Nghe tiếng cười xen lẫn với tiếng khóc từ bên trong tiệm vọng ra, hắn vi thức nở nụ cười. Sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng về phía hoàng cung tu lớn ở phía xa kia. Thời khắc đó đã đến rồi.
Mà ở trong căn cứ của Night Raid, buổi họp hôm nay có không khí thoải mái hơn thường ngày nhiều.
"Cảm ơn vì tất cả những gì các bạn đã làm."
"Boss, đừng có nói như đó là lời từ biệt chứ. Chúng ta sẽ vẫn dính với nhau dài dài mà!"
"Ha ha, tốt! Vậy tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng của Night Raid! Phá hủy gốc rễ của mọi vấn đề, triệt hạ tể tướng Onest!"
"Rõ!"
Najenda phất áo, cùng mọi người của Night Raid đi theo phía sau cùng đón chào ánh bình minh. Hôm nay, chú định sẽ là một sự kiện lịch sử, mãi mãi khắc ghi vào trong sử sách.
...
Rầm!
Cửa vào tường thành bảo vệ hoàng cung bị húc đổ, Najenda dẫn đầu một toán quân xung phong đi vào với lá cờ có biểu tượng cách mạng phấp phới, cô hô lớn.
"Hỡi những người đồng chí, hôm nay chúng ta sẽ lật đổ đế quốc thối nát này bằng chính bàn tay của chúng ta! Tạo nên một quốc gia hòa bình cho nhân dân!"
"Vâng!!!"
Sĩ khí của quân cách mạng tăng lên cao chưa từng thấy, bắt đầu cuộc chiến hỗn loạn bên ngoài hoàng cung. Mà ở bên trong, những thành viên của Night Raid đã thành công đột nhập vào.
Oanh!!
Mặt đất bị đục thủng trước sự sửng sốt của mấy tên lính canh, từ trong lớp bụi, hai sợi dây mảnh bắn ra thắt cổ bọn chúng. Leone nhảy lên đầu tiên, Lubbock là người tiếp theo, sau đó lần lượt là Akame, Tatsumi và Sheele. Bulat đã gia nhập cùng đội quân bên ngoài bắt đầu hỗn chiến, Susanoo thì bảo vệ cho Najenda.
"Quả không sai, khu này xây dựng rất kém. Đúng như chúng ta nghĩ!"
"Làm việc tốt lắm!"
Một đám kính canh khác phát hiện ra động tĩnh thì nhanh chóng kéo đến, nhưng mà chỉ có lèo tèo vài chục lính gác bình thường sao có thể là đối thủ của tận năm người sử dụng teigu? Cả bọn xông thẳng một đường vào bên trong một cái đại sảnh lớn.
"Ni... Night Raid!"
Một kẻ sợ hãi kêu lên, Akame lạnh lùng lên tiếng.
"Bọn ta chỉ cần cái mạng của tể tướng. Những ai không muốn chết vô ích thì đi ra khỏi đây."
"Đừng có hòng, lũ phản loạn!!"
Tatsumi bước lên một bước, thân hình đột nhiên biến mất trong tầm mắt. Đám lính sợ hãi, nhưng trước khi chúng kịp phản ứng thì đã có một cánh tay không biết từ đâu ra chặt mạnh vào gáy, phá vỡ cả giáp sát. Tốc độ cực kì khủng khiếp, kể cả những người đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không thể bắt kịp nổi.
"So với lần gặp mặt trước, cậu thay đổi rất nhiều đấy, Tatsumi."
Thanh âm này thu hút sự chú ý của mọi người. Từ đầu bên kia của đại sảnh, Run đi vào. Cậu nhìn đôi mắt của Tatsumi, nơi mà đang có hai ánh lửa màu vàng rực cháy.
"Run?"
"Vậy ra cậu vẫn còn nhớ tới tôi."
"Anh chắc sẽ không để chúng tôi qua đâu nhỉ?"
"Dù tôi không chắc có thể trụ được một phút trước cậu. Nhưng... tất nhiên rồi, tôi luôn hoàm thành những việc mình được giao mà."
"Nếu vậy thì cũng không cần ôn chuyện nữa."
Run bay vút lên trên trần nhà của đại sảnh với đôi cánh teigu của mình. Đôi cánh đập một phát, ngay lập tức hàng chục tia sáng xanh bắn xuống.
"Hắn đến đấy!"
Mọi người nhanh chóng nhảy vào đằng sau mấy chiếc cột trụ to lớn. Run không để tâm, tiếp tục tàn phá bằng những tia sáng xanh này.
"Các ngươi nói không sai, thủ đô này đã hoàn toàn bị thối rữa, chế độ này sẽ sụp đổ sớm thôi."
"Vậy sao anh còn cản trở bọn tôi!"
Tatsumi lợi dụng tốc độ của mình để né đạn, bắt đầu đối chọi với Run.
"Cách thức của các người làm máu đổ quá nhiều. Nó chưa từng là tối ưu."
"Ngươi nói cái gì vậy, tên khốn!"
"Ta từng là một giáo viên. Nhưng bọn cướp đã bắt cóc và sát hại những họ sinh của ta, cũng chỉ vì nơi đó quá nghèo nên thủ đô chả thèm để tâm đến đó."
"Bọn ta đã bị bỏ rơi bởi chính những người đứng đầu. Thế nên, ta vẫn luôn hận thấu xương thủ đô."
"Vậy thì ngươi nên gia nhập chúng ta mới phải!"
Một tấm lưới đột nhiên giăng chéo, Leone nhảy lên rồi sau đó bật thẳng lên chỗ Run đang lơ lửng.
Phốc!
Leone bị đẩy đập mạnh vào tường. Đôi cách phía sau lưng Run đã biến thành màu xanh, anh ta đã kích hoạt bí kĩ thiên dực.
"Ta muốn trả thù theo cách riêng của mình, đó là thay đổi đế quốc từ bên trong. Nhưng các ngươi lại chọn cách nổi dậy bằng bạo lực!"
Xung quanh Run xuất hiện một đống dây chằng chịt. Lubbock bước khỏi chỗ ẩn nấp, Cross Tail trên tay đan kết ra một mũi lao.
"Mọi người cứ đi trước đi, gã này cứ để em lo."
Bốn người còn lại gật đầu, phân tán nhau bắt đầu chạy về phía đầu kia của đại sảnh. Run cắn răng muốn đuổi theo thì bị một mũi lao phi ra ngăn cản. Mũi lao bung ra tạo thành một bó dây tùm lum, khóa chặt đường đi của anh.
"Lần trước vẫn chưa thấm đòn sao?".
"Đừng có nói như vậy chứ, ta chỉ chủ quan một chút thôi. Vậy thì, bắt đầu nhảy múa nào, thầy giáo!"
Dương Hằng cũng đang có trận chiến riêng. Nhưng khác với nhóm Tatsumi ở trong hoàng cung, chiến trường của hắn rộng lớn hơn nhiều, đó là toàn bộ vùng ngoại thành.
Esdeath không hiểu sao lại biến mất không tham chiến, cũng không xuất hiện. Thế cũng tốt, hắn chỉ cần cẩn thận một chút phòng khi bị đánh lén, rồi an tâm giải quyết quân đội đế quốc là được. Đây chính là quân đội đế quốc từ bên ngoài tràn vào với số lượng cực kì khổng lồ, vượt qua cả quân cách mạng. Nhưng bởi vì Dương Hằng, quân đế quốc lại đang là phe lép vế.
Những cú đấm hắn tung ra dù không chạm trực tiếp vào bất cứ ai cả, nhưng mà sóng xung kích mà nó giải phóng ra dễ dàng thổi bay một mảng lớn quâ địch.
Dương Hằng nhắm đến khu vực cửa vào thành. Hắn nhảy đến chỗ đó, trực tiếp cắt đứt viện binh giữa trong và ngoài.
"Tên... tên quái vật này!!"
"Mày là thằng quái nào vậy!"
Hắn không trả lời, khí thế kinh khủng bộc phát ra, binh lính thủ đô vã mồ hôi như tắm. Cái cửa thành kia giống như biến thành tường cao không thể vượt qua. Chỉ bởi vì Dương Hằng ngăn chặn tại đó.
"Các ngươi chỉ cần đứng ngoài này là được."
Hắn thản nhiên nói, một tên tướng lĩnh trung thành với đế quốc áp chế sự sợ hãi của mình, phất cao cờ lên.
"Các ngươi sợ cái gì? Kẻ đó đâu phải đại tướng Esdeath, hắn chỉ có một mình thôi!"
Oanh!
Dương Hằng dậm mạnh nhân xuống đất, hất tung một con đường lên. Hắn tung một cú đấm trúng vào một đám mấy chục người lính đang xếp khiên chồng lên nhau. Lực lượng khổng lồ trực tiếp xé tan nát đội hình phòng ngự của quân đội. Những binh lính cầm súng bóp cò đến mỏi tay, chỉ là mấy viên đạn này nó yếu đến mức hắn còn chả buồn để tâm. Càn quét một vòng rồi lại trở lại phía trước cửa thành đứng đó, đội quân đế quốc tiếp viện mấy chục ngàn người bị Dương Hằng chặn đứng ngay ngoài cửa, một người cũng không thể đặt chân vào trong thủ đô.
"Chó chết, ngươi rốt cuộc là ai chứ?"
"Kamen Rider Sig. Một vị kị sĩ mặt nạ."
Người dân cùng quân cách mạng ngơ ngác khi chứng kiến vị kị sĩ màu trắng này. Cái tên Kamen Rider Sig cũng dần dần in dấu vào trong ấn tượng của mọi người, đặc biệt là những đứa trẻ.
Một đứa bé mặc quần áo rách nát, kéo tay áo mẹ mình đang trốn bên cạnh.
"Nhìn kìa, mẹ ơi. Anh hùng, là anh hùng!"
Một gia đình nghèo khố luôn là tầng lớp bị áp bức bóc lột bởi đám quan lại thối nát, bị bóc lột về cả thể chất và tinh thần. Chưa bao giờ có một người dũng mãnh nào lại đứng về phía bọn họ. Nhưng mà bóng lưng kia, nó giống như ánh sáng, soi đường dẫn họ ra khỏi chốn vực sâu này.
"Chúng ta sẽ không còn đói nữa hả mẹ."
"Ừm, chúng ta sẽ không còn đói nữa."
Còn quân cách mạng, bởi vì nhận được sự trợ giúp của Dương Hằng mà sĩ khí càng cao lên ngất trời, một phần quân cách mạng tách ra để đưa nhân dân đến khu vực an toàn không chiến loạn, phần còn lại càng đánh càng hăng, còn quân đế quốc bên trong bởi vì không nhận được viện trợ đã ngày càng có xu thế suy tàn.
Một bộ phận người dân, có trai tráng, có thiếu niên, có trung niên cũng gia nhập vào hàng ngũ giải phóng. Quân cách mạng ngay lập tức đưa cho bọn họ vũ khí, quân và dân sát cánh bắt đầu càn quét.