Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, biến cố càng lớn lại càng lớn, khiến người ta không chuẩn bị kịp. Lạc Yên không biết tại sao mọi thứ thay đổi đột ngột, không nghĩ được mình sẽ trải qua cuộc sống lại một lần nữa rơi vào địa ngục như vậy.
Một chậu nước lạnh như băng hất tỉnh Lạc Yên, nàng run người, tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt là thấy thi thể Sở Lam trước mặt, hai tên ăn mày bắt cóc cô đứng bên cạnh.Bên cạnh nàng là tiểu Ngũ vẫn bất tỉnh nàng liền gọi Tiểu Ngũ dậy, Tiểu Ngũ liền nhào đến ôm lấy nàng
Hải lão cầm quải trượng trong tay gõ sau lưng Lạc Yên: “Tiểu mỹ nhân, vừa rồi sợ nên ngất đi, gan nhỏ như vậy không tốt lắm đâu.Không ngờ trốn thoát rồi lại chui đầu vào rọ. Lão đầu tử ta giúp ngươi, không thì ngươi cũng chỉ có thể bị bán đi làm ăn xin thôi.”
Nghe được từ ăn xin này, Lạc Yên lập tức đỏ mắt, cả người phát run. Thế gian hiểm ác này cực kì xa lạ với Lạc Yên, sao con người có thể xấu xa như vậy… Tuyệt vọng và sợ hãi khiến Lạc Yên choáng váng đầu óc.
Sở Lam lừa cho nàng chạy vào ngõ cụt cuối cùng nàng lại thoát vẫn bị hai người Hải lão bắt lại, chết thê thảm như vậy. Giờ nàng cũng bị bắt lại sợ rằng sẽ bị giống Sở Lam.Dù Sở Lam đã chết, vẫn bị Hải lão dùng để đe dọa nàng. Lạc Yên sợ đến ngất đi, Hải lão lại ra lệnh cho tên kia hất nước lạnh cho nàng tỉnh lại, là muốn để nàng tận mắt nhìn thấy mấy con sói lớn gặm hết thi thể Sở Lam.Lạc Yên lấy tay che mắt Tiểu Ngũ lại.
“Tiểu mỹ nhân, thấy rõ chưa? Ngươi phải ngoan, nếu không thì kết quả của ngươi còn thảm hơn nàng ta.” Dù mắt mù, Hải lão vẫn nhạy cảm hơn người. Lạc Yên liều mạng siết tay áo, cố nén nước mắt và cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ.
Mấy con sói đói không biết được mang đến từ đâu, chỉ biết rằng chúng vừa ngửi thấy mùi máu đã lập tức lao tới, tranh nhau xé xác Sở Lam. Lạc Yên sợ hãi đến nỗi không thể thốt ra lời nào, cả người run rẩy như chiếc lá trong gió ôm chặt lấy Tiểu Ngũ. Nàng sợ số phận của mình sẽ chẳng khác gì Sở Lam. Hải lão và thuộc hạ rõ ràng không có chút lòng nhân từ nào.Bên tai chỉ còn tiếng cười vang vọng của Hải Lão và thuộc hạ
“Phong Thần ca ca, huynh vẫn chưa đến cứu Lạc Yên sao?” Nhớ hôm đó nàng nhìn thấy Phòng thần ca ca trên đường rừng, nội tâm đã kích động thế nào, còn tưởng mình có thể được cứu, nhưng còn chưa kêu được tiếng nào đã bị đánh ngất Sở Lam.
Không được giúp đỡ, bàng hoàng, sợ hãi, mây đen bao phủ nội tâm Lạc Yên, cả đời này nàng sẽ không quên cảnh tượng trước mặt. Phải kiên cường, phải kiên cường, Lạc Yên dùng chút lý trí còn lại khích lệ mình, giống như đã làm vô số lần trước đây nàng phải bảo vệ Tiểu Ngũ
Nàng đáp ứng sẽ nghe lời Hải lão, nhưng không hề bỏ ý niệm chạy trốn, nhất định sẽ có cách.
Những ngày tiếp theo, tinh thần Lạc Yên cực kì căng thẳng. Buổi tối gần như không dám chợp mắt, chỉ rủ cho Tiểu Ngũ ngủ rồi thức trắng đêm và ban ngày nàng phải học cách đối phó với Hải lão. Dọc đường, nàng luôn lặng lẽ lưu lại chút đồ vật chưa bị cướp đi, cố gắng tìm cách chạy trốn. Đồ ăn mà Hải lão cho nàng hầu như là bánh khô mốc meo, mỗi ngày chỉ được một bát nước và một cái bánh nhưng Tiểu Ngũ lại ăn rất ngon lành.
Lạc Yên lớn lên trong cẩm y ngọc, thực sự không thể chịu đựng nổi, nhưng nàng phải giữ thể lực, nên cố gắng nuốt hết xuống bụng. Không biết Hải lão định bán nàng nơi nào, trời cao biển rộng, liệu có khi nào nàng trở về nhà được hay không?
Điều kiện sống của Lạc Yên rất khắc nghiệt, đi xe vất vả cùng với tâm trí căng thẳng phải tập trung tinh thần. Hôm đi qua rừng núi, buổi chiều mưa rơi, Lạc Yên nhiễm phong hàn, ho khan không ngớt, thậm chí còn nổi mẩn đỏ.
“Hải lão, lần này trông có vẻ tệ. Không lẽ mắc phải bệnh nan y gì chứ?”