Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 87: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư ( 2)




     Trong viện.

Gió nhẹ thổi, cây xanh đong đưa, ao nước nổi lên từng gợn sóng.

Tôn gia chủ đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo.

Vẻ mặt Tần Tông chủ vẫn y nguyên, chủ động lấy ấm trà, rót một chén trà, chậm rãi nói: "Để bản tọa thay ngươi làm việc?"

Từ trước đến giờ Tôn gia chủ luôn uy nghiêm lạnh lùng, lúc này đột nhiên cúi đầu, không dám nói gì.

Ông ta là gia chủ đại tộc hưởng hết phú quý trên thế gian, ông ta ở trong tộc luôn được người khác kính ngưỡng, ông ta cũng là nhân vật tàn nhẫn ở kinh thành quấy làm mưa gió.

Dù đối mặt với Đại tông sư võ đạo, ông ta dựa vào uy nghiêm được dưỡng ra khi quen ngồi trên vị trí cao nên cũng không kinh không sợ.

Nhưng ở trước mặt vị trung niên nho sinh này, ông ta chỉ là một phàm nhân chưa từng tu hành mà thôi.

Vị trung niên nho sinh này tu thành đạo hạnh đã siêu thoát phàm trần tục thế rồi.

Giống như Giao Long so với rắn cỏ mà thôi.

"Năm đó bản môn và một vị tổ tông của Tôn gia ngươi cũng xem như có chút tình cảm."

Tần Tông chủ lạnh nhạt nói: "Đây chỉ là tình cảm khi Giao Long rơi vào vũng bùn nên mới có liên hệ với rắn cỏ, sau khi Giao Long thăng thiên thì cũng chỉ có thể quan tâm hai phần mà thôi."

"Còn vị tổ tông Tôn gia của ngươi kia hay là tổ phụ của ngươi cũng đã chết đi từ lâu, bản môn cũng đã đổi một đời, bản tọa có thể nhận tình cảm người đời trước, đã là vinh hạnh của Tôn gia ngươi."

"Mà bản tọa phái Âm Cửu đến đây, chính là vì trả lại phần tình cảm này."

"Bây giờ Âm Cửu đã tới, tình cảm cũng đã trả rồi."

Hắn ta từ từ nói ra, khẽ uống một ngụm nước trà, thần sắc hờ hững.

Tôn gia chủ cúi đầu, không dám trả lời.

Tần Tông chủ đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Lần này bản tọa đến, chẳng qua chỉ muốn điều tra chuyện Âm Cửu ngã xuống và trưởng lão của bản môn bị trọng thương, chứ không phải đến để ngươi điều động."

Tôn gia chủ cúi chào, thấp giọng nói: "Không dám."

Tần Tông chủ khẽ mỉm cười, cầm lấy một miếng bánh ngọt, thưởng thức vị bánh ngọt của Trung Thổ, chậm rãi nói: "Âm Cửu đến chính là giúp ngươi tru diệt thiếu niên này, nhưng cũng vì thế mà chết."

"Mà tỷ tỷ của thiếu niên này rất có thể là bị Âm Cửu hạ cổ độc."

"Trong Lạc Việt quận, người tu hành duy nhất là người coi miếu ở thần miếu, nhưng thiếu niên kia lại rất thân cận với người coi miếu."

"Thiếu niên này cùng với người coi miếu kia đúng là hiềm nghi lớn nhất."

"Tuy rằng trong mắt bản tọa thì có lẽ bọn hắn có bản lĩnh tiêu diệt Âm Cửu, nhưng không có bản lãnh tiêu diệt Âm Thần của thượng nhân, nhưng nếu manh mối đều hướng về trên người bọn hắn, vậy bản tọa cũng nên đi tới đó một lần."

Nói xong, hắn ta đứng dậy, nói: "Bản tọa sẽ đi tìm bọn họ, tra rõ ngọn nguồn chuyệnnayf."

Sắc mặt Tôn gia chủ liên tục biến đổi, nhất thời có chút không ngừng biến ảo.

Tần Tông chủ liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Ngươi đang lo lắng sau khi vrời đi, người coi miếu kia sẽ gây phiền phức cho ngươi? Nếu là như thế, ngươi cũng có thể yên tâm, bản tọa ra tay thì nhất định sẽ không để lại dư hoạn, đợi đến sau khi tra rõ mọi chuyện, bọn hắn đều không thể sống được. Ngươi muốn giết thiếu niên Tô thị này, bản tọa cũng coi như thuận tay mà làm cho ngươi. . ."

Tôn gia chủ nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Ông ta muốn luyện Tô Đình thành một giọt tinh huyết, chứ không phải một bộ tử thi Tô Đình.

Nhưng ông ta cũng biết Tần Tông chủ đã nói đến nước này, nếu lại tùy tiện mở miệng muốn luyện Tô Đình thành một giọt tinh huyết, có lẽ sẽ khiến đối phương tức giận, thuận tay diệt cả Tôn gia.

Cũng vô cùng có khả năng sẽ bị đối phương phát hiện ra đầu mối, ép hỏi ý đồ của chính mình.

Cũng không thể nói chỉ là căm hận đối với hậu nhân Tô thị, mới muốn luyện Tô Đình thành một giọt máu. . . Loại cớ này, người tinh tường đều sẽ không tin, huống hồ vị trước mắt này là thượng nhân.

Tâm tư trong lòng Tôn gia chủ phức tạp không gì sánh được, ông ta không dám nói rõ, chỉ lo đối phương phát hiện ra đầu mối.

Nếu thật sự bị phát hiện ra đầu mối, vậy chí bảo truyền thừa của Tô thị kia sợ là phải muốn chắp tay dâng cho người. . . Mà khổ công của Tôn gia những năm này, hi vọng tương lai có thể tu hành của ông ta sao có thể chắp tay dâng cho người khác?

Nhưng nếu không nói rõ thì nên mở miệng như thế nào?

Hà thủ ô hình người đã bị mất, Tôn gia không có bất luận vật gì có thể đả động đối phương. Hơn nữa, dù hà thủ ô hình người vẫn còn, nhưng chuyện này lại liên quan đến cả Quốc Sư đương triều, nó còn là chí bảo để ông ta dùng sau này khi tu hành, ông ta cũng không muốn lấy ra làm thù lao.

"Dù ngươi có lời gì cũng không cần nói nữa, Tôn gia ngươi cùng bản môn đã hết duyên phận rồi."

Tần Tông chủ nhìn ông ta muốn nói lại thôi, phất tay nói: "Bản tọa sẽ đi tìm thiếu niên kia, bắt hắn đi tìm người coi miếu kia, tìm rõ nguyên do, giải quyết xong tất cả mọi chuyện."

Nói xong, Tần Tông chủ xoay người đi, bước chân vững vàng.

Tôn gia chủ quýnh lên, vội hô: "Chậm đã!"

Tần Tông chủ dừng bước lại, lạnh nhạt nói: "Còn có chuyện gì?"

Tôn gia chủ hơi răng, sắp xếp ngôn ngữ.

Tần Tông chủ không nghe thấy tiếng trả lời, trong lòng không còn kiên nhẫn, xoay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ngươi đang chơi đùa bản tọa?"

Ánh mắt của hắn ta đầy lạnh lẽo, sát cơ như sương, làm người khác đột ngột sinh ra hàn ý.

Tôn gia chủ rùng mình, càng không mở miệng được.

"Âm Cửu đến đây chính là trả lại tình cảm cho các ngươi, bây giờ ngay cả mạng Âm Cửu cũng không còn, tình cảm cũng hết."

Tần Tông chủ chắp hai tay sau lưng, hơi ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống rồi nói: "Bản tọa thay ngươi tụ tập hồn phách, giúp ngươi khôi phục tỉnh táo, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn có thể nói là thi ân cho ngươi."

"Bây giờ, không phải là Tôn gia ngươi có ân tình ở bản môn, mà là bản môn có đại ân với ngươi."

"Quan hệ này ngươi phải nhớ kỹ, cũng không thể điên đảo, nếu sau này còn có suy nghĩ bản tọa thi ân cho ngươi chỉ là một chút giao tình, còn dám mời bản môn ra tay, lúc đó chớ trách bản tọa ra tay diệt tộc của ngươi."

Nói tới đây, ngữ khí của hắn ta uy nghiêm đáng sợ, sát cơ lạnh lẽo, hiển nhiên là trong lòng nhân vật từ phương bắc tới này đã không có kiên nhẫn.

Nói xong lời này, hắn ta đột nhiên vung tay áo, xoay người đi.

"Bản tọa có thể cứu tính mạng của ngươi, như vậy không ai giết được ngươi."

"Nhưng nếu bản tọa thật sự muốn giết ngươi, Ty Thiên giám đều không bao che nổi cho Tôn gia đâu!"

"Ngươi tự lo lấy!"

Giọng nói của Tần Tông chủ xa dần.

Tôn gia chủ muốn nói lại thôi, đang muốn đuổi theo về phía trước, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cả người cứng đờ.

Mà Tần Tông chủ vốn muốn đi ra cửa viện, đột nhiên phát hiện khác thường, ánh mắt co rụt lại, đột nhiên xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy Tôn gia chủ co quắp ngã xuống, ánh mắt hoảng hốt, không còn thần trí.

. ..

Tô gia.

Trong phòng Tô Đình.

Người rơm vẫn như cũ, đỉnh đầu một ngọn đèn, dưới chân cũng có một ngọn đèn, bên trên viết đại danh của Tôn gia chủ, lại có một chòm tóc quấn quanh.

Tô Đình bộ cương đạp đấu, một ngày ba bái, đã có nhiều ngày.

Cho đến hôm nay, hắn lạy khiến hồn phách của đối phương không thể ngưng tụ, tán loạn không thể tả, ngày đêm mê man.

Phải biết rằng năm đó Triệu Công Minh đã là thần tiên, nhưng cũng bị bái đến mức Nguyên Thần tan rã, huống hồ Tôn gia chủ chưa từng tu hành, chỉ là một người phàm tục mà thôi.

Chỉ là, hôm nay nhìn ngọn lửa trong đèn vốn đã tán loạn lại sáng lên một ít, giống như đối phương đã tỉnh táo lại.

Đối với chuyện này, Tô Đình cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng đạo hạnh của chính mình không đủ mà thôi, hơn nữa năm đó Triệu Công Minh bị lạy đến mức Nguyên Thần tan ra, cũng lúc tỉnh lúc ngủ.

Mấy ngày trước, Tôn gia chủ cũng lúc tỉnh lúc ngủ.

Bây giờ tỉnh lại một hồi, cũng không tính là bất ngờ.

"Tỉnh lại cũng không đáng ngại, lại tán một hồi là được rồi."

"Hôm nay hơi vội chút, cũng nên động thủ thôi."

Chân khí của Tô Đình quanh quẩn, quần áo phồng lên, bước cương đạp đấu.

Hắn cúi đầu với người rơm kia, nói: "Lại tán!"

Một tiếng hạ xuống!

Hai ngọn đèn trên dưới người rơm đột nhiên đong đưa, ảm đạm đi rất nhiều.

Một tiếng vừa dứt, hồn ly phách tán!

. ..

Ở hậu viện Tôn gia.

Thân thể Tần Tông chủ cứng ngắc, xoay người lại, ngơ ngác nhìn Tôn gia chủ.

"Lại là. . . Hồn ly phách tán?"

Vị tông chủ Cổ đạo này đã là thượng nhân, trong lòng hắn ta đột nhiên dâng lên một luồng hàn ý, một luồng sợ hãi.

Gió mát thổiqua, ngọn cây đong đưa, ao nước dập dờn.

Hỗn loạn như tâm tình của hắn ta.

"Làm sao có thể?"