Mahou Shoujo sao thầy?"
"Ừm, là mấy Mahou Shoujo thuộc khu vực khác, thầy đã tiêu diệt Admin ở khu vực đấy nên bọn họ muốn hợp tác."
"Thầy... thầy tiêu diệt cả Admin sao?!"
Aya mở to mắt, dù cô chưa biết Admin tròn méo ra sao, nhưng mà là quản lý của trang web đã trao cho bọn cô những cây gậy phép quyền năng thì sao có thể yếu được. Vậy mà lại bị hắn tiêu diệt mất một người rồi.
"Chả lẽ thầy là Mahou Shoujo sao?"
"Không, thầy là Kamen Rider."
"Là siêu nhân ạ... nhưng mà nghe nó cứ thế nào ấy..."
"Chính bọn em cũng là Mahou Shoujo mà..."
Dương Hằng cùng Aya nói rất nhiều, nói rất lâu. Khiến cho Kaname đang núp cách đấy không xa chỉ có thể cắn chặt răng lại không phát ra tiếng. Gã chỉ muốn tên thầy giáo phiền toái này ngậm miệng lại rồi cút khỏi nhà, để gã có thể bắt đầu "hành sự".
"Chết tiệt, cứ như hắn ta cố tình vậy!"
Kaname đoán đúng, Dương Hằng đang cố tình tiêu hao sự kiên nhẫn của gã. Nếu mà hắn đã ở đây rồi, sao có thể để học sinh của mình chịu tổn thương được.
"Chó chết!"
Kaname biết rằng hôm nay không động đến Aya được, tức giận bỏ đi. Từ đầu đến cuối, động tĩnh của gã đều nằm trong cảm nhận của Dương Hằng. Gã cứ nghĩ mình trốn rất tốt, nhưng mà trước mặt hắn thì vẫn như ngọn đuốc trong đêm, muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
"Aya, uống thứ này đi."
"Cái này..."
"Nếu em không muốn thì cũng không sao."
— QUẢNG CÁO —
Event
"Không, em chỉ hỏi thế thôi ạ."
Aya nhận viên con nhộng từ tay Dương Hằng rồi nuốt vào. Nó lập tức tan ra, cô cảm thấy cả người dần thoái máu hơn, cứ như đang được chữa lành vậy. Những vết thương ở bụng và cổ của cô dần biến mất, vết bầm ở những nơi khác cũng tương tự. Aya cảm thấy lồng ngực mình hít thở nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Cái này... em..."
Aya không biết thứ Dương Hằng vừa đưa cho cô là gì, có vẻ như là thuốc. Nhưng mà thứ thuốc có tác dụng rõ rệt như thế thì cô chưa từng thấy bao giờ.
"Thứ này hẳn phải đắt lắm ạ, em..."
"Không sao, cũng không đáng mấy đồng."
Viên con nhộng chữa thương (cấp thấp) quả thật không tốn nhiều lắm, đặc biệt với thân gia cả ngàn điểm tích lũy của hắn như hiện giờ.
"Nhưng mà em không biết phải trả ơn thầy thế nào?"
Dương Hằng mỉm cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu Aya. Lần này, cô bé không e ngại cũng không tránh né. Hắn ôn tồn nói.
"Ngốc à, thầy giúp đỡ người khác là bởi vì thầy muốn, không phải trả ơn. Với lại, giáo viên giúp đỡ học sinh của mình thì có sao đâu."
Đối với Dương Hằng, những người hắn yêu quý, những người hắn giúp đỡ có thể sống thật tốt đã là sự trả ơn rồi.
"Được rồi, cũng đến lúc ra về. Thầy đi đây, nhớ kể hết cho Tsuyuno nhé."
"Vâng!"
Aya vẫy chào hắn rồi quay trở lại nhà, cô vô thức mỉm cười. Dương Hằng và Tsuyuno, lần đầu tiên cô có những người mà mình có thể tin tưởng hết lòng. Một ngọn lửa chậm rãi nhen nhóm trong lòng Aya, nhưng hiện tại nó còn quá yếu, đến mức mà cô chưa cảm giác được.
...
Kaname lang thang trên phố, mặc kệ những ánh nhìn ngưỡng mộ và những cái đỏ mặt từ nữ sinh hướng về phía gã. Trong mắt gã ta, tất cả những người xung quanh đều không phải người, chỉ là những cục phân di động.
"Những cục phân bất tài không có tương lai ấy..."
"Một lũ ngu ngốc thiểu năng."
"Mấy thằng lúc nào cũng thích ra vẻ."
"Còn cả một đám rác rưởi lúc nào cũng ghen tỵ với người khác."
"Mấy tên ngoài đời thì thất bại, lên mạng lại thành anh hùng bàn phím."
"Đám lúc nào cũng khoe khoang."
"Đôi lúc, mình nghĩ rằng... tại sao mình phải hít thở chung bầu không khí với đám phân di động này nhỉ?"
Trong gia đình, người duy nhất mà Kaname yêu quý chỉ có mẹ. Bởi vì mẹ yêu thương gã, mẹ tự hào về gã.
"Vấn đề duy nhất chính là ông già này."
Những trận đòn roi của ông ta mỗi khi gã không thể đạt điểm tuyệt đối, gã đều nhớ rõ. Mẹ ra can ngăn cũng phải chịu đựng số phận tương tự.
Cha hắn chưa bao giờ thỏa mãn bất kể gã có làm tốt như thế nào, ông ta luôn muốn biến gã thành thứ đồ hoàn hảo nhất. Vì thế, Kaname căm hận ông ta.
"Ông ta cũng chỉ là một kẻ thua cuộc, một cục phân di động không hơn không kém!"
Còn Aya, em gái của gã. Gã luôn ngứa mắt con bé bởi vì cha gã không để ý gì đến cô. Thực ra đó chính là sự ghen tỵ.
Kaname vào trong một cửa hàng tiện lợi, thanh toán một lon nước. Nhưng mà tên thu ngân loay hoay mãi vẫn chưa xong.
"A, xin lỗi. Đợi tôi một chút."
Naoto mở điện thoại ra, đập vào mắt cậu là thông tin Nijimin quyết định rời khỏi giới giải trí một thời gian để tập trung vào việc học.
"Này, làm gì lâu thế? Nhanh thanh toán cho tôi đi."
Giọng điệu của Kaname trở nên khó chịu. Naoto giống như không nghe thấy gì hết, sủi bọt mép gục mặt xuống đất trước sự chứng kiến của Kaname.
"Này này, cậu sao vậy?"
"Có ai không? Giúp với!"