Lục Nguyệt Quan trong Thông Huyền Giới thuộc Nguyên Phong Sơn, từng là nơi năm đó Đạo Tổ ở.
Bên trong có khắc ấn đại đạo vết tích, không đơn thuần là Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, cũng có pháp môn Súc Địa Thành Thốn.
Nhưng chín trăm năm trước, người vận dụng pháp môn Súc Địa Thành Thốn đến cực hạn cũng không phải là Thanh Nguyên tổ sư.
Người này tên là Bạch Hạc đồng tử, từng tu thành Tiên gia, nhưng lại tự phế tu vi căn cơ để làm lại từ đầu, không đăccs đạo thành tiên lại nhưng lại có được lực luongj trảm tiên đồ thần, người này có danh xưng là vô địch thiên hạ.
Đạo Tổ là trời, hắn vô địch dưới trời.
Chính là Chân Tiên cũng không thể địch lại một kiếm của người này.
Cánh tay dài ba thước, kiếm dài ba thước, khí ra một thước, trong bảy thước vô địch.
Nhưng người này còn tu thành pháp môn Súc Địa Thành Thốn này, đã đến mức đại thành, trong một bước có thể đặt chân tới chân trời góc biển, vượt qua tam giới hư không.
Thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ cần một bước là tới.
Cho nên đối với người này thì dù thiên hạ rộng lớn cũng chỉ trong bảy thước.
Bảy thước vô địch, chính là vô địch thiên hạ.
Chỉ là Tô Đình không tu thành pháp môn Súc Địa Thành Thốn.
Nhưng sau khi hắn tu thành Thanh Hư cảnh, cũng có thể phá toái hư không, tùy ý đến đi một chỗ, cũng coi như không kém pháp môn Súc Địa Thành Thốn này bao nhiêu.
Chỉ là hắn còn muốn học được pháp môn Súc Địa Thành Thốn này, cho nên để Tô Tân Phong vào bên trong, nhưng dù Tô Tân Phong có ngộ tính cực cao cũng chỉ ngộ ra Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, mà không ngộ được Súc Địa Thành Thốn.
Sau đó Tô Đình lại truyền xuống thuật hóa hồng trong Lục Áp truyền thừa cho hắn.
Chỉ vì chống cự ma đạo cực kỳ nguy hiểm, phòng ngừa đệ tử này vẫn lạc nên hắn mới chần chờ hồi lâu, truyền pháp môn trong Lục Áp truyền thừa.
"Đúng là bất phàm."
Ngọc Linh tiên tử nói ra: "Khi nãy tiểu đạo sĩ này hóa thân thành hồng quang, quả thực nhanh đến kinh người, dù Vân Cung có nhãn lực của Dương Thần đỉnh phong, trong lúc vội vàng cũng không có cảm giác."
Tô Đình cười một tiếng, đang muốn nói chuyện.
Nhưng Ngọc Linh tiên tử lại thản nhiên nói: "Thì tính sao?"
Nàng nhìn về phía Tô Đình, lại nhìn chưởng giáo Nguyên Phong Sơn, nói ra: "Tô Tân Phong chỉ có một người, nhưng mà ngoại trừ Tô Tân Phong ra, đệ tử khác của Nguyên Phong Sơn đâu? Tiên gia của Nguyên Phong Sơn đâu? Bây giờ Nguyên Phong Sơn, căn bản không đảm đương nổi danh hào Đạo Tổ truyền thừa, chỉ có cái danh nhưng lại không xứng với nó."
Tô Đình trầm giọng nói ra: "Bây giờ chỉ có một Tô Tân Phong, sau này nhất định có nhiều."
Ngọc Linh tiên tử chầm chậm nói ra: "Đạo Tổ truyền lại Súc Địa Thành Thốn, chưa thể học thành, lại dùng thân pháp ngoại giới để thủ thắng, xem như cái gì? Là pháp môn của Đạo Tổ không bằng sở học của ngoại giới? Ngoài ra, một bộ pháp môn này chỉ có đệ tử ngươi tu thành?"
Tô Đình nghiêm mặt nói ra: "Bây giờ chỉ có đệ tử của ta tu thành, ngày sau cũng không chỉ có một người, đợi ta tu thành Chân Tiên, tự nhiên sẽ sáng tạo ra pháp môn dựa trên công pháp Nguyên Phong Sơn, dựa vào pháp môn của Nguyên Phong Sơn, lại dựa vào sở học của Tô Đình ta, muốn sáng tạo ra các loại pháp môn, truyền cho môn hạ, bây giờ có một Tô Tân Phong, sau này cả nhà đều là Tô Tân Phong."
Ngọc Linh tiên tử nhìn lướt qua, nói ra: "Đạo Tổ truyền thừa, không phải dễ dàng gánh vác như vậy."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị.
Vet mặt Chưởng giáo Chân Nhân cũng cực kì ngưng trọng.
Buổi chiều.
"Đệ tử bại."
Vân Cung cúi đầu xuống, thanh âm cực nhẹ.
Ngọc Linh tiên tử phất tay nói ra: "Không có gì, ngoài Tô Tân Phong ra, trong Nguyên Phong Sơn không có mấy người có thể đấu một trận cùng ngươi khi ở cùng cảnh giới. Đạo sĩ kia là môn hạ Tô Đình, không thể xét theo lẽ thường."
Vân Cung không dám nhiều lời, trong lòng nàng biết Ngọc Linh tiên tử dùng nàng để khảo nghiệm Nguyên Phong Sơn, thậm chí là muốn chèn ép Nguyên Phong Sơn.
Nàng vốn cho rằng bản thân bại, tiên tử sẽ giận lây sang nàng.
Không ngờ Ngọc Linh tiên tử vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.
"Hi vọng qua trăm năm nữa, mỗi một đệ tử Nguyên Phong Sơn đều xuất sắc như Tô Tân Phong vậy, mới không phụ danh tổ sư đạo thống truyền thừa."
Ngọc Linh tiên tử buông tiếng thở dài, nói ra: "Trần Thanh kia còn không được tính là đệ tử ký danh, tự sáng tạo ra một tông phái, dám can đảm lấy danh Đạo Tổ, nếu là năm đó, ta sớm đã đem đánh chết hắn, bây giờ tam giới đều đã ngầm thừa nhận việc này, Nguyên Phong Sơn đã là đạo thống của Thanh Nguyên tổ sư, như vậy tòa tông môn này không thể kém hơn các tiên tông khác, thậm chí muốn phải vượt qua các tiên tông khác, mới không phụ tên này."
Vân Cung thân là đệ tử Hoán Hoa Các, lập tức không dám nói .gì
Ngọc Linh tiên tử cũng không để ý tới nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Thời cơ càng ngày càng gần, khi Đạo Tổ siêu thoát, để lại đạo thống, chính là quỹ tích cuối cùng mà ngài lưu lại ở tam giới lục đạo này "
Trong động phủ.
"Tiểu tử, hôm nay không tệ, không để sư phụ mất mặt."
Tô Đình cười nói: "Dù so với vi sư năm đó thì còn kém mấy phần, nhưng hôm nay đúng là đã tăng thể diện."
Tô Tân Phong cảm thấy không biết nên nói gì, nói ra: "Đệ tử cùng với nàng đấu không được mấy chiêu, một thân bản lĩnh gang như đều đã dùng hết, đến khi không được mới vận dụng thuật hóa hồng, đánh lén từ phía sau lưng, kỳ thật cũng không quang minh chính đại gì, nếu như lại đấu một trận, nàng có phòng bị, đệ tử không phải là đối thủ."
Tô Đình giang tay ra, nói ra: "Dù sao ngươi đã thắng trận này, sau này có lại đấu một trận, đó cũng là sau này, dựa vào tiến cảnh của ngươi, dù nàng không phong bế tu vi, ngươi cũng chưa chắc phải sợ nàng."
Nói đến đây, Tô Đình vỗ vỗ tay, cười lấy nói ra: "Ngươi hôm nay đến đây, vài ngày trước vi sư cũng đưa cô cô ngươi tới, đêm nay chuẩn bị một bàn tiệc tối."
Tô Tân Phong cảm thấy bất đắc dĩ, nói ra: "Lúc này người cần bận tâm tới những người bị thương kia mới phải."
Tô Đình cười nói: "Không vội, không vội."
Đôi mắt hắn lấp lóe, quang mang ẩn hiện.
Dù sao Ngọc Linh tiên tử đã tới, cũng đã đồng ý xuất thủ cứu người, như vậy cũng không vội.
Sở dĩ Tô Đình không vội là bởi vì Lưu Bạc Tĩnh còn chưa cân nhắc xong mưu đồ tiếp theo.
Hoặc là nói, Lưu Bạc Tĩnh chưa định ra mưu đồ.
"Vấn đề này có chút lớn."
Lưu Bạc Tĩnh vuốt vuốt lông mi, thần sắc cực kỳ khó coi.
Ông ta tra xét tin tức Tô Quan Nhi, không điều tra ra phương hướng nào.
Cân nhắc bố cục như thế nào, bắt lấy đại ma Tô Quan Nhi tôn này ra sao, cũng chưa định ra mưu đồ chân chính.
Nhưng trong nhân thế, triều đình tranh đấu đã phân ra đại thế.
Trước đó, tiên đế vừa mai táng, tân đế mới đăng cơ, tân triều vốn liên tục bại lui, nhưng thời tiết thay đổi một trận khiến quân tiên phong của Đại Chu tổn thương không nhỏ, mới miễn cưỡng ổn định bại thế.
Nhưng Đại Chu bên nàysau khi gặp khó, Hoàng đế ngự giá thân chinh, sĩ khí đại chấn, gần như đã chiếm lấy lãnh thổ của tân triều.
Nhưng ngay lúc này, Hoàng đế Đại Chu băng hà.
Vị Hoàng đế Đại Chu này xem như chăm lo quản lý, bình định phản loạn, có tài năng, nếu như hắn có thể kiên trì thì việc nhất thống Trung Thổ đã định ra.
Nhưng bây giờ tuổi tác của hắn cũng không còn trẻ như lúc mới lên ngôi, sở dĩ ngự giá thân chinh chính là vì cấp thiết muốn khi bản thân còn sống có thể nhất thống Trung Thổ, mà không muốn tiếc nuối chết già trên giường, chính bởi vì tuổi tác không nhỏ, hơn nữa khí hậu biến hóa, một đường bôn ba mệt nhọc khiến bệnh tình nguy kịch, không có thuốc nào cứu được.
Sĩ khí Đại Chu lập tức giảm mạnh.
Thái tử vội vàng đăng cơ, lập làm tân đế.
Nhưng vị hoàng đế mới hướng đăng cơ không lâu này, cũng nhìn đúng thời cơ.
Một nửa lãnh thổ bị Đại Chu đánh xuống sinh ra loạn tượng.
Đại Chu để binh lực lại quản lý không đủ, các nơi vẫn có người của tân triều ẩn nấp, khiến loạn tượng xuất hiện.
Tân triều bắt đầu phản kích.