Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 75: Tô Đình dạy ngũ quái




     Vào đêm.

Người rơm vẫn được bày ở góc tây bắc, trên đầu có đèn, dưới chân cũng có đèn.

Tô Đình viết phù văn, kết ấn thiêu, lại bước cương đạp đấu, làm lễ một phen, hoàn thành trận thi pháp hôm nay.

Tiếp đó, hắn vận chuyển Chân khí, bắt đầu triệu năm con tiểu quái kia tới.

. ..

Ngũ Linh Bàn Vận Thuật, vốn chính là Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật.

Kỳ thực thuật này ở nhân gian có thanh danh không nhỏ, nhưng cách nó xuất hiện thường là một số nhân vật tu hành thành công, họa thành lá bùa, ban tặng cho phàm nhân.

Mà phàm nhân nhận được lá bùa, sau khi thiêu đốt, có thể tạm dùng ngũ quỷ, vận chuyển tiền tài. . . Nhưng thứ này cũng có tai hại, cái gọi là vận tiền tài, chính là dù có nói là chuyển vận của người khác, không bằng nói là chuyển vận nửa đời sau của chính mình.

Chuyển tiền tài nửa đời sau tới nửa đời trước để dùng.

Thuật này qua đi, tương lai số phận của người thi pháp sẽ kém dần, thậm chí không bằng quá khứ.

Nhưng Tô Đình không nằm trong trường hợp này, hắn không phải phàm nhân, mà là người tu đạo, Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật này cũng không phải lá bùa ban tặng cho người khác, mà là phép thuật chính hắn tu luyện.

Huống chi, Ngũ Linh Bàn Vận Thuật này cũng không phải ngũ quỷ.

Trong đó có con chồn, người đời vẫn đồn đại rằng nếu như có người cứu chồn, như vậy con chồn đó sẽ đưa đến rất nhiều tài bảo để báo đáp người cứu nó này, nhưng khi người này chết rồi, con cháu đời sau sẽ thường thường nghéo khó, phải trả lại tất cả tiền tài mà tổ tiên nhận được.

Đặc tính của chồn có chút tương tự với lời giải thích về Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật.

Mà Ngũ Linh Bàn Vận Thuật lại dùng bốn con vật khác để cân đối với nhau hoặc là nói ngăn cản lẫn nhau, bởi vậy nên không có tai hại này.

Đương nhiên, trên thực tế, những tiểu thuật này, những hoàng tiên tiểu quái này mang đến cái gọi là tai hại cũng chỉ ảnh hưởng tới phàm nhân, sẽ không ảnh hưởng tới người tu đạo.

"Đến rồi."

Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, chợt đứng dậy, đứng chắp tay, lộ ra khí tức tầng hai.

Đến đầu tiên là con chuột, nó đứng ở nơi đó run lẩy bẩy, ở trước mặt Tô Đình lộ ra khí tức tầng hai, nó giống như giun dế nhìn thấy Giao Long.

Sau đó, bốn con tiểu quái khác cũng dồn dập kéo đến, chờ đợi sai phái.

"Đến đủ rồi."

Tô Đình đứng chắp tay, trầm giọng nói rằng: "Hôm nay bản tọa mệnh cho các ngươi đi tới Tôn gia, mang về một ít bảo vật."

Năm con tiểu quái cúi thấp đầu trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, không dám làm bừa.

Mà Tô Đình từ từ nói: "Đầu tiên, xét thấy các ngươi thân nhỏ lực yếu, không thể giống như ngũ quỷ, không thể chuyển đi Tàng bảo khố của người ta, nên hôm nay bản tọa liệt ra một danh sách cho các ngươi."

"Tôn gia là đại tộc ở Lạc Việt quận, đã truyền thừa nhiều năm, gốc gác thâm hậu, bạch ngân trong nhà nhất định không ít, nếu nói là chồng chất như núi, bản tọa cũng không ngoài ý muốn."

"Cho nên. . ."

Tô Đình nhìn năm con tiểu quái, nghiêm túc nói: "Bạch ngân quá thấp kém, chúng ta không cần."

Năm tiểu quái liếc mắt nhìn nhau, vội vàng gật đầu.

"Với gốc gác của Tôn gia, phòng ngầm hay kho báu gì đó, tất nhiên sẽ có không ít thứ tốt."

Tô Đình nói rằng: "Bản tọa không cần bạch ngân, nhưng có thể lấy hoàng kim, nhưng tốt nhất là vàng ròng. Có điểu có thể chú ý tới châu báu, ví dụ như ngọc thạch, hoặc là minh châu. . ."

"Mặt khác, càng quan trọng hơn là dược liệu!"

"Dược liệu có thể để Tôn gia cất giữ thì phẩm chất hẳn là không kém, nhưng các ngươi cần có tầm nhìn một ít, bản tọa cũng không cần mấy thứ như táo đỏ hoa cúc, ta muốn nhân sâm, tuyết liên, linh chi, sừng hươu, tổ yến... Hiểu không?"

Tô Đình nói tới đây, trong lòng hết sức kích động, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra uy nghiêm, ánh mắt đảo qua hỏi năm tiểu quái: "Hiểu không?"

Năm con tiểu quái lộ ra ánh mắt mờ mịt..

Dù chúng vốn thiên tính cơ linh, lại từng được Tô Đình điểm hóa, còn từng uống nước phù, nhưng Tô Đình nói những lời này, đối với năm con tiểu quái còn chưa không chân chính thành tinh thì vẫn không thể dễ hiểu.

"Ta biết các ngươi không hiểu mà."

Tô Đình hiện ra vẻ mặt hân sắt không thành thép, sau đó lấy ra mấy tờ giấy, mở đến trên đất, nói: "Trước đó bản tọa đã chuẩn bị cho các ngươi tranh vẽ, đều là những thứ bản tọa muốn, đủ quý giá. Các ngươi nhìn kỹ. . ."

Dừng một chút, Tô Đình thấp giọng nói: "Các ngươi vẫn không hiểu?"

Năm con tiểu quái đều mờ mịt.

Tô Đình nhìn những bản vẽ kia, sờ sờ mặt, trầm ngâm nói: "Tuy rằng trình độ vẽ của ta hơi kỳ lạ, cũng vẫn tính là giữ được linh hồn, miễn cưỡng còn có thể giải thích. Như vậy, bản tọa thay các ngươi hiểu biết thêm một chút tri thức, giảng giải một lần về hình thái đặc thù của từng loại, các ngươi tiếp tục nghe. . ."

"Ví dụ như linh chi, hình dáng đại thể có hình ô xòe, nó. . ."

Một lúc lâu sau, Tô Đình nói tới mức miệng đắng lưỡi khô.

"Lúc này thì hiểu rồi chứ!"

Năm con tiểu quái như hiểu như không, vẫn có vẻ mờ mịt, nhưng liếc mắt nhìn nhau, lại gật gật đầu.

"Đều nói đàn gảy tai trâu, đối với năm kẻ các ngươi này thì còn khó hơn đàn gảy tai trâu."

Tô Đình thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: "Nhớ kỹ, thấy đồ vật trên hình vẽ thì trộm về cho ta. . . Ôi, không, chúng ta không thể dùng từ trộm, là cầm, cầm về cho bản tọa."

"Còn nữa, những thứ có thể đặt cùng một chỗ với những vật này, phẩm chất nhất định sẽ không kém, có thể chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu."

"Còn phải chú ý xem vị trí bày ra, xem cách chứa đựng, xem trình độ mà người ta coi trọng, càng cao cấp thì ẩn giấu càng bí ẩn."

"Các ngươi thông minh hơn một chút, cũng không cần chỉ nhìn chằm chằmvào những thứ bản tọa vẽ này, còn phải tùy cơ ứng biến. . . Nói chung, đồ vật càng cao cấp càng tốt, không hạn chế trong những thứ bản tọa vẽ ra này."

"Các ngươi tuy thân nhỏ lực yếu, không chuyển được toàn bộ Tôn gia, nhưng bất luận ra sao, buổi tối hôm nay, cần phải đào hết của cải quý giá nhất của Tôn gia cho bản tọa rồi."

"Đi thôi. . ."

Tô Đình phất phất tay.

Năm con tiểu quái lập tức từ cửa vọt ra ngoài.

Tiểu quái dẫn đường kia, bất ngờ lại chính là con chuột thường trà trộn ở đường nước ngầm của Lạc Việt quận, là giang hồ xưng bá chốn lòng đất này.

Tô Đình nhìn năm con tiểu quái rời đi, trong lòng có chút chờ mong, không biết tối nay sẽ có kinh hỉ gì?

Nhưng nhớ tới một phen giáo dục năm con tiểu quái lúc trước, hắn lại có một chút cảm giác thành công, thường nói thánh nhân dạy vạn vật, hôm nay Tô mỗ hắn cũng noi theo thánh nhân, phổ cập tri thức cho động vật nhỏ.

Tuy rằng dạy chúng nó trộm cắp không được tốt, nhưng năm con tiểu quái chúng nó vốn là hạng cướp gà trộm chó, cũng không tính là dạy hư chúng nó. . . Huống chi, chuyện mà người tu đạo làm có thể gọi là trộm sao?

. ..

Màn đêm thăm thẳm.

Tô Đình ngồi khoanh chân, tĩnh tu nửa đêm.

Lại đến giờ mão, trời lờ mờ sáng.

"Còn chưa trở lại?"

Tô Đình hơi kinh ngạc, xem canh giờ một chút, lại nhìn người rơm kia một chút, chuẩn bị chấp bút, bắt đầu bước cương đạp đấu hôm nay, làm lễ với người rơm.

Nhưng mới chỉ vừa chuẩn bị, đã nghe thấy mấy tiếng vang động.

Trong lòng Tô Đình hơi động, thả phù bút xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Trở về rồi."

Hắn đứng dậy, nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy ở cửa có con chuột bị đứt đuôi máu me khắp người xông vào.

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại.