Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 88: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư ( 3)




     Tôn gia hậu viện.

Tôn gia chủ co quắp ngồi trên ghế đá, hai mắt vô thần, hoảng hốt như đã ngủ say.

"Làm sao có thể?"

Tần Tông chủ trợn mắt há mồm, trong ánh mắt là vẻ ngơ ngác không gì sánh được.

Vị Tôn gia chủ này đã được hắn ta giúp tụ tập hồn phách lại, thế mà ngay khi hắn ta vừa bước ra cửa viện hồn phách lại ly tán!

Mà càng khiến hắn ta cảm thấy kinh hãi chính là hắn đã tu thành Âm Thần, tinh thông đạo hồn phách, cũng thông hiểu pháp môn câu hồn, nhưng hắn ta không phát hiện ra chút đầu mối nào!

Hắn ta không nhìn ra quỹ tích, cũng không phát hiện dấu vết lưu lại!

Vô thanh vô tức, không có dấu vết.

Tôn đại gia chủ hồn phách ly tán trong vô hình khi đang bên cạnh hắn ta.

Nguyên nhân rõ ràng không phải là bị bệnh.

Đây rõ ràng là có người đang thi pháp!

Nhưng cách thi pháp này ngay cả một thượng nhân có đạo hạnh cao thâm như hắn ta đều không thể cảm ứng được dấu vết.

Đối phương ra tay từ chỗ nào?

Đối phương ra tay như thế nào?

Tất cả mọi chuyện liên quan tới đối phương, hắn ta hoàn toàn không biết.

Trong lòng hắn ta đột nhiên xuất hiện một luồng hàn ý.

Ngơ ngác! Sợ hãi!

. ..

Tô gia.

Trong phòng Tô Đình.

Chỉ thấy Tô Đình vừa thi lễ một cái, hai ngọn đèn kia lập tức lấp loé đong đưa, ảm đạm rồi rất nhiều, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dập tắt.

Hắn ngẩng đầu lên, đi sang một bên.

Bên cạnh có một cái bàn.

Trên bàn có vài thứ.

Giấy và bút mực.

Mực là mực chu sa, bút là vẽ bùa bút, mà giấy cũng là giấy vàng.

Ngoài ra, ở trên bàn còn có một cây cung nhỏ và ba mũi tên nhỏ.

Cung là cung cành dâu, mũi tên bằng gỗ đào, chất liệu thô ráp, thủ công đơn giản, hiển nhiên là do Tô Đình tự chế.

Mà trên cung tên còn có thật nhiều dấu vết, hiển nhiên là do Tô Đình dùng phù bút, vẽ phù văn bằng mực chu sa lên cung tên.

Phù văn này ngược lại không yêu cầu hắn có trình độ phù văn cao thâm cỡ nào, chỉ cần bắt chước là được.

"Đến lúc rồi."

Tô Đình nhặt cung tên lên, giương cung cài tên, nhằm vào người rơm kia.

Vì để tránh trường hợp bắn cung bị lệch đi, hắn còn đặc biệt đến gần hai bước, dùng Chân khí bám vào mũi tên.

"Đi!"

Theo một tiếng quát nhẹ!

Một tiếng vù khẽ vang lên!

Mũi tên rời dây cung!

Trúng giữa mắt trái!

. ..

Bên trong Tôn gia.

Tần Tông chủ ngơ ngác nhìn hai mắt Tôn gia chủ ảm đạm vô thần, trong chớp mắt, trong lòng hắn ta chứa vạn ngàn tâm tư.

Vị ở sau lưng thi pháp kia là ai?

Nếu hắn không câu hồn phách của Tôn gia chủ đi, hình như không có ý muốn giết người, vì sao bây giờ lại khiến ông ta hồn ly phách tán?

Mà quan trọng nhất chính là, chính mình lúc trước đã giúp Tôn gia chủ tụ tập hồn phách, có phải đã đắc tội với đối phương?

Mà rôt cuộc đối phương đang triển khai thủ đoạn gì, dùng cách gì mà có thể làm một thượng nhân như hắn ta vốn tinh thông Hồn đạo cũng hoàn toàn không tìm ra manh mối gì?

Là pháp môn này quá mức cao thâm khó dò?

Hay là người thi pháp có đạo hạnh đã vượt qua phạm vi chính mình có khả năng nhận thức?

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nghĩ tới Âm Thần của La trưởng lão bị tổn thương, trong lòng hắn càng lạnh đi, ý sợ hãi trong lòng cũng bắt đầu sinh ra.

Trong khi hắn ta đang hoảng sợ, không biết nên làm thể nào, thì lại thấy Tôn gia chủ ở trước mắt đột nhiên kêu thảm một tiếng, tiếng kêu thê thảm không gì sánh được.

Một tiếng hét thảm này đột nhiên truyền khắp Tôn gia.

Tần Tông chủ cũng không khỏi lui lại một bước, nhìn kỹ lại thì thấy mắt trái của Tôn gia chủ đột nhiên nổ tung, máu tươi giàn giụa.

"Đây. . ."

Tần Tông chủ căn bản không phát hiện ra dấu vết đối phương thi pháp.

Không có dấu hiệu phép thuật!

Không có quỹ tích! Không có dấu vết!

Nếu như một đạo pháp môn này rơi vào trên người mình, vô hình vô ảnh thì làm sao tránh thoát được?

Ngat khi sắc mặt hắn ta đang vô cùng khó coi, Tôn gia gia chủ lại là hét thảm một tiếng nữa, chỉ là tiếng hét đã nhỏ hơn một chút.

Hắn ta lại nhìn tới, thấy mắt phải của Tôn gia chủ cũng đã nổ tung, máu tươi chảy xuôi.

. ..

"Tôn gia lão quỷ."

Tô Đình giương cung lắp tên, vận chuyển Chân khí, vận chuyển theo phù văn trên cung cành dâu, truyền tới dấu vết phù văn trên mũi tên, nhằm về phía người rơm, chậm rãi nói: "Nợ lần giữa ngươi cùng Tô gia đại thể đã rõ, nhưng còn thiếu khoản nợ mạng người. . ."

Tiếng nói vừa dứt lại có một tiếng vang nhỏ.

Vù vù chấn động!

Mũi tên rời dây cung, trúng giữa vị trí trái tim!

Hai ngọn đèn trên dưới người rơm lập tức tắt ngúm.

Một sợi tóc cũng bay theo gió.

"Hôm nay giải quyết xong mọi ân cừu."

. ..

Trong Tôn gia.

Tần Tông chủ ngơ ngác nhìn.

Cả người Tôn gia chủ chấn động, co giật một cái, tâm mạch đột nhiên đứt đoạn, sinh cơ tịch diệt.

Hắn ta sững sờ một lát, căn bản không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào, càng không cần nói tới nên làm gì để cứu người.

Hắn ta nhìn Tôn gia chủ không còn sinh cơ, vừa kinh lại vừa sợ, hoảng hốt bất định.

Đối phương ra tay vô hình vô tích, cao thâm khó dò, tru diệt Tôn gia chủ như gió nhẹ thổi ngọn cây.

Hiển nhiên đối phương có bản lĩnh mà hắn ta không thể nào tưởng tượng được, bản lĩnh như thế này đủ để tiện tay bóp chết Tôn gia chủ!

Nhưng trước khi hắn ta tới đây, Tôn gia gia chủ không chết.

Thậm chí sau khi tụ tập hồn phách cho Tôn gia chủ, cũng không một chút động tĩnh.

Nhưng sau khi vừa mới nói chuyện một hồi, hắn ta đang muốn rời khỏi nơi này, đi bắt thiếu niên Tô gia kia rồi tới tòa thần miếu bắt cả người coi miếu, thì ngay khi hắn ta vừa bước ra cửa viện lại xuất hiện biến cố.

Tôn gia chủ chết rồi.

Chết ở trước mặt mình.

Không có một chút dấu vết.

Đây là một lần ra oai phủ đầu?

Đây là một lần chấn nhiếp?

Hay là trực tiếp cảnh cáo?

Là người coi miếu? Hay là thiếu niên kia?

"Lúc trước hắn ta nói rất có thể thiếu niên kia đã tu hành thành công, thiếu niên như vậy, nếu thật sự bái vào đại phái. . . Như vậy bên cạnh hắn sợ là có hộ đạo người, bảo vệ thiếu niên là hắn có thiên phú cực cao, tránh chuyện bị chết trẻ."

Sắc mặt Tần Tông chủ không ngừng biến ảo, thầm nói: "Người coi miếu kia có đạo hạnh nông cạn, tuổi của thiếu niên kia còn nhỏ, như vậy người thi pháp quá nửa là người hộ đạo này? Người này không muốn hiện thân, vô ý giết ta, nên tiện tay bóp chết một phàm nhân, giết gà dọa khỉ?"

Trong lòng hắn ta vạn ngàn tâm tư, cũng không biết phương hướng mình nghĩ có đúng hay không.

Nếu như thực sự là người hộ đạo kia ra tay, chính là giết gà dọa khỉ, như vậy nếu hắn ta không thức thời, không chừng đối phương tức giận lên, cũng sẽ tiện tay giết chết hắn ta luôn.

Hắn ta có thể lên làm tông chủ, chính là dựa vào quyết đoán.

Mà ngồi ở vị trí Tông chủ bao nhiêu năm như vậy, chính là dựa vào cẩn thận.

Hắn ta không biết rốt cuộc có phải là người hộ đạo của Tô Đình không?!

Nhưng hắn ta không dám đánh cược!

Mà hắn ta cũng không cần phải đi đánh cược!

Âm Cửu đã chết rồi, Tôn gia chủ cũng đã chết rồi, mà La trưởng lão cũng đã bị phế bỏ. . . Chuyện đã như vậy, dù có giết Tô Đình cũng không cứu được La trưởng lão.

Hắn ta không cần thiết vì giết Tô Đình mà chấp nhận mạo hiểm.

Hắn ta cùng La trưởng lão đương nhiên có chút giao tình, nhưng cũng không đến nỗi vì đối phương mà chấp nhận nguy hiểm mất mạng.

Trong lòng Tần Tông chủ sợ hãi, sau đó khom người, thấp giọng nói: "Vãn bối lỗ mãng, tự ý thay người này tụ hồn, mong tiền bối thứ tội."

Hắn ta thi lễ xong, trong lòng chìm nổi bất định.

Một lúc lâu sau, gió mát phất phơ thổi qua.

Thân thể Tôn gia chủ nghiêng đi, ngã trên mặt đất.

Tần Tông chủ ngẩng đầu lên, trong lòng không kìm được sợ hãi, đột nhiên xoay người bỏ đi.

Sau một chốc, mới có người của Tôn gia nghe được tiếng thảm thiết khi nãy chạy tới.

Gió mát thổi lướt.

Nước trà thơm ngát.

Ở hậu viện không còn thấy trung niên nho sinh kia nữa, chỉ có một mình gia chủ nằm trên đất, không nhúc nhích.

"Gia chủ. . ."

Tiếng gọi đầy kinh ngạc đột nhiên vang lên.