Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 165




"Tể tướng... tình hình như thế nào?"

"Rất không thuận lợi, thưa bệ hạ. Binh lính của ta đang thất thế trước quân phản loạn. Và cửa thành đã bị một kẻ bí ẩn chặn lại khiến cho một phần quân tiếp viện không thể đến được. Dân chúng cũng đang nổi loạn."

"Nổi loạn? Chẳng lẽ là do ta làm vua không tốt?"

"Không, sau khi cả cha và mẹ người băng hà, bệ hạ đã thực hiện trách nhiệm của mình một cách xuất sắc. Thần đã ở bên người từ lúc đó đến giờ nên thần khẳng định, bệ hạ không có lỗi sai nào cả."

"Đúng vậy... ông lúc nào cũng ở bên cạnh tôi mà."

Nghe đoạn hội thoại này, ai mà không biết chuyện chắc còn tưởng nhầm đây là một vị trung thần với hoàng đế trước lúc quốc gia sụp đổ. Nhưng không, chỉ là một lão già khốn nạn đi lừa một đứa trẻ con mà thôi.

"Thưa bệ hạ, dân chúng đang được đầu độc bởi những thứ vô nghĩa! Đó chính là nổi loạn, bệ hạ cần xử tử những tên này để làm gương cho kẻ khác! Máu sẽ đổ, nhưng đó là đièu vần thiết. Cuộc nổi loạn sẽ lắng xuống và tất cả sẽ yên bình như trước!"

"Bệ hạ, hãy làm thôi!"

Oanh!

Ngay khi mà hoàng đế đứng lên, cánh cửa phòng bị phá hủy. Tatsumi lững thững bước vào, đôi mắt rực lửa cùng cây thương sắc bén trực chỉ vào tể tướng. Khí thế của cậu khiến cho đám lính canh gác phải e ngại tột độ.

"Phiến quân!"

"Night Raid..."

"Chúng mày làm cáu gì đấy lũ lính lác kia! Bảo vệ ta và hoàng đế!"

"Chả còn tên lính gác nào đâu."

Akame bước vào, lạnh lùng quét đến tể tướng Onest, lão ta nổi hết da gà vì sợ hãi, vội và lùi về phía sau ngai vàng.

"Xông lên, cùng làm thịt tên tể tướng!

Đám lính gác bị Tatsumi kéo lại. Còn Akame, Leone, Sheele đồng loạt xông lên. Mũi kéo, lưỡi kiếm cùng móng vuốt nhắm thẳng vào tể tướng.

Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Một màn chắn vô hình ngăn cách các đòn tấn công, đẩy lui cả ba ra. Tể tướng thay đổi từ sợ hãi thành nụ cười đắc ý, rống to.

"Ha ha ha ha ha, teigu tối thượng đã được kích hoạt! Bệ hạ, hãy..."

Bang!!!!

Nắm đấm của Tatsumi làm rung động cả màn chắn, động tĩnh lớn đến mức tể tướng suýt nữa rớt tim, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Những binh lính tinh nhuệ phía sau đã gục hết dưới sức mạnh áp đảo của cậu, Tatsumi đoán rằng mình bây giờ đã mạnh hơn cả tổng tư lệnh Budou rồi. Vẫn còn kém Dương Hằng một chút, còn khoảng cách với Esdeath thì chưa thể xác định.

"Các ngươi chính là Night Raid, kẻ đã đẩy đất nước này vào cảnh hỗn loạn?"

Hoàng đế hét lên, Tatsumi không e ngại mà nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, gằn ra từng chữ.

"Vậy thì ngươi hãy tự chứng kiến nó đi! Hoàng đế, đầu hành đi, ngươi bị điều khiển, bị khống chế như một con rối, ta có thể hiểu được. Nhưng mà tên tể tướng kia, hắn phải chết!"

"Người dân bị bóc lột trắng trợn, bị chèn ép, sống không bằng heo chó, bị đối xử như súc vật. Hoàng đế, ngươi gọi cái đó là hòa bình?"

Bang!!!!

Toàn bộ cung điện đều lắc lư trước uy lực từ dư chấn. Akame, Sheele, Leone ngẩn người ra. Từ lúc nào mà tên ngốc Tatsumi mạnh như vậy.

Tể tướng sợ hãi màn chắn sẽ rụng mất, vội vàng quỳ xuống trước mặt hoàng đế.

"Thưa bệ hạ, xin người đừng tin vào những lời xảo ngôn này. Hãy mau dùng búa sắt phán quyết những kẻ này đi!"

"Tể tướng, đừng xàm ngôn nữa!"

Tatsumi đâm cây thương thật mạnh vào lớp lá chắn, một âm thanh như cái gì đó nứt toác vang lên. Tể tướng sợ đến mức sắp tè ra quần, đến ôm chân hoàng đế.

"Ta... ta... ta chính là hoàng đế của đất nước này!"

Theo tiếng hét, cả cung điện bắt đầu rung chuyển. Phần kiến trúc bên trong màn chắn đột nhiên nhô lên, lộ ra một phần sắt thép. Tể tướng đã đắc ý trở lại, dang rộng hai tay mà la to.

"Con át chủ bài của đế quốc, Shikoutazer! Sức mạnh của nó là tối thượng, là thần!"

"Những kẻ dám ngang nhiên xâm phạm đến đế quố sẽ chịu sự phán xét của thần linh!"

Trước ánh mắt kinh hãi của toàn bộ các thành viên Night Raid. Một con quái vật khổng lồ, cao phải xấp xỉ năm trăm mét nhô lên từ đống đổ nát của hoàng cung. Nó có toàn thân đều là sắt thép tối màu, cùng với cái áo choàng màu đen.

— QUẢNG CÁO —
Event

"Thứ quái quỷ gì vậy..."

"Là teigu huyền thoại."

Run không thèm đoán hoài gì đến cuộc đấu với Lubbock nữa, vội vã cất cánh bay đi.

"Shikoutazer, nó thực sự tồn tại. Vậy ra đó là lí do tể tướng luôn kiểm soát hoàng đế. Để lão ta có thể điều khiển thứ này!"

Najenda vẻ mặt nghiêm trọng ngước nhìn thứ khổng lồ kia. Một người nữa cũng vậy, chính là Dương Hằng. Lúc trước, khi vào trong hoàng cung, hắn đã cảm nhận được nơi đây có một dòng chảy rất kì lạ. Đó cũng là lí do hắn dặn Tatsumi rằng hoàng cung tuyệt đối không đơn giản như những gì nhìn thấy bên ngoài, sau đó lao vào cuộc tìm kiếm.

Hắn cũng không ngờ rằng, thứ đó vẫn luôn nằm dưới chân của mình, chính xác hơn, nó chính là một phần của hoàng cung.

Dương Hằng mở ra công năng dò xét, không nhịn được mà chửi tục.

"Chó chết, 4.9?"

Thứ này mạnh vượt xa Dương Hằng tưởng tượng! Hắn bây giờ mới là 2.9 đấy!

"Đế quốc đã tồn tại suốt 1000 năm nhờ ý của thần. Những kẻ dám thách thức thần linh đúng là lố bịch!!!"

Hoàng đế thét lên, một quả cầu năng lượng màu đỏ lòm nhìn trông cực kì nguy hiểm ngưng tụ ở đằng trước mặt của Shikoutazer. Ánh sáng từ nó mãnh kiệt đến nỗi cả ngoại vi thủ đô cũng thấy rõ mồm một.

Trong cái khoảnh khắc đó, toàn bộ thân thể của Dương Hằng bùng nổ, hắn bắn vọt lên trên không. Cả người lao như một ngôi sao băng.

Đứa trẻ thơ thẩn nhìn ánh sáng đỏ rực đã bắn tới, vừa nãy nó vẫn còn nói với mẹ muốn ăn thật no. Không chỉ đứa bé, còn rất nhiều, rất nhiều người nữa sẽ bốc hơi sau phát bắn này, mất đi tất cả tương lai.

"Không!!!!!!"

Dương Hằng thét dài, hắn đã trở thành thứ duy nhất ngăn cú bắn chết chóc đó với khu dân cư. Hắn tung ra một cú đấm, dường như đột phá giới hạn nào đó. Đụng vào năng lượng đỏ lòm kia.

Dương Hằng cảm thấy từ đầu đến chân của mình đang bị đốt trụi. Đau đớn khiến hắn bật máu, nhưng Dương Hằng vẫn cắn răng đẩy mạnh nó lên bầu trời.

Oanh!!!

Tiếng nổ khủng khiếp khiến màng nhĩ của tất cả điêu đứng. Hắn đã thành công đánh trật cú bắn đó lên trên bầu trời, nhưng mà theo kẽ mắt của mình, Dương Hằng nhìn thấy còn một ít tia năng lượng màu đỏ còn sót lại.

"Không..."

Bọc giáp bị tự động giải trừ, hắn rơi tự do từ trên không trung. Đúng lúc này, Dương Hằng nhìn thấy một người mặc giáp màu xanh dương phi lên chống đỡ những tia năng lượng lượng còn lại đó. Thành công bảo hộ người dân. Một con vật to lớn nhảy lên đỡ lấy Dương Hằng, nhẹ nhàng để hắn xuống đất.

Người mặc giáp xanh lam chính là Grand Chariot của Wave. Và con thú kia chính là Coro sau khi biến lớn. Cả hai người Wave và Seryu cùng chạy đến chỗ Dương Hằng.

"Hai người..."

"Dù chúng tôi không muốn phản bội lại đế quốc, nhưng mà... chúng tôi sẽ bảo vệ nhân dân."

"Dương Hằng, cứ giao nơi này cho chúng tôi!"

Hắn hơi ngẩn ra, sau đó cười lớn, cười rất sảng khoái. Lấy hòm cứu trợ đa năng ra, Dương Hằng lấy băng vải quấn cánh tay vừa đấm kia, uống luôn một viên con nhộng trị thương. Sau đó quay lưng đi.

"Được thôi, giao chỗ này cho mấy người đó!"

Hắn lên xe mô tô, trực tiếp phóng về phía trung tâm để chiến đấu. 4.9 thì đã sao chứ? Tất cả mọi người đều không sợ, chẳng lẽ hắn lại sợ?