Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 971: Vân Cung! Tô Tân Phong




     Trong số những người ở đây.

Đám người đều nheo mắt lại.

Cũng không phải bởi vì Ngọc Linh tiên tử tán thưởng Tô Tân Phong, cũng không phải là bởi vì thần thông của Tử Tiêu Cung.

Mà là nàng vẫy tay một cái, đã có thể để ma khí trên thân Tô Tân Phong đều tiêu tán hầu như không còn.

Cần biết là đối với các tông ở Trung Thổ, ma khí chính là kịch độc, một khi bị nhiễm phải sẽ cực kì phiền phức, gần như không thể loại trừ... Chính bởi vì như thế, trong lúc ác chiến khi bảo vệ Trung Thổ, các tông đều cực kì đau đầu đối với chuyện xử trí người bị thương.

Chính là Tô Đình đè ép xuống, ra sức bảo vệ tính mệnh người bị thương, bằng không chính đạo ở Trung Thổ có lẽ đã dùng phương thức tru diệt, dần dần tru sát diệt đi những đạo hữu bị nhiễm ma khí, tâm tính bị ảnh hưởng này.

Nhưng mà những ma khí khiến Tô Đình cũng cảm thấy cực kì khó giải quyết này lại tuỳ tiện bị Ngọc Linh tiên tử xóa đi.

"Năm đó Huyền Sách đại pháp sư độ hóa ma hồn, cũng không có loại bản lĩnh này."

Tô Đình hơi cảm thán, thầm nghĩ: "Không hổ là bạch liên hóa thân, sinh cùng rễ với ma liên, nhân vật tương đương với Ma Tổ, trời sinh có thể khắc chế ma khí... Lần này có thể mời được Ngọc Linh tiên tử, những đạo hữu bị ma khí xâm nhiễm này, cuối cùng cũng được cứu."

——

Bầu không khí giữa sân ngưng trệ.

Bây giờ Vân Cung xem như nhân vật Bán Tiên của Hoán Hoa Các có bản lĩnh cao nhất.

Mấy nhân vật kiệt xuất của Nguyên Phong Sơn đều thua trận.

Bây giờ Tô Tân Phong ra sân, hắn chỉ là vừa thành Dương Thần không lâu.

Mặc dù là đệ tử của U Minh Chân Quân, nhưng muốn lấy trình độ mới vào Dương Thần để đấu với Bán Tiên có Dương Thần đỉnh phong, dù pháp lực áp chế ở cấp độ ngang nhau, nhưng chênh lệch trong đó đâu thể nói rõ trong một câu?

Vẻ mặt Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh cũng hơi nghiêm lại, quan sát tỉ mỉ.

Chưởng giáo Chân Nhân lại lộ vẻ nghiêm nghị, cực kì ngưng trọng.

Trong lòng Tô Đình suy tư tới chuyện liên quan tới ma khí, cùng hướng đi của Tô Quan Nhi nên không để ý lắm.

Ngọc Linh tiên tử nhìn lại, lạnh nhạt nói ra: "Ngươi đúng là tự tại, có lòng tin đối với đồ đệ của mình như vậy sao?"

Tô Đình nghe vậy mới cười nói: "Tiểu tử này bàn về cơ duyên thì chưa chắc đã cao bằng ta, nhưng đúng là nhận được chân truyền, năm đó ta có danh xưng Vô Địch Thần Quân, cho dù hắn không bằng ta năm đó nhưng cũng không kém bao nhiêu."

Ngọc Linh tiên tử bình thản nói: "Vậy phải nhìn xem chân truyền đệ tử của Tô Đình ngươi có mấy phần bản lĩnh."

——

"Ngươi là hậu bối, ta cho ngươi xuất thủ trước."

Vân Cung đứng thẳng trên đám mây, chầm chậm nói ra: "Bàn về thời gian tu hành, sư phụ ngươi đều chưa hẳn đã lâu bằng ta, bây giờ ngươi mới chỉ sơ thành Dương Thần, mà cảnh giới Dương Thần của ta sớm đã nghiên cứu nhiều năm, dù ta tự phong tu vi, nhưng Dương Thần phản ứng vẫn còn... Ngươi không cần lưu thủ."

Tô Tân Phong được giải ma khí, cả người lập tức thoải mái dễ chịu, thi lễ nói: "Đệ tử hiểu rõ."

Hưu!

Hắn vừa dứt tiếng, kiếm khí đã hiện ra!

——

"Ừm?"

Ngọc Linh tiên tử nhìn chưởng giáo Nguyên Phong Sơn một chút.

Chưởng giáo Chân Nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng.

Còn Tô Đình vẫn giữ vẻ mặt như thường.

"Đây chính là phong cách đệ tử của Nguyên Phong Sơn?"

"Đây là phong cách của Tô Đình." Tô Đình cười ha hả nói: "Trong tranh đấu, ai quản lễ nghi tính nết gì chứ? Dù là phương thức gì, có thể thắng là được, đây chính là bản lĩnh đấu pháp..."

"Nhưng tu hành không đơn thuần là chỉ bản lĩnh đấu pháp."

"Bàn về công pháp tu hành, bàn về thần thông đạo thuật, bàn về căn cơ vững chắc, đệ tử này của ta đều không kém hơn Vân Cung."

Tô Đình nghiêm mặt nói ra: "Nhưng hôm nay tỷ thí, không phải chỉ so xem ai có thể phát huy bản lĩnh của mình đến tình trạng vô cùng tinh tế sao? Hắn có ý niệm xuất thủ như vậy, cũng là một loại thể hiện hắn vận chuyển Dương Thần nhanh."

Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn nghe lời này, cũng cảm thấy sắc mặt hơi nóng bỏng.

Trong lòng Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện không khỏi cảm khái, thầm nghĩ: "Bản lĩnh nói hươu nói vượn của Tô Chân Quân quả nhiên danh bất hư truyền."

Ngọc Linh tiên tử lại nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói ra: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."

Tô Đình cười đắc ý, nhìn tranh đấu trong sân, nói ra: " Đệ tử này của ta như thế nào?"

Vẻ mặt Ngọc Linh tiên tử hơi ngưng.

——

Giữa không trung Nguyên Phong Sơn.

Hai thân ảnh ngươi tới ta đi, tranh đấu cực kì kịch liệt.

Kiếm của Tô Tân Phong và của Vân Cung gần như xé rách hư không.

Dù tu vi của hai người đều giới hạn ở tầng bảy.

Cho dù là những trưởng lão xuất thân từ Nguyên Phong Sơn này, cũng không khỏi đến cảm thấy tim đập nhanh.

Cho dù là Đại Chân Nhân tầng tám cũng đều cảm thấy ngưng trọng, âm thầm ước đoán bản thân mình lấy trạng thái toàn thịnh ra sân, có thể địch nổi hai người đã giới hạn pháp lực ở tầng bảy hay không.

Dù là nhân vật thuộc thế hệ trước ở cấp độ Bán Tiên, cũng đều lộ vẻ ngưng trọng.

Bọn hắn tự hỏi bản thân đã tu hành tích lũy mấy trăm năm, nhưng sau khi phong tu vi cũng hiểu rõ rằng bản thân căn bản cũng không thể hiện có bản lĩnh như vậy... Thậm chí, uy năng khi hai người tranh đấu gần như đã đạt tới cấp độ chỉ Bán Tiên mới có thể phát huy đi ra.

"Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang!"

Tô Tân Phong chém qua một kiếm, tay trái chập chỉ thành kiếm, đâm về phía trước.

Một kiếm chỉ này, rõ ràng là được Tô Đình chân truyền.

Đây là lôi đình pháp kiếm, đồng thời có Tinh Thần kiếm ý, tăng thêm Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang tồn trong đó, hơn xa Tiên gia đạo thuật bình thường.

Thình thịch!

Vân Cung vung kiếm lên, lập tức hóa ra một tầng băng.

Tầng băng sáng như mặt gương.

Kiếm chỉ như một tia chớp đánh vào mặt kính.

Băng kính ầm ầm vỡ vụn.

Vân Cung kêu lên một tiếng đau đớn, lui nửa bước.

Nhưng Tô Tân Phong ở trước mắt sớm đã không thấy bóng dáng.

Đùng!

Vân Cung chỉ cảm thấy phía sau có một luồng gió đánh tới!

Nàng vội vàng huy kiếm về sau!

Bang!

Hai thanh pháp kiếm va chạm vào nhau, tiếng vang truyền xa các phương!

Phong mang vỡ vụn hòa vào trong gió.

Dù là trưởng lão đệ tử ở phương xa cũng đều cảm nhận được phong mang lăng lệ kia, thậm chí có cảm giác hít thở không thông.

Thình thịch!

Một chưởng nhẹ nhàng đánh vào phía sau Vân Cung!

Tô Tân Phong chẳng những chém ra một kiếm, mà còn đồng thời đánh ra một chưởng!

Chỉ thấy Vân Cung kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tức tái nhợt.

——

Vân Cung trúng một chưởng, nhưng chưa chắc đã trực tiếp lạc bại.

Tranh đấu vẫn còn tiếp tục.

Chỉ là Vân Cung bị thương, đã có xu hướng suy tàn.

Chưởng giáo Chân Nhân cùng chư vị trưởng lão đệ tử Nguyên Phong Sơn không khỏi lộ ra vui mừng.

Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh cũng lộ ra một chút vẻ ngoài ý muốn.

Nhưng Tô Đình lại có chút trầm tĩnh.

"Quả thật có chút bản lĩnh."

Ngọc Linh tiên tử nói ra: "Vân Cung khinh địch, nếu không thì nàng đã không bị thua."

Tô Đình gật đầu nói ra: "Nếu như làm một lần nữa, là Tô Tân Phong thua."

Ngọc Linh tiên tử bình tĩnh nói ra: " Thông Huyền Giới ở chỗ sâu Nguyên Phong Sơn, chẳng những lạc ấn Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, cũng lạc ấn pháp môn Súc Địa Thành Thốn, mà ta học qua một môn Súc Địa Thành Thốn, cũng không phải đường lối như vậy."

——

Tranh đấu không dài.

Vân Cung đã lộ dấu hiệu thất bại.

Thua là chuyện sớm hay muộn.

"Ngươi đến phía sau ta như thế nào?"

Vân Cung thở dốc bất định, lông mày nhíu chặt.

Tô Tân Phong thu kiếm mà đứng, nói ra: "Gia sư truyền lại một bộ thân pháp, thân hóa hồng quang, nhanh hơn thiểm điện, đệ tử bị khốn trong ma khí, vừa mới ngộ được tiểu thành."