Ở hư không giữa hai giới, Tô Đình chịu một chưởng này, hậu hoạn vô tận.
Đến vài ngày trước, mới tính được là hoàn toàn loại bỏ.
Bây giờ hắn lưu lại một phần dư hoạn của chưởng lực, chính là vì sau này so với khí tức của người xuất thủ.
Nhưng càng quan trọng hơn là, có lẽ có thể dùng thứ này để suy đoán ra, thân phận của người xuất thủ!
"Lão đệ từ khi đột phá Dương Thần đã có nghe nói về sự tích trong quá khứ của huynh trưởng."
Tô Đình vừa cười vừa nói "Năm đó huynh trưởng có trình độ đo lường tính toán bói toán có thể xưng là kiệt xuất nhất, gần như Tiên quan Lưu Bạc Tĩnh trên Thiên Đình... Sở dĩ được Thiên Đình chúc phúc, duyên thọ ba ngàn năm, chính là lấy bói toán chi đạo."
Tín Thiên Ông nghe vậy, thần sắc có khác, cuối cùng buông tiếng thở dài, nói: "Xưa đâu bằng nay."
Tô Đình nghe vậy, lông mày nhíu lại, nhìn về phía Hồng Y Đại điệt nữ, trầm ngâm nói " Thần lực của ngươi có thể so với Tiên gia, cũng không thể thay phụ thân ngươi chữa trị thương thế năm xưa sao?"
Vẻ mặt Hồng Y ảm đạm, khẽ thở dài, nói ra "Ta từng thử, còn kém xa lắm, trừ phi tu vi tiến thêm một bước, có thể so với Chân Tiên, thì sẽ có ba thành nắm chắc."
Trong lòng Tô Đình hơi trầm xuống, dù là Hồng Y có thể so với Chân Tiên, cũng chỉ có ba thành nắm chắc?
Chẳng phải là nói, chỉ có đương kim Đạo Tổ, hoặc là Thiên Đình Đế Quân mới có năng lực thay ông đánh tan tai hoạ ngầm?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, để Tín Thiên Ông bị thương như vậy nặng?
Tô Đình nhíu chặt lông mày, nói "Thương thế của huynh trưởng thật sự nghiêm trọng như vậy?"
Tín Thiên Ông tự giễu một tiếng, nói "Trước đó vi huynh cũng đánh giá thấp trừng phạt của thượng thiên, bây giờ xem ra thực sự còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng."
Vẻ mặt Tô Đình cực kì ngưng trọng, không khỏi mở ra thiên nhãn, tinh tế quan sát trên thân Tín Thiên Ông một lần.
Tín Thiên Ông cũng không trốn tránh , mặc cho hắn dò xét.
Hồng Y lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng.
Tô Đình khép kín thiên nhãn, vẻ mặt càng ngưng trọng.
Bây giờ hắn đã đột phá Tầng chín, được hư ảo đạo quả, có thể xưng là công quả nửa thành, gần như Bán Tiên đắc đạo.
Thiên nhãn của hắn cũng gần như tiên nhãn.
Thế nhưng khi nãy hắn quan trắc một phen, lại không có phát hiện được thương tích gì?
"Thương thế của huynh trưởng sao lại cổ quái như vậy?"
Tô Đình dừng một chút, nói: "Mà không nhìn ra nguyên nhân thụ thương?"
Hồng Y không trả lời, chỉ là ánh mắt ảm đạm.
Tín Thiên Ông thở dài nói "Kỳ thật đây cũng không tính là tổn thương."
Tô Đình nghe được trong lời này còn có thâm ý, không khỏi hỏi "Huynh trưởng lời này là c ý gì?"
Tín Thiên Ông nói ra "Người có toàn thân, nếu như ngươi chém đi một tay của ra, ta thành người cụt một tay, chính là tàn phế."
Tô Đình suy tư nói "Chúng ta có đạo hạnh ở bậc này, đã có thể mọc lại tay cụt."
Tín Thiên Ông gật đầu nói "Nhưng nếu là tàn phế, nếu là thụ thương thì có thể chữa trị khôi phục lại. Nhưng nếu như đối phương trảm ta một đao này tràn đầy ảo diệu huyền cơ, thay đổi căn bản nguyên thân của ta thì sao?"
"Ý gì?"
"Theo đạo lý thì người có toàn thân là hoàn chỉnh... Còn nếu một đao kia thay đổi căn bản, để cho hình thể của ta vốn cụt một tay lại là hoàn chỉnh thì sao?"
"Thay đổi căn bản? Cụt một tay chính là thân thể trời sinh hoàn chỉnh?"Hô hấp của Tô Đình vì thế mà trì trệ, rốt cuộc hiểu rõ mấy phần.
"Kết quả như thế nào?" Tín Thiên Ông tự giễu, cười hỏi.
"Kết quả chính là đạo hạnh của hình có cao, có thể mọc lai tay cụt, cũng không thể lại có cánh tay này." Tô Đình trầm giọng nói ra "Bởi vì đây không phải tay cụt mọc lại, mà là đột nhiên sinh ra một cánh tay... Trừ phi ngươi tu luyện pháp môn ba đầu sáu tay!"
"Ngươi nói không sai." Tín Thiên Ông thở dài nói "Năm đó ta chịu một đao, chém rụng năng lực liên quan tới phương diện bói toán của ta, tựa như chặt đứt một cánh tay của ta trên con đường tu hành."
"Mà huynh trưởng chịu một đao này, lại không thể lại tay cụt mọc lại..."
Tô Đình dừng một chút, nói ra "Bởi vì một đao này không chỉ chém đi trình độ của huynh ở phương diện này, thậm chí chém tới thiên tư của huynh... Cho nên bây giờ trên con đường bói toán này, huynh không còn là kỳ tài ngút trời năm đó, mà là tư chất ngu dốt."
Tín Thiên Ông nói ra "Xóa đi bản lĩnh bói toán của ta, ta còn có thể một lần nữa học tập, như tay cụt mọc lại, nhưng chém hết thiên tư bói toán của ra, ta muốn học cũng không học được."
Hồng Y nhẹ nói "Trước đó hai người chúng ta cũng chưa từng ngờ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, vốn cho rằng là dư hoạn từ thương thế, cho nên lấy thần lực có thể giải được, bây giờ mới thấy là không đơn giản như vậy."
Tô Đình hơi nhắm mắt, chợt nhìn về phía Tín Thiên Ông, nói ". Huynh trưởng ở phương diện đạo môn toán thuật luôn luôn là nổi tiếng thiên hạ, tư chất tuyệt đỉnh, sao lại luân lạc tới trình độ như vậy?"
Tín Thiên Ông không trả lời, chỉ là vẻ mặt hốt hoảng.
Tô Đình lại hỏi: "Huynh trưởng có thuận tiện nói với ta chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào không?"
Tín Thiên Ông chần chờ hồi lâu, nhìn về phía Hồng Y.
Hồng Y không một lời, chỉ vung tay lên một cái, thần lực bắn ra, bao phủ động phủ.
Tín Thiên Ông thấy thế, lập tức hiểu được ý của nữ nhi, mới lên tiếng "Trời phạt."
Tô Đình run lên, mới hiểu được lời của Tín Thiên Ông, trầm mặc hồi lâu, mới nói "Huynh trưởng sao lại bị trời phạt? Có thiên tư quá mạnh nên bị trời cao đố kỵ anh tài?"
Tín Thiên Ông muốn nói lại thôi, lại không biết như trả lời thế nào, chỉ tràn ngập cảm thán.
Lúc này Hồng Y lại lên tiếng nói "Phụ thân năm đó chính vào cường thịnh, mà danh tiếng vô lượng, có một không hai trên đời, năm đó ông ấy cũng như hôm nay Tô Thần Quân ngươi... Lúc ấy ông ấy chỉ cách đắc đạo thành tiên nửa bước, chỉ là khoảng cách nửa bước này còn phải tôi luyện lâu dài, trong lúc này, ông ấy lại tiến thêm một bước trên đường bói toán này."
Tín Thiên Ông cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.
Nhưng Tô Đình thấy ông thở dài lại cảm thán, rõ ràng là có ý hối hận.
"Ông ấy bói toán đo lường tính toán, có thể biết mọi việc nhân gian."
Hồng Y dừng lại một chút, lại không có mở miệng.
Tô Đình mơ hồ hiểu được, nói " Trình độ của huynh trưởng tiến thêm một bước, gan to bằng trời, dám trắc tiên thần?"
Hồng Y hơi lắc đầu, nhưng cũng gật đầu.
Tô Đình run lên, chợt tỉnh ngộ lại, lộ ra vẻ khó có thể tin, nhìn về phía Tín Thiên Ông, trợn mắt há mồm.
"Huynh dám trắc trời?"
"..."
Tín Thiên Ông rủ xuống, không một lời.
Tô Đình nổi lòng tôn kính, lập tức phải lau mắt mà nhìn đối với ông.
Cho tới nay, Tô Đình tự giác mình đã đủ cuồng ngạo, nhưng so với phong thái của vị huynh trưởng này năm đó, dường như còn kém hai điểm.
Phải thêm hai điểm nữa mới chân chính cuồng đến không biên giới!
Chưa đắc đạo thành tiên, lại dám đo lường tính toán thương thiên?
Đây mới là điển hình của tự tìm đường chết!
"Khó trách bị trời phạt."
Tô Đình đã từng thấy qua Giản Hải Sa trong địa phủ, tên kia năm đó từng va chạm Đạo Tổ, mà chịu kiếp gần ngàn năm, sau khi đầu thai chuyển thế còn mười phần bi thương thê thảm.
Đây cũng không phải là Đạo Tổ tức giận, mà là thiên địa căn bản trật tự.
Như phàm nhân chủ động chạm đến sấm chớp, dù lôi đình không chủ động đả thương người , nhưng người lại chủ động chạm đến lôi đình, từ đó bị sét đánh tổn thương, thương tới tính mệnh.
Việc này không phải ý của lôi đình, chỉ là lôi đình vốn có uy lực mạnh.
Người chạm vào không chết cũng bị thương.
Đây cũng là trật tự căn bản.
Đây cũng chính là trời phạt.
Khi nãy nghe ông nói trời phạt, ý nghĩ đầu tiên chính là Đạo Tổ!
Nhưng giờ phút này lại nhìn vẻ măt của Tín Thiên Ông, Tô Đình nhưng lại cảm thấy, trời phạt này là một tầng ý tứ khác.
Đạo Tổ thân thành đại đạo, mà làm thiên địa.
Nhưng c Đế Quân hấp chưởng Thiên Đình, chưởng quản tam giới lục đạo, thống ngự chư thiên tiên thần, cũng là Thiên Đế chí cao vô thượng.
"Ngươi trắc không phải Đạo Tổ, mà là Thiên Đình Đế Quân?"