[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 34: Tìm được công chúa




“Xú nha đầu, cố ý đối nghịch với lão tử đúng không? Chết lúc nào không biết, lúc này lại phát bệnh.” Hải lão rất tức giận, nhưng hắn dùng tiền trên người nha đầu này, nếu nó chết, không phải hắn lỗ vốn sao? Nhưng trị bệnh cho nàng cũng không thể, y quán là nơi ăn thịt người không chịu nhả xương, vạn nhất nàng mắc bệnh nan y…

“Xúi quẩy! Nếu nha đầu này sắp chết, cũng không thể để chết vô ích, nếu không thì…” Hải lão biết nam nhân thô bỉ kia nghĩ gì, nhưng Lạc Yên lại không hiểu. Đến khi hắn chuẩn bị kéo vạt áo của nàng, Lạc Yên mới phản ứng lại: “Không muốn… Nhưng một chút sức lực của nàng cũng không chống lại được.

Tiểu Ngũ quỳ xuống đất vẫn xin chúng đừng làm hại Lạc Yên, đầu đập xuống đất đến rỉ máu, Tiểu Ngũ lao đến đẩy tên kia ra liền bị hắn tức giận chửi rủa rồi dùng dao cứa cổ cậu nhóc.Lạc Yên mắt trợn tròn hét lớn:“ĐỪNG MÀ!!!” - nàng bò đến ôm lấy Tiểu Ngũ khóc lớn

- “Tỷ tỷ, nếu người là công chúa thật hãy nhớ sau khi khôi phục thân phận phải cho ta ăn 10 bát cơm…từ bé đến lớn ta chưa từng được…” - rồi Tiểu Ngũ nhắm mắt.Lạc Yên càng khóc lớn hơn nữa không ngừng kêu tên Tiểu Ngũ

"Tiểu Ngũ cố lên ráng một chút nữa thôi,A tỷ mang đưa đệ về Lạc Dương, đưa đệ đi ăn cơm trắng có được không Tiểu Ngũ " - Lạc Yên đau đớn gào thét

Bị người làm nhục, mất đi người thân nhất thà không bằng lúc này kết thúc… Lạc Yên nhắm mắt khóc nấc, ủy khuất, sợ hãi, bi thương chất chứa nhiều ngày dâng trào, nhưng trong mắt tên bắt cóc thì nàng càng quyến rũ.

Trong rừng truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, gió cuốn bụi đất tung bay, một nam nhân cưỡi ngựa từ ranh giới trời đất đến, ngay lúc Lạc Yên chuẩn bị cắn lưỡi tự vẫn, nàng thấy rõ nam nhân kia.

Lại là A Giang máu lạnh đáng sợ.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, trông có vẻ tiều tụy nhưng không miếu được sát khí đá là khí thế làm người ta.

A Giang cưỡi ngựa như bay, dễ dàng đẩy ngã Hải lão, dứt khoát vung kiếm. Tay vung kiếm bay, nam nhân muốn khinh bạc Vĩnh An công chúa lập tức bỏ mạng, đầu rơi xuống đất. Máu tươi ấm nóng văng vài giọt lên mặt Lạc Yên, nàng nước mắt lưng tròng, thấy A Giang xuống ngựa, bước đến bên đỡ nàng dậy: “Công chúa, thuộc hạ có tội, đến giờ mới tìm được người.”

Lạc Yên khóc thành tiếng, run rẩy đưa tay nắm chặt áo A Giang, môi mấp máy, hóa ra nỗ lực bao lâu nay của nàng cũng không uổng phí. “A…A Giang.”

Vĩnh An công chúa là viên minh châu của chưởng thượng hoàng gia, trong cũng không ai dám làm nhục như vậy! Nhìn thấy tình cảnh hôm nay cùng bộ dáng sa sút của nàng, sắc mặt tái nhợt, A Giang siết chặt tay, sát ý lại bùng phát, cả người Hải lão run lên định chạy trốn. “Công chúa, người chờ thuộc hạ. Còn một việc nữa thuộc hạ cần hoàn thành.”

Lạc Yên bị người ôm vào ngực, là tiểu thống lĩnh vô cùng lo lắng. Sắc mặt hắn âm trầm, nơi nào hắn bước qua cũng nhuốm máu, A Giang đưa tay che mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ chớ nhìn.”

Sau đó giơ tay chém xuống.

Lạc Yên trong ngực hắn, ngửi được hương mai lãnh đạm, dường như nhớ lại lần đầu gặp tiểu thống lĩnh, nhưng không còn thấy khó chịu với hương vị lúc đó nữa. Trong lòng nàng chợt thấy tủi thân, vừa kéo ống tay áo hắn khóc lớn sao ngươi lại đến muộn như vậy, lại muốn năn nỉ hắn ôm nàng như đêm hôm đó.

Lạc Yên chỉ nghe được tiếng kiếm ra khỏi vỏ, cùng tiếng hét thê lương của Hải lão, trong phút chốc tất cả trở nên yên tĩnh. Cả người nàng mềm nhũn, không nhịn được nữa, ngã xuống, nhẹ nhàng ngã vào người A Giang. Không ai biết Lạc Yên gặp phải chuyện gì ngoại trừ nàng. A Giang đau lòng, Lạc Yên hôn mê cũng không cảm giác được an toàn, cực kì dễ sợ hãi.

Nàng níu ống tay áo A Giang, A Giang thuận thế nửa quỳ xuống. Bây giờ bọn họ cũng bẩn như nhau, Lạc Yên khóc càng thảm thiết so với trước, nàng lặp đi lặp lại câu, “xin ngươi mau cứu đệ ấy” nhưng nàng cũng biết, thân thể Tiểu Ngũ lạnh rồi, A Giang cũng không có cách xoay chuyển trời đất.