Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 146




"Này, Sheele. Tại sao chị lại chủ động nhận nhiệm vụ này vậy?"

Trong lúc đi đường, Lubbock đột nhiên trở nên hiếu kì và hỏi. Sheele hơi ngây người, sau đó làm bộ suy tư rồi đáp.

"Tôi muốn... trả ơn cho anh ta. Cậu biết đấy, Dương Hằng đã cứu tôi lúc trước. Vậy mà tôi còn chưa nói cjo anh ấy dù chỉ là một tiếng cảm ơn."

"Sheele, chị với anh ta..."

Sheele đột nhiên liếc mắt sang. Đồng tử trống rỗng khiến cậu đổ mồ hôi hột, ngậm miệng không dám nói thêm cái gì nữa.

Mà từ xa, hình bóng của một thàng phố to lớn dần hiện ra. Tuy rằng không biết chính xác đường đi nước bước của đám người Esdeath. Nhưng với tốc độ này thì cả hai người sẽ đến trước. Chỉ là không biết đến trước bao lâu thôi. Lubbock mong một ngày là ổn, cậu có thể bố trí bẫy rập để cản đường làm Jeagers chậm đi đôi chút, dù không biết là có tác dụng với Esdeath không.

"Đến rồi!"

Cả hai không có đi vào thành phố ngay lập tức, mà đến trụ sở bí mật của quân cách mạng ở gần đây để nghe phổ biến.

Trải qua sự kiện vạch trần Borick, Con Đường Hòa Bình đang thực hiện đại thanh lọc, các thành phần gián điệp, bên thứ ba hay những kẻ lợi dụng tôn giáo đều bị loại bỏ, ném hết vào trong nhà lao nên có thể hoàn toàn tin tưởng giáo phái này.

Theo thông tin từ nội bộ Con Đường Hòa Bình truyền ra. Kị sĩ màu trắng đã tự nhốt mình trong một căn nhà bí mật cho đến hiện tại, ngay sau cuộc gặp mặt bí mật với chủ giáo. Nguyên nhân chưa rõ. Nếu không thể gia nhập, ngỏ lời trở thành đồng minh là mục tiêu tối ưu.

Cả hai tất nhiên cũng không tiết lộ rằng Night Raid và Dương Hằng đã có quen biết từ trước.

Sau khi tiếp nhận thông tin, Sheele và Lubbock tách nhau ra, Lubbock sẽ phụ trách bố trí bẫy rập còn Sheele thì đi vào truyền thông tin.

Nhưng mà... tốc độ của nhóm Esdeath nhanh hơn dự tính nhiều.

"Chỉ cần giăng vài chỗ ở đây nữa là hoàn thành."

Hiện tại đang là buổi tối, Lubbock đang đứng trên một khối kiến trúc cao. Khu vực mà cậu đang ở chính là nơi Dương Hằng đã hạ gục tứ quỷ Rakshasa. Đã sớm không còn một cư dân nào ở đây nên cậu mới lấy chỗ này để bố trí bẫy.

Đột nhiên, Lubbock cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng nhảy xuống bên dưới. Cậu nghe thấy được âm thanh "phập phập" như mũi tên cắm vào vậy, khuôn mặt trở nên ngưng trọng.

"Từ trên cao sao, không thể nào!"

Lubbock ngước nhìn lên bên trên, thấy được một bóng người có hai cánh đang lơ lửng trên không trung. Dưới mặt trăng tròn vành vạnh, người đó y hệt như một vị thiên thần giáng thế.

"Cross Tail, vậy ngươi chính là Night Raid rồi."

"Teigu dạng cánh sao? Giống như những gì Tatsumi đã kể... vậy thì ngươi chắc hẳn là kẻ săn đuổi chúng ta, Jeagers."

Vài sợi lông vũ từ đôi cánh rơi xuônhs, Run vẩy ngón tay, chúng lập tức biến thành những mũi tên lao xuống, vẽ lên trên không khí những tia màu lam huyền ảo.

Phập phập phập phập!

Lông vũ cắm xuống đất, Lubbock phải liên tục cuộn mình né tránh, những cái bẫy cậu đã bố trí sẵn vô dụng với đám này. Khe hở giữa các sợi dây quá lớn mà lông vũ lại quá nhỏ.

"Tên khốn, chơi trên cao thì có nghĩa gì? Giỏi thì xuống đây mà đánh này!"

Lubbock bực tức hét to, cái bẫy của cậu có tinh vi đến cỡ nào thì cũng vô dụng nếu đối thủ không có nhảy vào. Đối mặt với sự tức giận của Lubbock, Run tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

"Chắc hẳn tên đó đã giăng sẵn bẫy ở dưới kia. Nếu mình xuống, tuyệt đối sẽ dính bẫy."

"Cứ ở trên cao thế này là ổn nhất, mình sẽ sử dụng lông vũ từ từ đè ép hắn."

Lông vũ lại rụng ra, lần này còn nhiều gấp đôi khi nãy. Bắn liên tục ra như đạn bắn vậy, Lubbock phải tìm một chỗ núp vào, bức tường của ngôi nhà đang bị oanh tạc một cách điên cuồng. Cậu khổ không thể tả hết.

"Chỉ cần ta vẫn luôn ở trên này, nơi không có điểm tựa thì những sợi dây của ngươi là vô dụng thôi, Night Raid."

Run bay đến mặt hở của chỗ Lubbock trốn. Ở trên cao có một cái lợi thế đó là không bị địa hình cản trợ, trong một trận chiến đối đầu trực tiếp thì anh có thể dễ dàng bao quát toàn bộ chiến trường, những chỗ nấp của đối phương đều là vô tác dụng.

Đáng sợ hơn, Run có thể tấn công tầm xa hiệu quả. Từ mọi phương diện mà nói, anh hoàn toàn khắc chế lại Lubbock.

"Chết tiệt... phải có cách chứ..."

Lubbock cắn môi, trong đầy đột nhiên nảy ra một sáng kiến. Cậu nhảy lên trên một mái nhà, trực diện với Run. Rút con dao nhỏ trong túi ra rồi ném về phía Run.

Phanh!

Run dễ dàng hất bay nó với đôi cánh của mình, khó hiểu nhìn Lubbock. Cậu ta không quan tâm, vừa né tránh đám lông vũ bắn xuống vừa cố gắng ném dao, tất nhiên là vẫn dễ dàng bị hất bay giống như lần đầu.

"Những đòn tấn công nhảm nhí này... giãy dụa khi hết cách sao?"

"Thật thất vọng."

Phập phập phập!

Những sợi lông vũ đâm vào người Lubbock, cậu phun máu rồi rớt từ trên mái nhà xuống, đổ ập ra đường. Nằm im không động tĩnh tại đấy.

"Thế là chết rồi?". truyện xuyên nhanh

Run nhíu mày, trận chiến này thật quá dễ dàng. Khi đến để bắt Kamen Rider Sig, một đối thủ mà cả Esdeath cũng coi trọng, cậu cứ nghĩ là sẽ không có thu hoạch gì cơ, ai ngờ lại có một thành viên Night Raid.

Tuy rằng hơi nghi hoặc về trận thua này, nhưng teigu đối phương rõ ràng chỉ có thể giăng bẫy và giết người bằng dây thôi. Không phải dạng bảo vệ thì bị đâm xuyên người cũng phải chết.

Dù vậy, Run vẫn rất cẩn thận sử dụng lông vũ dò xét khu vực xung quanh. Quả nhiên thấy được xung quanh giăng rất nhiều sợi dây mảnh khó nhìn trong bóng tối, chỉ có ánh trăng phản chiếu mờ mờ ảo ảo thôi.

Toàn bộ đống dây này đã trùng xuống, có lẽ là do chủ nhân của chúng đã chết. Thứ này còn giết không chết nổi người bình thường nữa.

Run lúc này mới yên tâm hạ xuống, đưa tay kiểm tra thì phát hiện Lubbock giống như chết thật. Bởi vì mạch đập đã ngừng hẳn.

Nhưng khi mà Run quay đi, Lubbock vốn dĩ đã phải chết chồm dậy, Cross Tail kích hoạt, những sợi dây lủng lẳng đột ngột trở nên căng ra. Run đã vào trong khu vực bẫy của cậu.

"Ngạc nhiên lắm đúng không?"

"Tại sao ngươi lại..."

"Cross Tail không phải chỉ có duy nhất một cách chơi đâu."

Lubbock mỉm cười tự tin, những sợi dây thép cuốn thành áo giáp hứng chịu toàn bộ sát thương từ lông vũ. Không những thế, cậu còn đưa Cross Tail vào thân thể để ngăn chặn mạch đập. Tất cả chỉ để chờ cho Run buông lỏng cảnh giác rồi đi xuống đây.

"Lần sau nhớ kĩ, không cần coi thường đối thủ của mình. Ha ha ha!"

Lubbock gần như sung sướng đến phát điên rồi. Đã bao lâu rồi cậu trải qua cái cảm giác đánh mặt đối thủ như thế này, với lại kẻ địch còn không phải là con gái xinh đẹp nữa. Lúc về, cậu chắc chắn phải khoe với Najenda, cô ấy sẽ khen cậu như là...

"Làm tốt lắm, Lubbock. Tối hôm nay... tôi thưởng cho cậu nhé."

Càng nghĩ, trí tưởng tượng càng bay xa làm cậu không nhịn được mà chảy nước miếng. Còn về Run, anh ta đang dần bị thắt chăt bởi những sợi dây, những chiếc lông vũ từ cánh đang cố gắng chống đỡ nhưng vẫn dần dần bại lui.

"Cứ chống đỡ đi, dây của Cross Tail được làm từ lông của siêu hung thú chuyên sống ẩn mình trong mây tại phía đông. Phần lông bảo vệ những chỗ yếu hại của nó có độ cứng và dẻo dai gấp đôi nên dây được làm từ đó cũng thế. Đến mức nó có cả một danh hiệu riêng, Giới Đoạn Mịch."

"Giờ thì, xoắn lại nào."

Những sợi dây bắt đầu cuộn lại thành một cây lao, Lubbock cầm vào thân rồi phi nó về phía Run. Anh ta trở nên trầm mặc, lẩm bẩm.

"Đúng vậy... ta lẽ ra không nên coi thường đối thủ. Cho nên, ta sẽ dùng toàn lực."

"Bí kỹ: Thiên Dực."

Hai cánh của Run mở tung ra, biến đổi thành một đôi cánh màu xanh lam rực rỡ, thổi tung những sợi dây xung quanh. Tốc độ di chuyển của Run tăng lên chóng mặt, dù là mũi lao được cường hóa từ lực ly tâm vẫn có thể né tránh dễ dàng.

Lubbock thầm hô không ổn, liên tục giăng dây nhưng không thể bì lại tốc độ của Run. Một cú lên gối của anh ta bị cậu bắt chéo tay đỡ lấy. Lubbock bị đánh văng rồi đập vào một nhà dân, may mắn là toàn bộ sát thương đã được áo giáp từ dây hấp thu.

"Chết tiệt... ngươi..."

Oanh!

Lubbock cố gắng chống đỡ, nhưng dây từ Cross Tail chỉ biến cậu từ người thường thành một cái bao cát có thể chịu đánh thôi. Run cứ nhằm vào mặt mà đánh, khả năng cận chiến của anh ta khi sử dụng Thiên Dực vậy mà lại ngang ngửa với Leone trạng thái mãnh thú, cộng thêm khả năng tấn công tầm xa.

Oanh!

Con ngươi Lubbock trợn ngược, mắt trắng dã, đã thật sự bị đập đến mất đi ý thức.

"Nếu cho ngươi thêm vài tiếng chuẩn bị nữa thì khả năng cao người nằm xuống chính là ta. Đáng tiếc."

"Bắt giữ hoàn tất."