Thanh Nguyên Đạo Tổ, thân thành đại đạo, mà thân cũng thành thiên địa!
Ở trong mắt người tu đạo, Đạo Tổ chính là đại đạo, không gì không biết, không gì làm không được, thậm chí có thể biết tương lai trên thế gian, tất cả quỹ tích đều ở trong mắt Đạo Tổ.
Nhưng chính vì vậy, nếu như Tín Thiên Ông không được Đạo Tổ bỏ qua, thì một người như ông, thậm chí từ lúc mới bắt đầu đã không xuất hiện trên đời này, cũng không có khả năng sinh ra tâm tư chủ động bói toán.
Nếu như việc Tín Thiên Ông "Tiến hành bói trời " này vốn nên sinh ở đời, như vậy không tính là nghịch thiên, cũng không trở thành trời phạt.
Nhưng Tín Thiên Ông tiến hành bói trời, nhưng lại bị trời phạt.
Đây không phải là Đạo Tổ trừng phạt.
Đây là Thiên Đình phạt!
"Huynh dám đo lường tính toán Thiên Đế?"
Tô Đình sờ cằm, nhìn sang.
Tín Thiên Ông cúi đầu xuống, thở dài: "Lúc ấy vẫn còn trẻ tuổi khí thịnh, mà khi đó nhân gian sinh ra phản loạn, khí vận hỗn tạp, cho nên khiến ta sinh ra suy nghĩ bói toán quốc vận thế gian. . . Khi đó trắc ra Đại Chu có khí vận không dứt, trận phản loạn kia dù rất lớn, dao động căn cơ Đại Chu, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị bình định thôi."
Tô Đình lập tức sáng tỏ, nói ra: "Huynh tính ra quốc vận nhân gian, từ đó trình độ có chỗ tăng tiến, lòng dạ đại thịnh, tự cho là mình quá cao, qua một đoạn thời gian, lại mưu toan thử nghiệm tính toán thiên cơ?"
Tín Thiên Ông cười khổ, nói ra: "Lúc ấy ta đo lường tính toán thiên cơ, quẻ tượng chưa xuất hiện đã thấy thiên địa biến sắc, phong vân biến ảo, sau đó có vô số lôi đình vang vọng. . . Về sau mới biết, khi ta bói toán thiên cơ, Đế Quân Thiên Đình tức giận, mệnh Lôi Bộ hàng kiếp, lúc đó ba mươi sáu vị Lôi Công đều tới."
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Sau đó?"
Tín Thiên Ông giật giật, lại không nói chuyện.
Hồng Y liếc mắt nhìn ông một cái, nói: "Ông ấy chịu được hai hơi, là bị thương nặng sắp chết, mẹ ta thay ông ấy ngăn cản một đạo, thân tử đạo tiêu, về sau lúc ta chạy đến, thay ông ấy ngăn cản một đạo, nhục thân bị hủy, chỉ lưu lại Âm Thần. . . Khi cả Âm Thần cũng sắp bị diệt, may mà chưởng giáo Chân Nhân đã tìm đến, dùng tiên bảo của bản môn, ngăn cản một đạo, mới để ta có thể sống tạm, ẩn vào trong đồ vật."
Rất nhiều nghi hoặc trong lòng Tô Đình lập tức được giải thích, cũng hiểu được vì sao Hồng Y luôn luôn lạnh nhạt với phụ thân nàng như vậy.
Tín Thiên Ông cúi đầu, vô cùng hối hận, nhưng cũng vô cùng áy náy.
Hiển nhiên năm đó ông mưu toan bói toán thiên cơ, cũng không phải một ngày hai ngày, thậm chí từng bị ngăn lại nhiều lần, chỉ là chấp niệm quá nặng, cuối cùng vẫn làm ra hành động đại nghịch bất đạo, rồi phải chịu hậu quả thảm trọng như vậy.
"Ai. . ."
Tô Đình buông tiếng thở dài, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hồng Y nói ra: "Về sau, chưởng giáo Chân Nhân cũng không ngăn cản nổi, may mà Sứ giả Tổng binh Lôi bộ hiện thân, cản lại ba mươi sáu vị Lôi Công của Lôi Bộ."
Tô Đình lộ ra sắc mặt khác thường, hắn biết rõ Sứ giả Tổng binh Lôi bộ- Cổ Thương chính là thân truyền đệ tử của Đạo Tổ, mà hắn nhận được Lôi Bộ công pháp của Cổ Thương, xem như nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, có danh phận sư đồ.
Hồng Y tiếp tục nói ra: "Nghe nói là Thanh Đế tổ sư tiến về Lôi Bộ, lấy thân phận ký danh đệ tử của Đạo Tổ, dùng lễ sư đệ, xin Sứ giả Tổng binh Lôi bộ Cổ Thương tạm thời kéo dài, sau đó khởi hành, tới Lăng Tiêu Bảo Điện cầu tình, mới khién Đế Quân bớt giận."
Chuyện phía sau, Hồng Y không nhiều lời nữa, nhưng Tô Đình đại khái có thể phán đoán ra.
Lúc ấy Lôi Bộ hàng kiếp, Tín Thiên Ông bị thương nặng sắp chết, chưởng giáo dùng tiên bảo chống lại lôi đình, cũng không chống cự được lâu, nhưng dù chỉ qua một lát, chỉ sợ cũng là tràng cảnh hủy thiên diệt địa.
Cho nên bức họa mà Hồng Y ẩn thân kia mới có thể lưu lạc ở bên ngoài.
"Lôi Bộ hàng kiếp, không diệt ta, lại như trảm ta một đao, chặt đứt một tay, hủy đi năng lực bói toán của ta, càng chặt đứt tư chất của ta ở phương diện này."
Tín Thiên Ông thở dài nói ra: "Mỗi khi ta có ý đồ muốn bói toán, dường như luôn có lôi đình quấy nhiễu. . . Đời này dù có nghiên cứu, cũng không có khả năng đạt tới trình độ năm đó."
Tô Đình thầm nói một tiếng đáng tiếc, trong tay hắn có khí tức dư hoạn của chưởng lực kia, nếu như Tín Thiên Ông có thể điều tra thân phận của đối phương, biết được tính danh, biết được lai lịch, có lẽ có thể thử một chút, có thể dùng Đinh Đầu Thất Tiễn sách để chú sát đối phương hay không?
"Thôi được."
Tô Đình hơi lắc đầu, tạm thời đè xuống tâm tư.
Dù có điều tra ra lai lịch của đối phương,
Hắn cũng chỉ muốn thử nghiệm một phen, chứ không chắc chắn trăm phần trăm.
Muốn chú sát hạng người Chân Tiên, một là lấy ra khí tức của đối phương, hai là bản thân Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, ba là quá trình cách làm.
Theo đạo lý, đạo hạnh của Tô Đình gần như chỉ ở Tầng chín, hai bên cách biệt quá xa, không thể lấy khí tức này, nhưng lại chiếm được từ dư hoạn của chưởng lực.
Về phần quá trình cách làm, cũng không tính là việc khó, yêu cầu đối với đạo hạnh cũng không tính cao.
Chỉ là, đối phương tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, phẩm giai của Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cũng không thể thấp.
Cho dù là pháp bảo thượng đẳng cũng chưa chắc đã đủ, không chừng phải dùng cấp độ tiên bảo.
Hắn vốn cũng không có hoàn toàn chắc chắn, giờ phút này nghe nói Tín Thiên Ông không thể suy tính ra, cũng không có quá nhiều tiếc nuối thất vọng.
Nhưng trong lòng hắn nhảy một cái, lại sờ lên cằm, trầm ngâm không nói.
Giờ khắc này, hắn lại có hứng thú thật lớn đối với một quẻ khiến Tín Thiên Ông gặp kiếp số năm đó kia.
"Sợ là bây giờ huynh trưởng cũng không thể nói ra một quẻ năm đó?"
Tô Đình nói một tiếng như vậy.
Trong lòng Tín Thiên Ông nhảy một cái, sắc mặt đột biến.
Hồng Y bình tĩnh nói ra: "Chớ nói là đề cập tới một quẻ kia, cho dù chính ông ấy nhớ tới tràng cảnh năm đó, đều như đặt mình vào lôi kiếp vậy, sống không bằng chết. . . một quẻ kia rốt cuộc tính ra cái gì, chính ông ta cũng quên."
Tô Đình nghe vậy, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Hồng Y vừa nói, lại lấy ra mấy vật, bày lên trên bàn.
Nàng không lên tiếng, chỉ động thủ, chủ động bày ra mai rùa, đồng tiền, cùng đường vân, thậm chí cả vết rách.
Đồng tử Tô Đình co rụt lại, trầm giọng nói: "Đây là. . ."
Toàn thân Tín Thiên Ông đột nhiên run lên, vội nhắm mắt, không dám nhìn tới.
Hồng Y không có trả lời, không lên tiếng, chỉ không ngừng bái phỏng.
Tô Đình gần như nín hơi, biết được nàng đang bày ra quẻ tượng năm đó thấy.
Tín Thiên Ông gặp lôi kiếp, thậm chí không thể nhớ lại tràng cảnh năm đó.
Nhưng Hồng Y vẫn còn có thể nhớ lại tràng cảnh năm đó, Âm Thần của nàng rơi vào trong bức họa, trong thời kỳ hỗn loạn, lại bị khí lãng tác động đến, từ đó lưu lạc ra bên ngoài, không bị Lôi Bộ tiếp tục đánh trúng.
Nàng vận dụng thần lực, bao phủ cả tòa động phủ.
Đầu ngón tay của nàng dùng những vật này bày ra ra vị trí năm đó.
Thậm chí nàng vận dụng thần lực bày ra một tầng vết rạn trên mai rùa, đồng tiền đều như vết rạn năm đó.
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc đến cực điểm.
Hồng Y bỗng nhiên dừng tay, chỉ xuống dưới.
Thiên nhãn trên trán của Tô Đình bỗng nhiên mở ra, rơi vào quẻ tượng kia.
Thiên nhãn của hắn thấy chỉ là một tầng bột mịn mà thôi.
Sau đó, Hồng Y kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả mọi vật bày trên bàn đều biến thành bụi mù.
Tô Đình nhắm lại thiên nhãn.
Hắn đã nhớ kỹ chỗ bày ra trên đó.
Thượng cửu, Kháng Long Hữu Hối.
"Khó trách. . ."