"Vì sao?"
"Lâm Đông Bạch thị, làm sao so được với Nguyên Phong Sơn? Chỉ là một tộc nhân Bạch thị, làm sao xứng với chân truyền đệ tử của Tô Đình ta?"
"Ngài không phải nói cũng không coi trọng môn đăng hộ đối sao?"
"Ngươi phải suy nghĩ một chút, nàng xem trọng không phải ngươi, mà là thân phận đệ tử của Tô Đình, nàng có lòng ham muốn công danh lợi lộc quá nặng đi."
"Ngài không phải nói chính là bởi vì điểm đệ tử xuất sắc mới hấp dẫn giai nhân ưu ái sao? Hiện nay là vì lòng ham muốn công danh lợi lộc, ngày sau tiếp xúc thêm chút, để nàng chân chính thích đệ tử chẳng phải xong rồi."
"Ngươi lại mạnh miệng, lão tử sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn."
"Chuyện trục xuất sư môn này, có muốn không... Chậm chút rồi tính, đợi đệ tử cho rằng nàng có thể triệt để thích đệ tử, coi như khảo nghiệm?"
"..."
Tô Đình lập tức có cảm giác tự bê tảng đá đập vào gót chân nhà mình.
Hắn nghe được bốn chữ Lâm Đông Bạch thị, lập tức biết được chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Tiên tổ Lâm Đông Bạch thị đã từng phục sát hắn.
Vị lão tổ này trong số các Chân Tiên cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả l Đạo Nguyên Tiên Tôn đều không nhìn thấu hắn.
Tô Đình sớm đã rất xem trọng đại địch này, không dám khinh thường chút nào.
Mà đối với người của Lâm Đông Bạch thị, tự nhiên cũng không thể tin hết.
Nào biết hiện tại tiểu tử này lai hấp dẫn được cô nương nhà Lâm Đông Bạch thị.
Nếu như là chuyện ngoài ý muốn thì cũng đành thôi.
Lỡ may là do Bạch thị tổ cố tình gây nên, hậu quả khó mà lường được.
"Sư tôn?"
"Được rồi, lão tử mặc kệ ngươi, chính mình cân nhắc đi."
Tô Đình thật sâu liếc hắn một cái, nói ra: "Nhưng có một câu, người nhất thiết phải nhớ kỹ."
Trong lòng Tô Tân Phong nghiêm nghị, nói ra: "Sư tôn nói đi ạ."
Tô Đình trầm giọng nói ra: "Được mất có mệnh, nếu không có nhân duyên, cũng là mệnh số, dù ta không tin số mệnh, nhưng giờ khắc này, ngươi phải nhớ kỹ một câu nói kia."
Tô Tân Phong trầm ngâm nói: "Giờ khắc này?"
Tô Đình nói ra: "Lúc này ngươi còn chưa hãm sâu, ngày sau nếu như không thành với cùng nữ tử kia, nhất thiết phải nhớ kỹ, giờ khắc này ngươi... Không phải rời nàng, ngươi sẽ không sống được, đã hiểu sao?"
Đạo sĩ trẻ tuổi mơ hồ hiểu rõ, thấp giọng nói: "Hiện nay đệ tử chỉ có tu hành, trong lòng không có nàng, sống như cũ, ngày sau đã mất đi nàng, cũng không thể sa sút tinh thần, sẽ trở lại giờ phút này."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Nếu ngươi không muốn từ bỏ, thì phải nhớ kỹ điểm này."
Đạo sĩ trẻ tuổi nói ra: "Đệ tử ghi nhớ trong lòng."
——
Sau một lúc lâu.
Tô Đình mới để Tô Tân Phong đi.
Chỉ là lần này hắn vẫn không thu ngũ hành giáp về, vẫn để ở chỗ Tô Tân Phong.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hồng Y hơi nhíu mày, nói ra: "Cô nương này có vấn đề gì sao?"
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Cô nương này thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng Lâm Đông Bạch thị có vấn đề."
Hồng Y nghe vậy, trầm ngâm nói: "Ngươi cùng Lâm Đông Bạch thị có khúc mắc?"
Tô Đình đáp: "Năm đó ta từng chém qua người của Lâm Đông Bạch thị thượng, về sau ở hư không giữa hai giới, tiên tổ Bạch thị từng phục sát ta."
Ánh mắt Hồng Y bỗng nhiên ngưng trọng, năm đó ở hư không giữa hai giới ngộ phục, Tô Đình không rõ sinh tử, hành tung biến mất, đến nay không có manh mối, không biết là hai vị tiên thần cấp độ Chân Tiên nào xuất thủ.
Bây giờ Tô Đình nói là tiên tổ Lâm Đông Bạch thị.
"Ngươi xác định là hắn?"
"Thiên Đình điều tra."
Tô Đình trầm ngâm nói ra: "Chỉ sợ chuyện xảy ra với Tô Tân Phong, cũng không đơn giản."
Hồng Y thấp giọng nói: "Nếu năm đó tiên tổ Bạch thị là kẻ phía sau màn, thôi động toàn bộ thời kì phong thần, mà lại đắc đạo nhiều năm, thành tựu Chân Tiên cũng không một sớm một chiều. Hắn tu vi cao thâm mạt trắc, mưu tính của người này cũng cực kì thâm trầm."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Ta cũng coi như hiểu rõ kẻ này, cho nên lòng có mấy phần do dự."
Tiên tổ Bạch thị là nhân vật mà ngay cả Đạo Nguyên Tiên Tôn đều khó mà nhìn thấu.
Nhân vật như vậy, năm đó ở thời kì phong thần, lấy Lâm Đông Bạch thị làm vô số đại sự, mưu đồ cực sâu, thủ đoạn cường hoành, thủ bút cực lớn, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
Chính bởi vậy, hắn mới có chút cảnh giác đối với nữ tử ngưỡng mộ Tô Tân Phong kia.
"Ngươi hãy nói rõ cùng hắn."
Hồng Y nói khẽ: "Nếu nói sớm, hắn sớm có phòng bị, sẽ không hãm quá sâu."
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Nếu như nữ tử này thực tình với hắn, như vậy trong lòng hắn mang đề phòng cũng không phải chuyện tốt. Huống chi, đời này của hắn, lần đầu có suy nghĩ này, để hắn có đề phòng sẽ có chút không tốt... Cứ để hắn an tâm thể ngộ tình kiếp đi."
Hồng Y suy tư nói: "Lỡ may..."
Tô Đình trầm giọng nói: "Lỡ may nữ tử kia có lòng bất thiện, ta nghĩ tiểu tử này sẽ phát hiện ra, hắn từng bước cũng có thể nhận rõ gương mặt thật của đối phương, cũng không cần chúng ta lo lắng. Lui một bước nếu hắn thật sự bị tình kiếp tổn thương, cũng là một trận lịch luyện, cuối cùng vẫn có thể đi ra."
Hồng Y nói ra: "Ngươi rất có lòng tin đối với hắn."
Tô Đình cười nói: "Hắn dù sao cũng là đệ tử của Tô Đình ta, một chữ này dù có đả thương người, cũng tuyệt đối không có khả năng khiến Tô Tân Phong không gượng dậy nổi."
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói ra: "Kỳ thật ta muốn nhìn xem, nếu như nữ tử kia thật sự có tâm tư không đúng, hắn có thể thuyết phục nữ tử Lâm Đông Bạch thị hay không, để nữ tử này buông xuống những tâm tư đó. Nếu như nữ tử này cuối cùng thả xuống được, có thể để Tô Tân Phong coi trọng thì cũng được."
Hồng Y hơi thở dài, nói ra: "Ngươi đúng là dụng tâm lương khổ."
Tô Đình giang tay ra, cười nói ra: "Như thế là bớt việc nhất, ta không thèm để ý chuyện vặt của tiểu tử này, quan trọng nhất chính là một trận quyết đấu vô hình, ta quyết đấu cùng Bạch thị chi tổ, chỉ là binh khí trong tay là đệ tử của Tô Đình ta, cùng hậu nhân Lâm Đông Bạch thị, xem ai có thể chiếm thượng phong, hi vọng tiểu tử này không chịu thua kém một chút..."
Hồng Y chần chờ nói: "Như thế thật sự được chứ?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Hắn trưởng thành, rất nhiều phương diện cần tôi luyện, đều là quá trình lớn lên, ta không có ý áp đặt can thiệp, nhiều nhất là giảng chút đạo lý thế thôi."
——
Trong trụ sở.
Cô nương thuộc Lâm Đông Bạch thị mặc y phục màu nhạt, ngũ quan mỹ lệ, khí chất ôn nhu, trên mặt nở rộ nụ cười, tựa như bách hợp.
Tô Tân Phong nhìn thấy nụ cười như vậy, trong lòng dường như cũng đã thoải mái rất nhiều, trên mặt không khỏi cũng nổi lên nụ cười như ánh nắng.
"Ngươi lần này Tuần sát sao qua lâu như vậy?"
"Lúc trước gặp sư tôn tới, cùng lão nhân gia nói chút chuyện." Tô Tân Phong cười nói.
"Là U Minh Chân Quân sao?" Cô nương này lập tức lộ ra vẻ kính ngưỡng.
"Đây là tự nhiên." Tô Tân Phong cười nói: "Ta cũng chỉ có một vị ân sư thôi."
"Lão nhân gia năm đó vô địch nhân thế, về sau phong thành Thiên Tiên, bây giờ được Thiên Đình coi trọng, hạ giới mà đến, thống ngự các phương, thanh danh hiển hách, ta vẫn luôn muốn gặp hắn một lần."
"Có cơ hội."
"Đúng rồi, ta làm cho ngươi chút bánh ngọt."
"Được rồi."
Tô Tân Phong lấy bánh ngọt, trong lòng lập tức hiện lên ngữ khí sư tôn nghiêm nghị.
Hắn dừng một chút, chợt cắn một cái, mỉm cười nhìn nữ tử thuộc Lâm Đông Bạch thị kia.
"Ngươi cũng ăn đia."
"Ta ăn rồi nha." Tiểu cô nương nụ cười ôn nhu, dung nhan xinh đẹp, rung động lòng người.
"Ừm..."
Tô Tân Phong uống hớp trà, thần sắc như thường.
"Cô nương này nhất định là có chuyện, sư tôn đoán được, chỉ là giấu diếm ta, không muốn nói rõ, cuối cùng là chuyện gì?"
"Rốt cuộc là chuyện gì? Lão nhân gia vì sao lại giấu diếm ta?"
"Muốn ta chẳng hay biết gì? Tô tiểu gia ta không thể tra rõ ràng, ta không tin!"