Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 196




"Ngươi... ngươi đang nói cái gì chứ? Mà ngươi là thứ quái quỷ gì?"

Sarina hoang mang lùi lại phía sau, Nana không để tâm, đây đã là biểu hiện bình thường. Giọng nói méo mó phát ra.

"Ta là Admin của trang web ma thuật Mahou Shoujo Site, Nana."

"Mahou... Shoujo Site?"

"Đó là một trang web được lập ra để trao gậy phép cho những cô gái bất hạnh. Những kẻ đó sau được gọi với cái tên Mahou Shoujo."

"Mahou Shoujo..."

Sau đó, Nana kể cho Sarina nghe về vết thương trên cổ của cô chính là do Tsuyuno gây nên. Tất cả những cái này đều là để Nana dụ dỗ cô. Shioi Rina đã thất bại, nó cần phải tìm kiếm một con cờ mới.

"Nếu như ta đồng ý, chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Không không, chẳng sao cả. Ta chỉ cần ngươi đi thu thập những gậy phép khác thôi."

"Giờ ta sẽ ban cho ngươi thứ này."

"Đây là..."

Nana ném cho Sarina một cái yoyo. Cô nhíu mày, thứ này dường như chả liên quan gì đến hai chữ "gậy phép".

"Đừng quan tâm hình dạng của nó, nó là gậy phép đấy. Còn ma thuật của nó... ngươi nên tự tìm hiểu."

"Thế lý do đằng sau việc thu thập gậy phép là gì?"

"Là vì cơn bão, loài người các ngươi thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng mình đứng trên đỉnh. Nếu muốn biết thêm thông tin, hãy sử dụng ổ cắm tích hợp trong gậy phép..."

"Há, nếu ngươi muốn cứu gia đình mình và những người ngươi yêu quý, đừng từ chối lời đề nghị này."

Nana cười với một giọng điệu quái dị, lần này nó đã đổi trò khác. Những kẻ tham vọng như Rina tuy rằng thời gian đầu dùng rất tốt, nhưng càng về sau sẽ càng thoát cương, bị tham vọng của chính mình nuốt chửng. Ngược lại, Sarina tuy rằng là một kẻ tàn bạo, nhưng cô lại có điểm yếu đó là gia đình của mình. Lợi dụng tốt về âu sẽ lợi hơn Rina nhiều.

"Như vậy... ta phải làm gì?"

"Đoạt lấy quyển sổ sát nhân từ tay của Yatsumura Tsuyuno và Asagiri Aya, quyển sổ đó ghi lại thông tin của tất cả các Mahou Shoujo. Với lại, ngươi cũng mong muốn trả thù đúng không?"

Cánh cửa sổ mở ra, Admin trèo lên rồi biến mất, để lại Sarina một mình trong phòng bệnh tối tăm. Cô nắm chặt chiếc gậy phép trong tay, vẻ mặt trầm xuống.

...

Aya và Tsuyuno đã thành công đạt được sự hợp tác của Nijimin. Nhưng cô bảo hiện tại còn chưa ổn, cô cần phải sắp xếp công việc nữa.

Trên đường đi về, Tsuyuno bất chợt hỏi Aya.

"Tôi thắc mắc chuyện này lâu rồi mà không có dịp hỏi. Không cần trả lời nếu không muốn nhé, nhưng cứ nghe tôi nói đã."

"Tại sao cậu lại bị mấy con khốn đó bắt nạt?"

Aya ngước lên trời, rốt cuộc từ bao giờ? Nó đã diễn ra lâu đến mức cô suýt quên nó bắt đầu từ bao giờ.

Từ ngày bắt đầu chuyển vào lớp học, cô đã thể hiện chính mình là một cô bé nhút nhát. Cô cố hết sức để giới thiệu tên của mình, nhưng mà lời ra khỏi miệng chỉ là từng tiếng lí nhí.

Có lẽ là vào lúc đó, Aya đã bị Sarina chú ý tới. Cảm thấy cô rất thú vị, không phải kiểu tính cách thú vị, mà là món đồ chơi thú vị.

Cô được chuyển đến bàn học phía trước Sarina, và đó là khởi nguồn cho cuộc sống ác mộng sau này.

Như mọi lớp học bình thường khác, học sinh mới chuyển đến là tiêu điểm của cả lớp. Họ tập trung lại xung quanh Aya, bắt đầu hỏi lan man rất nhiều câu hỏi khác nhau. Chỉ riêng việc phân tích chúng đã khiến cho cô lúng túng chứ đừng nói đến việc trả lời.

Bởi vì thế, những học sinh mất dần hứng thú rồi bỏ đi, để lại Aya cô đơn không có bạn.

"Lại nữa rồi..."

"Mọi người đều bỏ đi sau khi cố bắt chuyện với mình..."

"Mình không thể nói chuyện với họ như những người khác vì mình là một đứa nhàm chán."

"Giống như hồi ở trường cũ... Mình thật vô dụng."

Sarina cùng hai người bạn trong nhóm bộ ba bắt nạt bắt đầu bày trò với Aya. Từ những trò chọc ngoáy nhỏ như đâm đầu bút, kéo ghế, sau rồi là hăm dọa và nhục mạ Aya bằng lời nói.

Lợi dụng việc thể lực của Aya không tốt, khiến cho cả lớp phải ngồi chờ cô chạy hết vòng sân. Cả ba đã bắt đầu tung tin và tạo hiệu ứng khiến một bộ phận học sinh trong lớp ghét Aya.

"Ê, con nhỏ đó cứ như bị thiểu năng."

"Ừ."

"Cứ như bị câm."

"Đúng rồi đó."

"Tốt nhất là đừng chơi với nó."

Tất cả những lời này đều vào tai của Aya không xót một câu nào. Đối với một học sinh, bị cô lập tại lớp học của mình là một trải nghiệm rất nặng nề, còn chưa tính đến việc Aya vốn là một cô bé nhút nhát và rụt rè.

Khi mà Hinomoto lân la đến làm quen, Sarina cùng nhóm bạn đã "thăng cấp trò chơi" lên. Giai đoạn cô lập vừa rồi chỉ là màn dạo đầu mà thôi, chuỗi ngày sau đó mới là địa ngục thật sự.

Ngay sau ngày mà Hinomoto làm quen với Aya. Sarina đã thả một con gián vào trong ngăn bàn của cô.

Trong trò bóng ném, Aya liên tục bị ném vào người với lực mạnh. Đến nỗi cô ngã xuống sân bóng rồi mà vẫn không buông tha.

Khi mà Aya đang đứng lên đọc bài, Sarina đứng sau đã đâm cây kim vào đùi của cô. Máu chảy xuống, nhưng cô vẫn phải nín đau đọc bài tiếp.

Ngăn tủ đựng đồ của cô bị giày xéo bằng nhiều hình thức khác nhau mỗi ngày. Giấu giày chỉ là cách bắt nạt sơ đẳng, nhóm Sarina đã trực tiếp khủng bố tinh thần luôn. Phun đầy keo, đựng đầy dao lam và đinh nhọn mới là việc hay làm.

Điện thoại của Aya bị dùng như mục tiêu để phi tiêu. Phá hỏng không dưới ba lần.

Những chiếc bao cao su bị nhét vào trong cặp của Aya, khiến cho cô lôi nó ra trước mặt cả lớp làm mọi người bàn tán những lời không hay.

Bữa trưa của Aya bị làm đổ xuống đất, chúng bắt cô phải nằm rạp trên đất mà ăn giống một con chó.

Còn rất nhiều, đây chỉ xem như những trò tiêu biểu nhất. Nó khiến cho Dương Hằng phẫn nộ đến nỗi bộc lộ khí thế với Sarina, thậm chí còn nói vết thương trên cổ của cô chả là gì so với những việc cô đã gây ra cho Aya.

Aya không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt. Nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ đổ lỗi cho chính mình.

"Giá như mình nói chuyện bình thường với mọi người."

"Giá như mình không gây ảnh hưởng lên người khác thì mọi chuyển đã chẳng xảy ra."

Về Aya, hắn cũng không biết nên nhận xét cô là một người yếu đuối hay là mạnh mẽ nữa, có lẽ là không bên nào cả, có lẽ là cả hai. Aya biểu hiện nghe có vẻ thật nhu nhược và yếu đuối. Nhưng có thể chịu đựng tra tấn về cả thể chất lẫn tinh thần trong một thời gian dài mà không bị biến chất thì cô quả thật mạnh mẽ và dẻo dai một cách đáng kinh ngạc.

"Cậu bị ngốc à!"

Phốc!

Tsuyuno búng trán Aya khiếm cô ôm đầu. Sau đó đặt tay lên đầu của cô.

"Cậu đó, Aya. Phải mạnh mẽ lên chứ."

"Mạnh mẽ?"

"Sẽ có những lúc cậu phải đối đầu với những chuyện khó khăn. Vì vậy, xin cậu hãy mạnh mẽ nhé."

"Tsuyuno..."

"Xin lỗi, tự dưng nói mấy câu kì quặc với cả bắt cậu phải kể quá khứ."

"Mà sao cậu lại muốn nghe quá khứ của tớ vậy?"

"Không có gì, thật đó."

Hai người chào tạm biệt nhau, Aya nhìn Tsuyuno đến khi khuất bóng mới thôi.

"Tsuyuno, cảm ơn vì đã chăm sóc mình."

"Mình cũng muốn khiến cậu vui vẻ. Vậy nên... chúng ta làm bạn nhé!"

"Từ nay về sau..."

Tsuyuno trở về nhà. Là một căn chung cư tối đen. Tại đó, một gã đàn ông bặm bợm bị trói chặt vào bàn, không ngừng kêu khóc bằng những âm thanh móm mém. Nhìn thấy cô đi vào nhà, gã bắt đầu run rẩy liên hồi và cầu cứu.

Tsuyuno không để ý, cô dựa lưng vào bờ tường. Máu nôn ra từ khoang miệng liên tục.

Cô đã không còn nhiều thời gian nữa.