[Tiễn Độc] Ngàn Năm Như Một Cái Chớp Mắt

Chương 12




Tác giả: 四大皆空

Tôn Ngộ Không đánh chán lại chạy, để lại một mình Dương Tiễn khó chịu trong lòng.

Hắn lạnh mặt quay về doanh trướng. Trên bàn bày hai cái màn thầu và đĩa dưa cải. Bởi vì bị xào quá lâu nên rau không còn giữ được màu sắc ban đầu, mà có màu thâm đen kì dị.

Giậu đổ bìm leo, cũng không biết là quân hậu cầu căm phẫn trong lòng, muốn dùng cách cắt xén thức ăn để biểu đạt sự bất mãn, hay là được ai chỉ thị phía sau, mà thức ăn đưa tới cho Dương Tiễn ngay từ ngày đầu đã vô cùng đạm bạc.

Dương Tiễn tích cốc thành tiên ngàn năm, tuy vẫn giữ thói quen ăn uống nhưng việc đó đối với hắn không quá quan trọng. Cho nên thường ngày cũng chỉ tùy ý ăn một ít chứ hoàn toàn không để bụng. Có điều, hôm nay tâm trạng hắn không tốt, nhìn thấy đồ ăn càng thêm phiền lòng, không một chút hứng thú.

Sau nửa canh giờ, rau cải đen như mực cùng màn thầu trắng xóa được đưa tới như thế nào thì trả về y thế đó.

Tiểu binh phụ trách việc này những tưởng mình đã nắm được chỗ sơ hở của Dương Tiễn, bèn bưng đồ ăn đi rêu rao khắp nơi như thể tranh công: "Ngươi xem phần thức ăn này đi, có phải là chưa động tới đúng không? Còn ai tai to mặt lớn như thế, là vị ở bên cạnh kia kìa. Giết cháu nhốt muội, tàn bạo vô tình, còn không biết xấu hổ đi huênh hoang khắp nơi."

Những kẻ vây xem liên tục hưởng ứng, tỏ vẻ phẫn nộ bất bình. Những phản ứng này đã khích lệ tiểu binh rất nhiều, gã cứ thế để nguyên thức ăn trên bàn, đợi lát nữa những người khác đến sẽ kể lại cho họ.

Người tiếp theo là Dương Thiền. Thức ăn trong quân khô khan, Dương Thiền lại là người thận trọng, những lúc rảnh rỗi vẫn thường tự mình xuống bếp nấu ăn cho bọn Trầm Hương. Ăn xong, nàng lại dọn dẹp đưa tới nơi này.

Mọi người vừa cơm nước xong xuôi, khắp nơi bày đầy chén đũa lộn xộn. Trong đó có một mâm đồ ăn gỗ đỏ đặt gọn gàng ngay ngắn, còn thừa phần rau cải chưa hề đụng tới, thật sự rất thu hút sự chú ý.

"Là phần của trướng nào vậy? Sao vẫn chưa động vào." Dương Thiền giao chén đũa cho tiểu binh, thuận miệng hỏi: "Có ai đó không được khỏe sao?"

Tiểu binh vội vàng tiếp nhận, cười lấy lòng: "Không có không có, là của vị bên kia, quen hưởng thụ rồi ấy mà."

Dương Thiền ngẩn người, vô ý thức nhìn sang phần thức ăn kia một lần nữa. Trên lớp dầu vẩn đục nổi một ít cặn màu đen, không biết là có thứ dơ bẩn lọt vào, hay là vụn rau từ mớ cải xào màu đen. Hai cái màn thầu màu trắng như hai cục đá vô tri được đặt ở bên cạnh.

"Thánh mẫu nương nương? Thánh mẫu nương nương?" Thấy sắc mặt Dương Thiền khác thường, cảm giác mừng thầm trước đó cũng biến mất, tiểu binh đột nhiên thấy bất an.

"Ừ." Dương Thiền lấy lại tinh thần, dịu dàng đáp, "Nếu hắn không ăn thì các ngươi cũng không cần đưa qua nữa, đỡ đi một chuyến uổng công."

Tiểu binh liên tục vâng dạ, hài lòng nhìn bóng lưng rời đi của Dương Thiền, lòng vui sướng lâng lâng. Tam Thánh Mẫu quả nhiên là người tốt bụng lương thiện.

Buổi tối ngày hôm đó, tất nhiên không có thiên binh nào tới đưa thức ăn cho Dương Tiễn, mà người đến là Dương Thiền. Nàng mang theo gương mặt không cảm xúc bước vào, không nói một lời đặt thức ăn lên bàn nhỏ, dường như cũng chẳng hề nghe thấy Dương Tiễn gọi nàng "Tam muội", đưa thức ăn xong liền rời đi.

Trên bàn đặt ba phần thức ăn cùng một phần cháo thịt. Cải thìa tươi xanh biêng biếc, thịt thỏ nướng bóng loáng màu vàng, đậu hũ như bạch ngọc nổi trên bề mặt nước canh, cháo thịt tỏa hương thơm mê hoặc lòng người.

Dương Tiễn cầm đũa, không nói gì cả, chỉ há miệng ăn.

Hao Thiên Khuyển đi tiễn Ngọc Đỉnh chân nhân đã quay trở về, ngồi cùng bàn với hắn, không nhịn được ngước mắt nhìn trộm, sau đó hỏi: "Chủ nhân, ngài cười gì vậy?"

"Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, ăn cơm của ngươi đi." Dương Tiễn trừng mắt với Hao Thiên Khuyển, khóe miệng cong lên bị kéo xuống, một lát sau lại không kiềm chế được lặng lẽ nhếch lên.

Đến khi Dương Thiền quay lại dọn chén đũa thì thức ăn trong mâm đã được ăn hết. Dương Tiễn ngồi một bên, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững như muội muội hắn, "Nghỉ sớm một chút."

Mấy ngày kế tiếp, một ngày Dương Thiền đến doanh trướng của Dương Tiễn sáu lần. Nàng vẫn lạnh lùng như thế, không thèm nhìn Dương Tiễn lấy một cái. Dương Tiễn cũng không nói gì thêm, gặp nàng tới thì nói một tiếng "Làm phiền", thấy nàng đi bèn đáp một câu "Nghỉ sớm".

Dương Tiễn đã dọn rất nhiều sách cổ từ Côn Luân đến quân doanh, cả ngày vùi đầu trong mấy cái thẻ tre. Ngọc Đỉnh giận dỗi bỏ đi, cũng không biết khi nào mới quay lại, lần này có rất nhiều chuyện hắn chỉ có thể dựa vào nghiên cứu sách cổ.

Hao Thiên Khuyển cả ngày không chịu ngồi yên, chạy lung tung khắp nơi. Dương Tiễn gọi nó lấy thêm trà mới phát hiện nó đã chạy biến đâu mất tăm.

Ngồi lâu mỏi cổ, Dương Tiễn vừa xoa vừa bước ra bên ngoài.

Doanh trướng của hắn nằm ở ngoài rìa, ngẩng đầu là có thể thấy được núi Trấn Ma, sáu Thiên binh cầm binh khí canh giữ ở cổng ra vào. Tiểu Ngọc đứng bên cạnh bọn họ, đi qua đi lại với vẻ mặt lo âu, thỉnh thoảng còn nhìn về phía núi Trấn Ma.

Đột nhiên Dương Tiễn có dự cảm bất lành, nhanh chóng tiến tới, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đứng đây làm gì?"

Tiểu Ngọc thấy Dương Tiễn, ánh mắt thoáng hoảng loạn, lại xen lẫn một chút oán hận, nàng đáp trả: "Không liên quan đến ngươi."

Tiểu Ngọc toan rời đi lại bị Dương Tiễn giữ chặt: "Tiểu hồ ly!"

Một tiếng gọi như đánh một kích thật mạnh vào sâu trong linh hồn, Tiểu Ngọc giật mình ngơ ngẩn, giống như bị đoạt xá lí rí đáp lời: "Trầm Hương và Na Tra đến núi Trấn Ma."

Chờ tiểu Ngọc tỉnh táo trở lại, nàng hận không thể cắn đứt lưỡi của chính mình. Thấy Dương Tiễn có ý định rời khỏi quân doanh, nàng hoảng loạn đuổi theo.

"Ngươi ở lại." Dương Tiễn nói, "Ba người chúng ta không ở trong doanh, nếu có chuyện xảy ra còn phải trông chờ ngươi lo liệu... Ngươi phải nhớ kỹ, mẫu thân của Trầm Hương vẫn còn ở đây."

Nói xong, Dương Tiễn ngay lập tức biến mất.

Mười dặm ngoài núi Trấn Ma, ma khí nồng nặc làm người buồn nôn. Đến gần thêm một chút, chẳng khác nào rớt xuống vực thẳm không nhìn thấy ánh mắt trời, khắp nơi đều là chướng khí khiến người không thở nổi.

Ánh sáng duy nhất phát ra từ Trầm Hương và Na Tra.

Vòng Càn Khôn quét ngang qua một lần rồi lại một lần, Khai Thiên Thần Phủ liên tục bổ xuống. Thế nhưng ma loại vẫn cứ như dòng nước bất tận chảy mãi không ngừng, lớp sau nối tiếp lớp trước.

Hai người đều bị thương, sức lực toàn thân theo mồ hôi trôi đi. Cách núi Trấn Ma chỉ còn nửa dặm, sức chiến đấu của ma loại không hề bị ảnh hưởng... Nói đúng hơn là càng ngày càng cao.

Hỗn Thiên Lăng vũ động như gió, Na Tra liên tục ném vòng Càn Khôn, kiệt sức nửa quỳ dưới đất.

Một ma loại có tay dài tựa trường đao, từ trên không trung bổ xuống Na Tra.

Một đòn thế như chẻ tre, Na Tra trốn không thoát, đang định vận pháp lực đón đỡ thì thấy Trầm Hương ở một bên nhấc rìu bổ ma loại kia ra làm đôi. Không để hai người có thời gian thở phào, một cái móng vuốt đen xì thừa dịp Trầm Hương thu rìu xông tới, trước mắt gần như sắp cào nát bả vai Trầm Hương.

Sợ hãi trong phút chốc bao trùm lên Trầm Hương và Na Tra, một đòn hạ xuống Trầm Hương sẽ phế đi cánh tay phải, sau này làm sao cầm rìu?

Đúng lúc này, một luồng sáng xanh lam hiện lên, ma loại ngay lập tức tan thành tro bụi. Bên ngoài ba bước, Dương Tiễn mặc giáp cầm đao, áo choàng bay phấp phới, đón gió xung trận.

Thế cục thay đổi, dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Na Tra và Trầm Hương đều thở phào nhẹ nhõm.

Dưới núi Trấn Ma vốn dĩ trấn áp hàng ngàn ma loại. Từ sau ngày kết giới bị phá có không ít yêu ma mới trong Tam giới tụ họp ở nơi này. Trong khoảng thời gian ngắn dù có sự gia nhập của Dương Tiễn giúp hai người Trầm Hương không còn ở thế bị động, nhưng cũng chưa chắc là sẽ chống đỡ được bao lâu.

Dương Tiễn vừa đánh vừa lui, ý đồ về doanh vô cùng rõ ràng.

Trầm Hương cũng nhận ra, nhưng hắn không cam lòng nhìn núi Trấn Ma, cắn chặt răng, gào sang phía Na Tra: "Đã tới nơi này rồi, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Na Tra đại ca, huynh ở đây thủ, ta qua đó xem xem rốt cuộc là có gì mờ ám!"

Ma loại hành động kỳ lạ, tình hình kết giới lại không rõ, muốn phá cục thì đánh thẳng vào núi Trấn Ma quả thật là chủ ý tốt nhất. Trầm Hương hành động nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không có lý. Chỉ là ma loại hung tàn, chọn con đường này mỗi bước đều là quỷ môn quan.

"Ngươi thì được bao nhiêu tuổi, hiểu được mấy cái kết giới, vẫn nên để ta đi." Na Tra đáp lại.

Dương Tiễn gần như muốn nổi điên, hận không thể bổ đầu hai tên này ra xem bên trong rốt cuộc bị ngập úng bao nhiêu nước. Núi Trấn Ma nói xông vào là có thể xông vào được sao? Có cần mạng nữa không hả.

Nhưng suy cho cùng, nếu đã đến được đây mà trở về tay không thì quả thật đáng tiếc. Tam Tiêm Lưỡng Nhận đột ngột chuyển hướng, ánh sáng lạnh lẽo nhắm thẳng dưới chân núi, chỉ để lại một câu "Hai người các người đều ở lại" trộn lẫn trong tiếng gào rống của ma loại.

Na Tra và Trầm Hương cắn chặt răng, bọn họ không thể cãi nhau với Dương Tiễn ngay tại đây, mắt thấy hắn đang dần rút ngắn lộ trình, chỉ đành gắng sức chiến đấu với ma loại, hy vọng có thể thu hút bọn chúng về phía mình, yểm trợ cho Dương Tiễn.

Tuy hai người đã rất cố gắng nhưng hướng đi của Dương Tiễn vẫn rất gian nan, chẳng khác nào đi ngược chiều sóng lớn. Dương Tiễn mím môi, mặc cho hai tay đau nhức tê dại vẫn không hề lùi bước. Hắn hiểu rõ đạo lý một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, giống như một sát thần không gì có thể ngăn cản, ánh mắt chỉ tập trung vào một mục tiêu.

Cánh tay vung lên, chướng ngại hóa tro tàn, hàn đao hạ xuống, chướng ngại chỉ còn hồn. Nơi hắn muốn đến, không có lý nào không đến được.

Núi Trấn Ma tựa như ngọn nguồn của ma tính, càng gần càng khó chống cự. Xét thấy chỉ còn cách vài bước, Dương Tiễn hạ quyết tâm phi thân tiến về phía trước, đao thương chém giết tinh quái, thế như chẻ tre.

Một mũi tên xé gió nhắm thẳng lưng hắn, Dương Tiễn nghiêng người tránh đi vị trí hiểm yếu, dùng vai đón đỡ, máu loãng bắn lên không trung bị ma loại tranh giành cắn nuốt. Tốc độ của hắn không mảy may suy giảm, một khi đến gần núi Trấn Ma liền mở Thiên nhãn. Chỉ trong nháy mắt, ma khí tiêu tán, hai bên sườn núi sáng tỏ như ban ngày.

Một lúc sau, ma loại lại một lần nữa tụ trở lại, Dương Tiễn cũng đã nhìn rõ đại khái trong núi. Hắn không ham chiến thêm, chém đứt đuôi mũi tên rồi xoay người rời khỏi, rất nhanh đã lên đến chỗ Trầm Hương và Na Tra phía trên. Ba người mau chóng chạy về doanh địa, để lại núi Trấn Ma ở phía sau.

Vừa rồi ở ngoài núi Trấn Ma, Trầm Hương vì muốn giảm áp lực cho Na Tra mà gần như dùng cạn sức lực, vừa nhìn thấy bóng dáng doanh địa, trong lòng thả lỏng liền ngất đi.

"Trầm Hương!" Na Tra hô.

Dương Tiễn một tay đỡ Trầm Hương, một tay khác bắt mạch giúp hắn. Biết thương thế của Trầm Hương không nghiêm trọng, chỉ là kiệt sức ngất đi bèn yên tâm. Dương Tiễn vận pháp lực, trong giây lát đã đưa Trầm Hương về tới lều chỉ huy.

Bên trong, tiểu Ngọc và Dương Thiền suốt ruột chờ đợi, nghe thấy động tĩnh liền vui mừng chạy ra, kết quả lại nhìn thấy Trầm Hương té xỉu nằm trong tay Dương Tiễn.

Dương Thiền gần như không còn lòng dạ nào để mà suy nghĩ trước sau, hai mắt đỏ bừng vung tay tấn công Dương Tiễn.

Dương Tiễn đỡ Trầm Hương, lại thêm không lường được Dương Thiền sẽ bất ngờ làm khó dễ, không kịp né tránh, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Dương Thiền với ánh mắt nặng nề.

—— W?️✝️✝️?️?️D ——