Đạo Huyền Tiên Ông cười khẽ, dường như cũng cảm thấy thú vị.
Dù gậy dài trăm thước, khó tiến một bước.
Nhưng dù sao Cát Chính Hiên cũng đã đi ở đằng trước.
Tô Đình muốn vượt qua hắn cũng không dễ dàng.
"Quả nhiên là cuồng ngạo."
Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Dù là một trăm phần trăm tự tin, hay tám thành nắm chắc, chỉ cần ngươi có cơ hội gặp phải hắn thì sẽ có một ngày tranh đấu. . . Có lẽ sau này khi ngươi có dấu hiệu đuổi kịp hắn, lấy ngạo khí của hắn, có thể sẽ chủ động thả chậm tốc độ, đợi ngươi đuổi kịp, sau đó đấu một trận công bằng."
Tô Đình cười nói ra: "Tiểu Tiên Ông trong suy nghĩ vãn bối đúng là có khả năng làm việc như thế."
Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Chẳng qua chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng, sau nhiều trăm năm ma luyện là có thể trầm ổn hơn một chút. . . Nhưng các ngươi đọ sức với nhau, chưa chắc đã phải chờ trăm năm."
Tô Đình lại lần nữa hỏi: "Như vậy lần này Tiên Ông muốn nói gì?"
Đạo Huyền Tiên Ông trầm giọng nói: "Ngươi cùng Cát Chính Hiên sớm muộn gì cũng sẽ tranh đấu một trận."
Tô Đình không phủ nhận, nói ra: "Nếu nói là kỳ phùng địch thủ, ngày sau vẫn phải tỷ thí một trận."
Đạo Huyền Tiên Ông lắc đầu nói ra: "Không phải tỷ thí, là toàn lực tranh đấu, mà trong lúc tranh đấu, nhất định có tử thương. . . Tổn thương cũng được, nhưng nguy hiểm vẫn lạc lại không phải không có."
Dương Thần của Tô Đình trong chớp mắt hiện lên vô số suy nghĩ, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Đạo Huyền Tiên Ông nhận định hắn cùng Cát Chính Hiên nhất định sẽ có một trận chiến.
Mà một trận chiến này khó tránh khỏi sinh tử!
Nếu nói là đọ sức, hẳn là hết sức, mà nếu như đã dốc hết sức, nhất định sẽ có tử thương, cũng là lẽ thường.
Nhưng từ trong giọng nói của Đạo Huyền Tiên Ông, Tô Đình lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Một trận chiến này chưa chắc đã là hai người đọ sức lẫn nhau.
Phía sau tất nhiên còn có nguyên nhân.
Nguyên nhân không thể không chiến?
"Tiên Ông. . ."
Tô Đình muốn nói lại thôi.
Đạo Huyền Tiên Ông rót cho hắn một chén trà.
Tô Đình thở dài một tiếng, lão đạo sĩ này lại giống như lúc trước, có mở đầu nhưng không có đuôi.
Đạo Huyền Tiên Ông chầm chậm nói ra: "Ngày sau tranh đấu, nể tình Ngũ Hành giáp này của lão đạo, chớ tổn thương tới tính mệnh."
Tô Đình nghe vậy, lập tức giật mình, nói ra: "Tiên Ông muốn ngày sau khi vãn bối đánh với Cát Chính Hiên một trận, sẽ lưu cho hắn một cái mạng?"
Đạo Huyền Tiên Ông gật đầu nói ra: "Hắn là nhân vật trọng yếu nhất trong tương lai của Chính Tiên Đạo, không thể mất."
Tô Đình không khỏi ưỡn ngực, trong lòng có chút đắc ý, ngay cả Tiên Ông của Chính Tiên Đạo đều cho rằng Tô mỗ hắn ngày sau có thành tựu cao hơn cả tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên, quả nhiên Tô Thần Quân hắn mới chân chính là người có thiên tư vô song, còn muốn thắng được trích tiên ngàn nămmới sinh ra một lần.
Tô Đình đặt chén trà xuống, vỗ bộ ngực, nói ra: "Yên tâm, ngày sau Tô mỗ nhất định lưu lại tính mạng hắn."
Đạo Huyền Tiên Ông bình tĩnh nói ra: "Kỳ thật lão đạo cũng không cho rằng ngươi có thể thắng hắn."
Cánh tay Tô Đình đang vỗ vỗ bộ ngực ngừng một chút, lại chợt vỗ một cái, giống như bị sặc một cái, không khỏi phun ngụm trà trong cổ họng ra ngoài.
Sau đó chỉ thấy ngụm nước trà kia phun tới lão đạo sĩ.
Nước trà chưa phun đến, chớp mắt đã hóa thành khói trắng, lượn lờ bốc lên.
Tô Đình ho khan nửa ngày.
Đạo Huyền Tiên Ông cũng không giận, chỉ lạnh nhạt nói ra: "Cát Chính Hiên là trích tiên, nhưng thiên tư ngộ tính của ngươi kỳ thật cũng chưa chắc đã kém hắn. Ngoài ra, tuy nói Cát Chính Hiên được lão đạo tự mình dạy bảo, sở học lại là chí cao truyền thừa của Chính Tiên Đạo, nhưng ngươi cũng được Lôi Bộ chí cao truyền thừa, có Sứ giả Tổng binh Lôi bộ là sư phụ, lại là thuộc một mạch Nguyên Phong Sơn, có đạo thống của Thanh Nguyên tổ sư, kì thực nội tình xuất thân cũng không thua gì Cát Chính Hiên. . ."
Nói đến đây, Tiên Ông lại nói: "Cho ngươi thêm thời gian, đúng là sẽ có tư cách, quyết một trận hơn thua cùng hắn, nhưng hắn tu hành dài hơn ngươi một chút, phần thắng vẫn tương đối lớn hơn chút."
Tô Đình không khỏi bất đắc dĩ nói: "Nếu như vậy thì sao ngài phải nói thế?"
Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Tuy phần thắng của ngươi nhỏ, nhưng dù có một phần vạn, lão đạo cũng cần để phòng."
Tô Đình méo mặt, nói: "Ngài thật sự rất bảo vệ hậu bối."
Nói đến chỗ này, Tô Đình bỗng nhiên lọ ra vẻ cổ quái, hỏi: "Lời nói này ngài đã đề cập với Cát Chính Hiên chưa?"
Đạo Huyền Tiên Ông đáp: "Hắn chính là trích tiên, trước khi ngươi chưa hiện thế, trong thế hệ trẻ tuổi hiện nay, một người có tư cách có thể so sánh cùng hắn đều không có, dù Chính Tiên Đạo của chúng tat u công pháp thanh tĩnh vô vi, hắn cũng khó tránh khỏi có lòng bao quát chúng sinh của tiên thần. . . Ngạo khí này làm sao có thể cho phép lão đạo xin tha cho hắn?"
Tô Đình lắc đầu nói: "Vãn bối muốn hỏi ngài để cho ta lưu tình, nhưng có để Cát Chính Hiên lưu tình không?"
Đạo Huyền Tiên Ông nghe vậy, cười nói ra: "Ngươi yên tâm, tự nhiên là không có."
Tô Đình há hốc mồm, nhất thời nói không ra lời.
Đạo Huyền Tiên Ông chầm chậm nói ra: "Ngươi thiếu ân tình của lão đạo, lão đạo vì hắn để ngươi trả nhân quả duyên phận mà thôi . Còn ngươi nha, thuận theo tự nhiên a. . ."
Tô Đình sờ gương mặt, đầy mặt ghét bỏ, nói: "Nếu ta đánh bại hắn, còn không thể đánh chết hắn, nếu hắn đánh bại ta, đánh chết ta coi như xong?"
Đạo Huyền Tiên Ông thành thật gật đầu nói: "Đúng là đạo lý này."
Tô Đình gãi đầu một cái, lại sờ lên hồ lô trong ngực, rốt cục bất đắc dĩ nói: "Ngài đúng là bao che khuyết điểm. "
Đạo Huyền Tiên Ông coi như chuyện đương nhiên nói: "Ngươi cũng không phải tương lai trụ cột cuả Chính Tiên Đạo ta."
Tô Đình thở ra một hơi, nói ra: "Thế nhưng ta phải lưu thủ, mà hắn không cố kỵ gì, dù bản lĩnh tương tự, nhưng bó tay bó chân, cũng khó có thể thủ thắng. . . Ngài đây là gieo xuống hạt giống tất bại cho ta trước?"
Đạo Huyền Tiên Ông nói ra: "Ngươi sẽ mặc cho lão phu gieo xuống hạt giống này sao?"
Tô Đình cười nói: "Tính cho tới nay, Cát Chính Hiên chính là mục tiêu ta đuổi theo, ngày sau tranh đấu tất nhiên sẽ không lưu thủ, sẽ toàn lực ứng phó, nếu như đánh bại hắn sẽ lưu tính mạng hắn cũng không khó. . . Nhưng nếu trong khi giao chiến cùng hắn lại trực tiếp xuất thủ đánh chết hắn, vậy thì không có cách nào."
Đạo Huyền Tiên Ông đẩy ấm trà lên trước mặt Tô Đình, chầm chậm nói ra: "Ngươi không sợ lão đạo ở đây trực tiếp xoá bỏ ngươi, chấm dứt hậu hoạn?"
Tô Đình thu ấm trà, thu chén trà, cười nói: "Nếu ngài có sát ý, thì sẽ không nói nhiều như vậy."
Đạo Huyền Tiên Ông thu tay lại, mới nói: "Nếu như thật sự có một ngày như vậy, thì cứ như lời ngươi nói, sau khi đánh bại hắn có thể lưu thủ, mà trong khi giao chiến, dù ngươi chết hay hắn chết, lão đạo sẽ không can thiệp."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Vì sao ngài kết luận như thế, vãn bối cùng Cát Chính Hiên nhất định sẽ đấu tới mức ngươi chết ta sống?"
Đạo Huyền Tiên Ông bình tĩnh nói: "Ngươi cần phải đi."
Tô Đình nghe vậy, trong lòng biết không thể hỏi ra điều gì khác, đành phải thu bộ đồ uống trà này, đứng dậy đến, thi lễ nói: "Tiên Ông đã hạ lệnh trục khách, vãn bối cũng không để lại."
Đạo Huyền Tiên Ông lấy ra một vật, thả tới, nói ra: "Đã tới thì lão đạo cũng sẽ không để ngươi tay không mà quay về, đây là một hạt Kim Đan hỏa hầu gần như chín thành."
Tô Đình nghe vậy, tỏa ra vẻ mặt ngưng trọng, trịnh trọng thu hồi, thi lễ nói: "Đa tạ Tiên Ông."
Đạo Huyền Tiên Ông khua tay nói: "Trở về Nguyên Phong Sơn của ngươi đi."