Một chưởng tựa đao xé gió lao tới.
"Tam tỷ, sao tỷ lại động thủ! Trầm Hương đánh một trận dưới núi Trấn Ma, toàn thân kiệt sức nên mới ngất xỉu, không liên quan đến Dương Tiễn!" Na Tra ở một bên vội vàng nâng thương chắn trước mặt Dương Tiễn.
Đòn tấn công bị một câu giải thích đánh tan, trở nên nhu nhược yếu ớt. Dương Thiền sửng sốt không biết nên phản ứng thế nào, cổ họng nàng đắng chát, vô ý thức nhìn về phía Dương Tiễn.
Khuôn mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, cứ như tất cả những chuyện xảy ra đều không liên quan đến hắn.
Hai người mải giằng co, cuối cùng vẫn là tiểu Ngọc chủ động giúp Dương Tiễn đỡ Trầm Hương lên giường, kết thúc trò khôi hài.
Từ trận chiến lần trước, Bảo Liên Đăng vì hao hết dầu thắp nên bị cất đi. Tiểu Ngọc không tinh thông y lý, thấy Trầm Hương hôn mê bất tỉnh chỉ có thể cậy nhờ nó.
"Không cần." Dương Tiễn đoán được ý định của tiểu Ngọc bèn ngăn cản. Hắn đặt tay lên cổ tay của Trầm Hương, pháp lực thuần khiết chảy ra từ đầu ngón tay dọc theo kinh mạch toàn thân, như một dòng nước ấm vực dậy ngọn cỏ non khô héo, giúp ổn định pháp lực của Trầm Hương.
Một lúc sau, Dương Tiễn thu tay, dặn dò Dương Thiền: "Muội trông chừng nó."
Dương Thiền không dám nhìn Dương Tiễn, chỉ lí nhí đáp lại một câu, cúi gằm mặt lướt qua chỗ hắn, đến bên giường kiểm tra Trầm Hương, sau đó trấn an tiểu Ngọc một vài câu.
Một vài sợi tóc đen rũ xuống bên má Dương Thiền, tăng thêm nét dịu dàng và vẻ đẹp mờ ảo trên khuôn mặt nàng.
Có cảm giác sắp không chống đỡ nổi, Dương Tiễn nhắm mắt lảo đảo lui về phía sau, đỡ lấy cạnh bàn cố gắng đứng vững. Cổ họng hắn khô rát, hắn biết rõ bản thân hôm nay có hơi cậy mạnh, không dám miễn cưỡng chống đỡ thêm, đang định rời đi thì nghe được giọng nói chột dạ đến từ Na Tra.
"Ngươi... Ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
Na Tra ngẩng đầu, có cảm giác hai chữ này hoàn toàn không đáng tin chút nào. Na Tra muốn nói thêm vài câu, nhưng rồi lại cảm thấy hành vi biện giải cho bản thân mình hay là quan tâm tình trạng của Dương Tiễn đều chẳng khác nào đang làm điều thừa thãi giả dối. Lời nói và suy nghĩ cứ mãi dây dưa rối rắm, thắt chặt lấy cổ họng của hắn.
May mà Dương Tiễn cũng không có ý định nhiều lời, nhấc chân rời khỏi trướng. Na Tra còn chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy Dương Tiễn dừng bước, lạnh lùng bảo: "Nếu ngươi vẫn còn chút sức lực thì tự đi lãnh hai mươi quân côn đi."
Từng câu từng chữ như xé rách trói buộc của thời gian, khiến người quay đầu nhìn lại ngàn năm. Năm đó đại chiến Phong thần, Na Tra vừa bước chân ra đời, tính tình vẫn còn cuồng vọng nóng nảy. Có một lần vì không chịu được đả kích, Na Tra đã lỗ mãng nghênh địch, kết quả đại bại, suýt nữa gây ra tai họa.
Trên dưới quân doanh lúc đó đều đang trông chờ xem Na Tra sẽ chịu trừng phạt như thế nào. Khương Tử Nha là người tỉ mỉ cẩn thận, vừa muốn rèn luyện kỷ cương trong quân, vừa phải bận tâm đến chư tiên Xiển giáo, không thể nặng tay làm chạnh lòng đệ tử thân truyền nhà mình. Thế là củ khoai lang nóng bỏng tay đã bị ông ném sang cho Dương Tiễn: "Sư điệt cho rằng việc này nên xử lý thế nào mới thỏa đáng?"
Khi đó Na Tra và Dương Tiễn có tình cảm cực kì thân thiết, hỏi một câu này là đã có ý tha cho, cảm thấy Dương Tiễn nhất định sẽ bao che cho Na Tra. Nào ngờ Dương Tiễn lại lạnh lùng nhìn hắn một lúc, cuối cùng trầm giọng bảo: "Ngươi đã ở trong quân doanh, cũng nên tự mình gánh vác, đi lãnh hai mươi quân côn đi."
Hai mươi côn, nói nhẹ không nhẹ, còn nói có nặng hay không thì vừa đủ ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Người người đều cho rằng Dương Tiễn uyển chuyển khéo léo, chủ động ra quyết định như vậy để hạ cơn giận của mọi người, diễn một màn kịch ngầm có ý che chở. Nhưng trong lòng Na Tra biết rõ, Dương Tiễn chưa từng để ý tới cách nhìn của người ngoài, hai mươi côn đó nào phải đánh cho người khác xem, mà rõ ràng là Dương Tiễn giận mình tự ý hành động mới suýt nữa hại người hại mình.
Thời gian thấm thoát, cảnh vật đổi dời, cảm giác tức giận quen thuộc giữa bụi mù bay đầy trời như ẩn như hiện, nhìn không rõ, nghĩ không thông.
Xa xa, tà áo bay phấp phới dần dần chỉ còn lại một chấm đen.
Na Tra cắn chặt răng, không nói một lời bước ra khỏi trướng, đến tìm Thiên binh chấp chưởng quân pháp. Vòng Càn Khôn và Hỏa Tiêm Thương bị ném xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
"Chủ soái, có chuyện gì vậy?" Thiên binh run rẩy.
"Tự ý rời doanh, hai mươi quân côn." Khuôn mặt Na Tra không có cảm xúc gì, chỉ khom lưng, "Đánh đi."
Gậy đặt chế vung lên kêu vun vút, doanh trướng của Dương Tiễn cách quá xa, không nghe thấy được.
Hắn vừa ngồi xuống đã cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể không nhắm mắt lại.
"Chủ nhân, ngài sao vậy?" Hao Thiên Khuyển lấy lòng ngồi xổm bên chân Dương Tiễn.
"Không sao," Dương Tiễn ngừng một lúc, mở mắt ra, "Sư phụ cũng đi mấy ngày rồi, không biết đã hết giận chưa, ngươi giúp ta đi Côn Luân thăm dò thử xem."
"Ta không đi, ta muốn ở bên cạnh chủ nhân." Hao Thiên Khuyển làm vẻ mặt đau khổ.
"Nghe lời." Dương Tiễn nhướng mày giả vờ tức giận, nhưng nhìn thấy Hao Thiên Khuyển tủi thân lại giơ tay xoa mái tóc rối tung của nó, "Có rất nhiều việc ta cần thỉnh giáo sư phụ... Ừm, nếu sư phụ vẫn còn giận thì ngươi hãy gạt sư phụ, nói là ta bị thương, cần phiền người tới xem. Có điều, ngươi phải nhớ né tránh mẫu thân ta, đừng để mẫu thân nghe được lại lo lắng vô cớ. Nếu như không tìm được cơ hội thì đành thôi. Linh động một chút, có biết không?"
Thật giả nửa nọ nửa kia, Hao Thiên Khuyển không chút nghi ngờ, còn tưởng là mình đang tiếp nhận một nhiệm vụ rất ghê gớm, bèn thỏa mãn đắc ý rời đi.
Một tiếng thở dài phát ra từ phía sau, thấy Hao Thiên Khuyển đã đi, Dương Tiễn liền khép hai ngón tay niệm quyết điểm một cái lên vai. Đầu mũi tên lạnh lẽo được rút ra khỏi da thịt, mang theo một chuỗi hạt châu bằng máu. Miệng vết thương ở sau bả vai, không tiện bôi thuốc, Dương Tiễn chỉ có thể dùng pháp lực phong bế miệng vết thương cầm máu, sau đó cũng không xử lý gì thêm. Hắn miễn cưỡng chống đỡ thay một bộ quần áo khác, vốn định nghỉ ngơi một lát, nào ngờ lại giữ nguyên tư thế chống tay ngồi trên ghế nhắm mắt ngủ gật lúc nào không hay.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, đất trời thay đổi màu áo.
Theo thường lệ Dương Thiền mang cơm đến cho Dương Tiễn.
Ngọn nến lặng lẽ đứng trên giá cắm nến vẫn chưa được châm lửa, bên trong được hoàng hôn phủ lên một lớp màn màu cát vàng.
Hôm nay Dương Thiền không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng đã ra tay với Dương Tiễn, cho nên tinh thần nàng không được ổn định, không hề nhận ra có điểm kỳ lạ.
Thức ăn thơm ngon lần lượt từng món được dọn lên bàn. Dương Tiễn vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích. Dương Thiền đợi một lúc lâu vẫn không nghe được hai tiếng "Làm phiền" quen thuộc, lúc ra khỏi trướng không nhịn được dặn dò một câu: "Vừa rồi là do ta nóng nảy, xin lỗi, huynh mau dùng bữa đi."
Hơn một tháng thời gian, đây chính là câu đầu tiên Dương Thiền mở miệng nói với Dương Tiễn, dứt lời nàng liền hoảng hốt chạy trốn như đã phạm phải một tội lỗi to lớn, có cảm giác dù Dương Tiễn đáp lại thế nào thì nàng cũng không thể thừa nhận và đối mặt.
Điều nàng không ngờ tới chính là một canh giờ sau khi nàng đến thu dọn, bên trong doanh trướng của Dương Tiễn vẫn chỉ là một khoảng không tối đen, đồ ăn trên bàn không hề động tới, đã nguội hết cả rồi.
Thật sự bị tổn thương sao? Dương Thiền im lặng thu dọn thức ăn đã nguội vào hộp cơm, toàn thân như rơi xuống nước biển lạnh giá. Nàng không nhịn được lén lút quan sát Dương Tiễn.
Không có ánh sáng, trong màn đêm chỉ là một hình bóng mờ ảo, trông có vẻ mệt mỏi và cô độc.
Dương Thiền nhíu mày, đặt đồ ăn xuống bước vào bên trong. Thấy hắn hình như ngủ rất say, nàng định bảo hắn lên giường nằm nghỉ, nhưng một tiếng "Nhị ca" dù đã cố gắng cũng không cách nào nói nên lời.
Không có cơ hội cho nàng giãy giụa, Dương Tiễn đột nhiên mở bừng mắt. Thời gian như ngưng đọng trong một cái chớp mắt, sau đó Dương Thiền nghe được giọng nói khàn khàn và ngỡ ngàng từ Dương Tiễn: "Tam muội?"
Hai mắt cay nồng, Dương Thiền nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm."
"Bất cẩn ngủ quên." Giọng Dương Tiễn nhè nhẹ, hình như đang cười. Hắn đứng dậy, vừa nói chuyện vừa thắp đèn lên, "Muội đến đưa cơm? Thật xin lỗi."
Ánh nến chiếu sáng mọi ngóc ngách trong doanh trướng. Lúc này Dương Thiền mới nhìn thấy sắc mặt Dương Tiễn tái nhợt, mồ hôi thấm ra giữa trán.
Nhưng hành động của hắn lại rất nhanh nhẹn, ngồi xuống dọn mấy phần thức ăn mà Dương Thiền vừa cất ra, cũng không nhận ra có gì khác thường: "Làm phiền Tam muội, vừa đúng lúc đói bụng."
Đũa trúc gắp đồ ăn, mang theo một ít dầu kết dính. Dương Tiễn ăn chậm rãi, không hề có ý bất mãn.
"Nguội rồi." Dương Thiền không chịu được, bước lại gần ngăn cản hắn, "Ta đi hâm nóng rồi sẽ đem lại đây."
"Không cần phiền phức thế." Dương Tiễn mỉm cười, "Hôm nay ta cũng không có hứng thú ăn uống."
Câu sau không khớp câu trước, trăm ngàn chỗ hở, Dương Tiễn nói xong mới biết mình nói sai, bèn lảng sang chuyện khác: "Trầm Hương vẫn ổn chứ?"
"Ừm." Dương Thiền dọn thức ăn trên bàn.
"Hôm nay náo loạn núi Trấn Ma, nói không chừng sẽ lại phái yêu ma tới quấy nhiễu như lần trước. Hiện tại muội không có Bảo Liên Đăng bên cạnh, hay là để ta đưa muội về doanh trướng."
Không đợi Dương Thiền từ chối, Dương Tiễn đã chống tay đứng dậy. Thấy hắn hình như không chống đỡ nổi lại ngã xuống, Dương Thiền sợ hãi vội vàng đỡ hắn, trong lòng biết rõ Dương Tiễn nhất định là cứu Trầm Hương mới bị thương. Nhìn đôi môi trắng bệch của Dương Tiễn như đang bóp nghẹt tim Dương Thiền, cảm giác đau lòng quá mức xa lạ không cách nào phân biệt rõ ràng, trái lại còn bất chợt khiến cho oán hận tủi hờn suốt hai mươi năm trào ra, nàng cả giận: "Rốt cuộc huynh muốn ta làm thế nào!"
Câu hỏi mang theo tiếng khóc nghẹn kéo Dương Tiễn ra khỏi ý thức mơ hồ, nghìn lời muôn tiếng cũng chẳng thể nói nên lời. Biết rõ thứ ngăn cách giữa hai huynh muội chính là Hoa Sơn cao chót vót và máu tươi chảy thành sông, thế nhưng không hiểu sao trong lòng Dương Tiễn vẫn dấy lên một tia hy vọng mòn mỏi: "Tam muội, ta biết bản thân đã làm sai rất nhiều điều... Muội có thể tha thứ cho ta được không?"
Tha thứ? Dương Thiền nhìn Dương Tiễn, đôi mắt đẹp trực trào nước mắt.
Ngàn ngày vạn đêm, nàng ngồi dưới Hoa Sơn, nhung nhớ trượng phu và hài tử thành tật. Nước suối lạnh lẽo thấm vào xương, dưới chân núi không nhìn thấy ánh mắt trời, nàng oán, oán vận mệnh bất công, thảm họa ở Quán Giang Khẩu thế mà lại xảy ra hai lần. Song, nàng chưa bao giờ hận. Nàng và Dương Tiễn lớn lên cùng nhau, sống chết không thể chia lìa. Nhưng Trầm Hương lại khác, Trầm Hương là cốt nhục của nàng, là tính mạng của nàng. Khi nàng bị bắt đi, Trầm Hương còn rất nhỏ, làm sao chịu được sự đuổi giết của Dương Tiễn. Kể từ đó, hận ý giống như hạt mầm không gieo mà một đêm đã trở thành đại thụ, chiếm cứ toàn bộ trái tim của Dương Thiền. Nàng vừa hối vừa hận, vô số lần nghĩ tới huynh trưởng bất nhân, nàng đời đời kiếp kiếp đều sẽ không tha thứ cho hắn!
Thế nhưng khi Dương Thiền biết tin Dương Tiễn đã chết, nỗi hận trong nháy mắt tan thành mây khói, như một cái cây không có rễ, dù cao lớn thế nào cũng không tránh khỏi số phận điêu tàn. Sau đó Dương Tiễn lại khỏe mạnh đứng trước mặt nàng, lúc đó Dương Thiền đã nghĩ, như thế cũng tốt, tất cả mọi người còn sống là tốt rồi.
Song, trời cao lại không chừa đường lui cho nàng, Lưu Ngạn Xương nhận ra đêm đó Dương Thiền có ý che chở cho Dương Tiễn, y liền nổi điên kéo Dương Thiền đến phòng Trầm Hương, chỉ vào vết thương trên ngực Trầm Hương mà mắng: "Ta bị Dương Tiễn đánh chết, một người phàm như ta mất đi một cái mạng. Người như hắn ngay cả Trầm Hương cũng không buông tha, ngươi vẫn còn xem hắn là huynh trưởng hay sao?"
Vết sẹo vắt ngang trước ngực Trầm Hương vô cùng đáng sợ, từ đó mỗi đêm Tam thủ giao đều xuất hiện gào rống trong giấc mơ của Dương Thiền. Đã bao lần nàng bật khóc tỉnh dậy, rồi lại không dám để Lưu Ngạn Xương biết, chỉ có thể ngồi như thế cho tới bình minh.
Hiện tại, vết sẹo đó vẫn còn trên người Trầm Hương, vẫn còn trong lòng Dương Thiền, hai chữ tha thứ sao có thể thốt ra dễ dàng như thế được?
Hai mắt Dương Thiền đỏ thẫm, tựa một loài thú dữ đang bảo vệ con, chỉ muốn dùng lời nói cắn đứt cổ người trước mặt: "Trừ phi ngươi chết!"