Sau nửa tháng.
Tô Đình trở về Nguyên Phong Sơn.
Hắn tọa trấn sơn môn, thương nghị cùng chưởng giáo các phương chuyện kế tiếp.
Ngoài ra, hắn cũng nhớ kỹ nơi phật cốt Xá Lợi của Minh Thế Pháp Vương rơi xuống.
Đó là một thiếu niên nhặt được phật cốt Xá Lợi, đã khai ngộ, thông minh linh tuệ, về sau thanh danh dần dần lộ ra, hôm qua được một vị cao nhân chỉ điểm, chân chính đạp vào con đường tu hành.
Vị cao nhân nào rõ ràng là một vị Chân Nhân Dương Thần thuộc Huyền Thiên bộ, nhìn ra thiếu niên này có rất nhiều chỗ bất phàm, lên sinh lòng yêu tài, cho nên truyền thụ pháp môn tu hành.
Chỉ là thiếu niên này nhận được cơ duyên là phật cốt Xá Lợi, nhưng cao nhân kia lại là chân nhân đạo môn.
"Làm sao giống như nhân vật chính trong chuyện xưa thế? Tương tự như ta đạt được Lục Áp truyền thừa. . ."
Tô Đình cảm thấy kinh ngạc, cũng thấy rất thú vị.
Chỉ là so sánh với nhau thì hắn thu được hồ lô, bên trong lưu lại truyền thừa của Lục Áp đạo quân, đã là trải qua vài ngàn năm tu hành, có thể làm tổ sư đạo môn. Nhưng cơ duyên phật cốt Xá Lợi này lại là Minh Thế Pháp Vương chưa thể tu thành kim thân lưu lại.
Liên quan tới thiếu niên này, Tô Đình sai người chú ý một phen, sau đó cũng chuyển sự chú ý lên việc quyết chiến giữa hai triều ở Trung Thổ.
Hai triều quyết chiến vốn đã là có dấu hiệu thắng bại, nhưng mùa đông chuyển lạnh, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa nam bắc khiến quân Đại Chu tiên phong bị ngăn trở, từ đó thế công chậm chạp, mà Hoàng đế tuổi trẻ kế vị của tân triều dùng người khá chuẩn , bổ nhiệm Đại tướng mượn cơ hội này, đứng vững bước chân.
Lúc này chuyện hai triều quyết chiến lại rơi vào thế giằng co.
Vốn dĩchuyện này có kéo dài thêm bao nhiêu năm, Tô Đình cũng không thèm để ý, cùng lắm thì ở nhân gian ở thêm mấy năm, nhưng Tô Quan Nhi không rõ hành tung, mưu đồ không rõ, luôn luôn là tai hoạ ngầm.
Một khi tai hoạ ngầm này bắn ra, tất nhiên sẽ nguy hại tới toàn bộ Trung Thổ.
Lúc này không tìm được tung tích của Tô Quan Nhi, trong lòng Tô Đình hơi hốt hoảng, nhưng trên thực tế, dù tìm được tung tích của Tô Quan Nhi, cũng không thể tuỳ tiện xuất thủ ởTrung Thổ.
"Sớm quyết ra thắng bại, thiên hạ thuộc về phe nào thì không cần hoảng loạn như vậy rồi."
Tô Đình mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy phía dưới truyền đến tin tức.
——
Tin tức này là đệ tử Nguyên Phong Sơn truyền đến.
Giữa hai triều cũng có nhãn tuyến của tam đại tiên tông, chú ý tới động tĩnh chốn phàm trần tục thế.
Bây giờ Tô Đình tọa trấn Trung Thổ, mượn danh chống cự ma đạo, có thể hiệu lệnh các đại tông phái thế gia vọng tộc, bao gồm cả tam đại tiên tông tại.
Mà đệ tử Nguyên Phong Sơn đa số ở cảnh nội tân triều.
"Chuyện này, Thái Thượng trưởng lão cảm thấy có gì đó cổ quái chỗ sao?"
Nguyên Phong Sơn chưởng giáo trầm ngâm nói: "Từ năm đó khi tân triều bắt đầu hưng thịnh, Ti Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ tranh đấu vân luôn luôn hung lệ, ra tay vô cùng ác độc, truy sát người tu hành trong cảnh nội tân triều, cũng không tính là chuyện ngoài ý muốn."
Tô Đình nói ra: "Đúng là không phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ là Ti Thiên Giám truy sát nhiều năm như vậy, lại có hơn mười người trốn được kiếp số, năm đó đạo hạnh nông cạn, nhưng cũng nhiều lần chạy thoát, có thể nói là mệnh không đến tuyệt lộ. . . Mà trong những người này, chỉ có một nửa gia nhập Huyền Thiên bộ, một nửa khác, đến nay vẫn là tán tu, không tiến vào Huyền Thiên bộ."
Chưởng giáo chân nhân nói: "Thái Thượng trưởng lão cảm thấy Ti Thiên Giám phí sức đuổi giết bọn hắn, bên trong còn có mờ ám?"
Tô Đình bình tĩnh nói: "Từ tin tức gửi về này thì có thể thấy những người này phân tán các nơi, không nhận ra lẫn nhau, cũng không có bao nhiêu điểm chung, Ti Thiên Giám cũng vốn không thù hận cùng bọn hắn, nhưng lại vượt qua cảnh nội tân triều, dưới áp lực của Huyền Thiên bộ mà truy sát nhóm người này, đến nay vẫn không có dừng tay. Mà quan trọng nhất chính là, đám người này từ lúc còn yếu đã bị truy sát, lúc ấy thậm chí còn chưa bắt đầu tu hành, mà Ti Thiên Giám truy sát đến nay, thế mà còn có hơn mười người chạy thoát. . . Lại nhìn tu vi tiến cảnh của bọn hắn?"
Chưởng giáo chân nhân lấy tin tức truyền về, liếc mắt đọc qua sau đó nhìn sang, cảm thấy kinh dị, nói: "Những người này phần lớn là tán tu, nhưng tu vi tiến cảnh lại không thua gì đệ tử tiên tông?"
Tô Đình nói ra: "Một kẻ xuất sắc nhất, năm đó khi bị Ti Thiên Giám truy sát mới chỉ ba tuổi, năm trước hắn đã tu thành Dương Thần, so với tên đệ tử Tô Tân Phong của ta thì chỉ lớn hơn hai tuổi."
Chưởng giáo chân nhân khẽ nhíu mày, một ngày ông ta trăm công ngàn việc, mỗi ngày nhận được không biết bao nhiêu tin tức đến từ các phe, nhưng cũng không thấy được trong tin tức nhìn như bình thường này nhiều chỗ khác biệt như vậy.
"Tại sao Ti Thiên Giám muốn giết bọn hắn?"
Tô Đình nói ra: "Ta đặc biệt điều tra, lúc ấy nhóm người này phần lớn là đứa bé, thậm chí vừa mới sinh ra đời, thế nhưng Ti Thiên Giám cùng tổ tông bọn hắn cũng không thù oán, lại phí sức tru sát như thế. . . Mà dưới áp lực của Nam Sơn tự ở cảnh nội Đại Chu, và Huyền Thiên bộ ở cảnh nội tân triều, hai phe áp bách như thế khiến vị quốc sư kia gần như không thở nổi, vì sao còn phân ra dư lực, theo đuổi giết một số đứa bé?"
Chưởng giáo chân nhân nghiêm mặt nói: "Ý của Thủ Chính Đạo Môn?"
Tô Đình thấp giọng nói ra: "Chắc là như thế."
Chưởng giáo chân nhân chắp hai tay sau lưng, dạo bước vừa đi vừa về, nói: "Với bản lĩnh của Thủ Chính Đạo Môn, vì sao không tự mình xuất thủ chứ?"
Tô Đình chậc một tiếng, nói: " Nếu đệ tử của Thủ Chính Đạo Môn xuyên qua cảnh nội tân triều, đi giết một nhóm đứa bé, mà số lượng lại không ít, động tĩnh tất nhiên cũng không nhỏ, Nguyên Phong Sơn cùng Chính Tiên Đạo ta sao có thể không biết? Bọn hắn hiển nhiên là có chỗ cố kỵ, không muốn lộ ra, bởi vậy để Ti Thiên Giám làm cây đao này. . ."
Nói đến đây, Tô Đình nói ra: "Chỉ là Ti Thiên Giám không làm được, mà mười mấy con cá lọt lưới này dần dần trưởng thành, mới khiến cho Thủ Chính Đạo Môn bất đắc dĩ, lấy cớ lục soát ma hoạn, để chân truyền đệ tử trong môn, thậm chí trưởng lão xuất thủ."
Chưởng giáo chân nhân chau mày, nhưng không có manh mối, nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Thủ Chính Đạo Môn muốn tru sát một nhóm người này.
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Ta để Thủ Chính Đạo Môn tìm kiếm vết tích của Tô Quan Nhi, nhưng Thủ Chính Đạo Môn rất lợi hại, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, giấu diếm ta đi giết người."
Chưởng giáo chân nhân thấp giọng nói: "Việc này còn không tiện hỏi trách, mà Thủ Chính Đạo Môn đã có ý giấu diếm, tự nhiên cũng sẽ không nói rõ với chúng ta."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Điểm ấy ta tự nhiên hiểu rõ, chỉ là Thủ Chính Đạo Môn luôn luôn coi trọng quy củ trật tự, tại sao lại xuất thủ đối với một nhóm người tu hành ở tầng dưới chót? Như thế hết sức kỳ quái. . . Còn phải cẩn thận tra một chút, những người bị Thủ Chính Đạo Môn truy sát này, bên trong có điểm chung gì."
Dừng lại một chút, Tô Đình cường điệu nói: "Để môn hạ đệ tử cẩn thận dò xét, dù đã bị tru sát hay chưa, tất cả đều lộ ra, ta phải cẩn thận nhìn xem, không khả năng hoàn toàn không có điểm tương tự nào."
Chưởng giáo chân nhân gật đầu nói ra: "Ta sẽ mệnh môn hạ đệ tử đi làm, Thủ Chính Đạo Môn đã ra tay giết người, thì nhất định sẽ có lý do, luôn có thể tra ra chút manh mối."
Tô Đình hơi gật đầu, chợt nói ra: "Tạm thời không thể để cho Thủ Chính Đạo Môn phát hiện, nhưng việc này cũng không vội, chậm rãi đi thăm dò cũng được, hiện nay vẫn là hành tung Tô Quan Nhi làm trọng."
Chưởng giáo chân nhân lộ ra vẻ nghiêm nghị, khẽ gật đầu.
Tô Đình nhìn về phía Thủ Chính Đạo Môn, lại nhìn tin tức liên quan tới hơn mười người kia trong tay một chút.
Hắn luôn cảm thấy hơn mười người này bị Thủ Chính Đạo Môn truy sát mà có thể chạy thoát, tuyệt không phải đơn giản mặt hàng, nhất định rất có lai lịch.