Con chuột xông vào trong phòng, cả người đầy máu, đuôi cũng đứt mất một đoạn, vô cùng chật vật.
Ánh mắt Tô Đình nghiêm nghị, cả kinh nói: "Xảy ra chuyện gì? Mấy con khác đâu? Chẳng lẽ đều chết rồi?"
Không đợi con chuột đáp lại, ngoài cửa rì rào vang vọng, một con nhím màu trắng lăn vào, gai nhọn trên người gãy không ít, chênh lệch không đồng đều.
Lại có một con chồn lảo đảo chạy vào, chân trước đầy máu tươi, khập khễnh, trong miệng còn ngậm nửa con rắn.
Con rắn kia đã đứt nửa người, chỉ còn nửa đoạn trước, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, thoi thóp.
Tiếp đó là một con hồ ly lăn vào, phía sau thiếu mất cái đuôi, máu tươi giàn giụa.
Năm con tiểu quái này đều bị thương, mà thương thế còn không nhẹ.
"Chuyện gì thế này?"
Tô Đình cả kinh, nhưng năm con tiểu quái này tốt xấu cũng do hắn điều động, hắn cũng không có ý muốn để năm con tiểu quái chết đi, lúc này hắn lập tức vận chuyển Chân khí, năm ngón tay mở ra, đánh tới một chưởng.
Mỗi đầu ngón tay có một tia Chân khí, bắn tới trên người năm con tiểu quái.
Chân khí chảy qua khiến vết thương khép lại, lại thôi thúc nội tạng, tăng nhanh năng lực tự lành của sinh linh.
Sau một chốc, năm con tiểu quái này cuối cùng cũng coi như ổn định lại thương thế.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tô Đình phất phất tay, hỏi một tiếng.
Năm con tiểu quái vẫn còn ngây thơ, lại không thông tiếng người, chỉ có con chồn kia tiến lên, khoa tay một trận, Tô Đình cố gắng miễn cưỡng hiểu rõ một chút.
"Trước cửa Tôn gia có hai con sư tử đá, dọa sợ các ngươi?"
"Vào Tôn gia như cõng một tảng đá?"
"Trong Tôn gia tràn ngập khí tức kinh khủng?"
"Không có người phát hiện các ngươi, nhưng thương thế của các ngươi là vì đi trong Tôn gia, đột nhiên bị thương?"
Tô Đình đứng chắp tay, ánh mắt nghiêm túc, lộ ra vẻ trầm trọng.
Hắn chậm rãi dạo quanh, ánh mắt lấp loé không yên.
Hắn đã không phải người vừa tu hành không hiểu gì, hiện hắn đã bước vào tầng hai, có sổ sách mà Tùng lão cho mượn để tìm hiểu, cũng có đạo lý căn bản trong Lục Áp truyền thừa, thích hợp với hai phe thiên địa.
Hắn đã có thể đoán ra nguyên do việc này.
Dù sao hắn cũng đã từng dạo qua một lượt trước cửa Tôn gia, lúc đó đã phát hiện ra một chút chỗ khác, chỉ là hắn chưa từng lưu ý, nhưng hiện tại xem ra, thực sự là có chút bất phàm.
"Sư tử đá trước cửa kia được bố trí, có lẽ là có dấu vết phong thuỷ trận pháp."
Tô Đình thầm nói: "Gian trạch viện Tôn gia này chính là tổ trạch mấy trăm năm, trải qua nhiều lần tu sửa nhưng chưa từng xây dựng lại, vốn là một vấn đề. . . Trước mắt xem ra, năm đó khi lão tổ Tôn gia xây dựng trạch viện này, nhất định là dựa theo trận pháp, hậu nhân Tôn gia biết như vậy, mới truyền từng đời xuống như vậy."
Dù trạch viện Tôn gia truyền thừa bao nhiêu năm như vậy, sau khi tổn hại rồi lại tu sửa, không thể giữ lại dáng vẻ như năm đó, nhưng dù sao cũng là có dấu tích đại thể, dấu vết trận pháp có lẽ cũng vẫn còn ở đó.
Đặc biệt là hai con sư tử đá kia, không chỉ có tác dụng dọa sợ người đến, mà còn có thể dọa sợ quỷ thần.
Tô Đình nghĩ thông suốt điểm này, thở ra một hơi, nhìn về phía năm con tiểu quái, rồi nói: "Là ta cân nhắc không chu đáo, dù sao Tôn gia này cũng không thể so với Trần gia sát vách."
Kỳ thực bên trong Tôn gia, cũng chưa chắc không có con chuột con gián gì đó.
Nhưng năm con tiểu quái trước mắt này cũng đã được hắn dùng Chân khí điểm hóa, uống nước phù "Ngũ Quỷ Vận Tài Thuật", gần như đã trở thành tinh quái, lúc này mới kích thích tới trận pháp Tôn gia.
Cũng may năm con tiểu quái này còn chưa chính thức trở thành tinh quái, bằng không, có lẽ lần này chúng không về được.
Việc này giống với lá bùa của Tùng lão, đối với người tầm thường thì sẽ không có bao nhiêu biến hóa, nhưn đối với người tu đạo mang chân khí mà nói, lá bùa của Tùng lão liền có thể xúc động Chân khí, khiến người tu đạo như bị sét đánh.
Trận pháp của Tôn gia có tác dụng tương tự như uy thế nha môn.
Phàm là người tu hành, chính bởi vì nhận biết càng nhạy cảm nên cảm nhận được áp bức càng lớn. Cũng chính bởi vì người tu đạo có Chân khí khác hẳn với người thường, mới phải chịu thương tổn từ lôi phù.
"Lần này Tô mỗ lại trộm gà không xong còn mất nắm gạo?"
Trong lòng Tô Đình vốn tràn đầy chờ mong, hết sức kích động, nhưng nhìn thảm trạng của năm con tiểu quái trước mắt, trong lòng lại nặng nề hơn một ít.
Rất nhiều chuyện không phải cứ có phép thuật là có thể tung hoang ngang dọc.
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Chuyện hôm nay, tuy rằng không thu hoạch được gì, nhưng bản tọa cũng không thể trách các ngươi, từ tối nay trở đi, mỗi đêm đến, các người cứ đến phòng ta, bản tọa thay các ngươi chữa thương, cho đến khi khỏi hẳn."
Năm con tiểu quái cúi thấp người thi lễ.
Nhưng sau đó, con hồ ly bị đứt đuôi kia lại liên tục vung tay, chỉ ra bên ngoài, ríu rít vang vọng.
Tô Đình ngẩn ra, nói: "Các ngươi cũng không phải là không thu hoạch được gì?"
Hồ ly vội gật đầu, chỉ ra bên ngoài.
Tô Đình nghe vậy, đi ra ngoài phòng, nhìn về phía trong viện.
Chỉ thấy trong viện, dưới sắc trời mông lung, trên đất dường như có một đứa bé, cả người có màu nâu đen.
"Đây là cái gì?"
Tô Đình tiến về phía trước, mới nhìn còn tưởng rằng năm con tiểu quái này trộm một đứa bé màu đen về, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đây là một gốc thực vật.
Gốc cây hình trẻ con kia nằm trên đất, quanh thân đầy máu tươi, có dấu vết bị lôi kéo.
Hiển nhiên là năm con tiểu quái này chuyển vật này tới đây, nhưng bởi vì bị thương nặng, sau khi tới trong viện, thì có chút không chịu nổi, vội vàng chạy vào trong phòng tìm Tô Đình phục mệnh.
Tô Đình đi về phía trước đến, giơ tay nhặt lấy "Đứa bé màu đen" vào trong tay, sau đó tỉ mỉ quan sát.
Sắc mặt hắn dần thay đổi, ánh mắt co rụt lại.
Hắn nhìn năm con tiểu quái một chút, lại nhìn đứa bé màu nâu đen một chút.
"Món đồ này không phải hà thủ ô hình người chứ?"
Tô Đình nghi ngờ không thôi, hỏi: "Đây chính là thứ các ngươi lấy được ở Tôn gia?"
Hồ ly tiến lên một bước, quỳ rạp xuống dưới đất, tay chân cùng sử dụng, như muốn giảng giải cái gì.
Tuy rằng Tô Đình không thông thú ngữ, nhưng sau khi tu thành Chân khí thì đã không phải người thường, hơn nữa có Chân khí rơi vào trên người năm con tiểu quái này, đối với tiếng kêu của chúng nó, ngược lại cũng có thể hiểu được rất nhiều.
"Các ngươi dựa theo lời ta nói, trước tiên tìm vật được giấu bí ẩn nhất?"
Sau khi Tô Đình nghe xong sau, trầm ngâm nói: "Đây chính là vật giấu đi sâu nhất trong phòng tối của Tôn gia? Các ngươi đào động, lấy đi cái này, vốn còn muốn lấy thêm những dược liệu mà ta vẽ kia, nhưng sau đó đột nhiên bị thương thành dáng vẻ như vậy, nên chỉ có thể mang vật này, trốn về?"
Hắn nói lại những lời mà hắn hiểu để đối chiếu với hồ ly kia.
Hồ ly liên tục gật đầu, chân trước không ngừng chắp lại.
Ánh mắt Tô Đình lấp loé không yên, có chút kinh hỉ.
Đây là bảo bối mà Tôn gia ẩn giấu sâu nhất.
Bảo bối này hình như là hà thủ ô hình người trong truyền thuyết.
Thế gian không thiếu lời đồn đại về hà thủ ô hình người, sau khi ăn vào có thể chữa bách bệnh, có thể trường sinh bất lão. . . Nếu ở kiếp trước, hình như cũng có cách nói như Trương quả lão ăn hà thủ ô, chia cho Thần Lừa một ngụm canh, cả hai song song đắc đạo lời thành tiên.
Đương nhiên, năm đó Tô Đình không tin chuyện ăn hà thủ ô thành tiên, hiện nay có đạo hạnh, cũng biết lời đồn ăn hà thủ ô mà đắc đạo thành tiên, có thể trường sinh bất lão chỉ là lời nói khuyếch đại.
Nhưng hà thủ ô hình người này, đúng là thiên tài địa bảo hiếm thấy, đặc biệt là đối với người tu hành, đây chính là chí bảo có thể tăng thêm tu vi, về điểm này, ngược lại không cần nghi vấn.
"Trong Tôn gia lại có bảo bối bực này?"
Tô Đình vui mừng không thôi, nhìn hà thủ ô hình người này, trong lòng kích động đến tột đỉnh.
Tuy rằng không biết vì sao Tôn gia có được bảo bối bực này, mà vì sao Tôn gia chủ lại không ăn, nhưng dù thế nào, vào giờ phút này, thiên tài địa bảo bực này đã rơi vào trong tay Tô mỗ hắn.
"Năm người các ngươi. . ."
Tô Đình bỗng nhiên bật cười, vui vẻ nói: "Quả nhiên đã cho bản tọa một kinh hỉ thật lớn."