Tám trăm năm trước, thái thượng tổ sư của Thủ Chính Đạo Môn cầm đầu, Vô Thượng tổ sư của Chính Tiên Đạo, Phật tổ của Phật giáo ở phương tây, Đông Thiên Hải Vận Đế Quân, Nam Phương Vô Sắc Vô Vụ Thiên Quân, Tử Tiêu đại tiên của Tử Tiêu Cung, định ra việc phong thần sự.
Việc phong thần dựa vào triều đình trong chốn nhân gian để tranh đầu, từ đó quyết định ra căn cơ của Thiên Đình trên chốn cửu tiêu.
Trong đó Chư Thánh không gì không biết, đang thôi diễn tương lai, lại xuất hiện rất nhiều biến hóa.
Đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, độn mất một, không biết tung tích.
Mà hiện nay Thanh Nguyên tổ sư chính là "số một" chạy trốn, sinh ra đã là thiên nhân, không nằm trong thôi diễn của Chư Thánh.
Một điểm biến hóa, liên lụy ra vô số biến cố.
Cho nên, thiên hạ đại biến, mà Ma Tổ lại thừa cơ mà ra, gieo xuống căn cơ trong loạn thế.
Ma Tổ dùng ma tính xâm nhập vào người trong tu hành, lựa chọn tác động vào ác niệm trong lòng người.
"Ừm?"
Ánh mắt Tô Đình ngưng lại.
Hắn vốn cho rằng ma đạo chính là người tu hành tu luyện ma công thương thiên hại lý, xuất thủ tàn nhẫn, làm việc tùy tiện, mà không có thiện ác, không được chính đạo dung thân.
Nhưng hiện tại xem ra, ma đạo không chỉ có như thế.
Ma đạo ở loạn thế, đồng thời tác động tới ác niệm trong lòng người, khiến cho thiện giả cũng sẽ làm ác.
Ma đạo nguy hại, dường như còn kinh người hơn so với hắn tưởng tượng.
"Không chỉ có như thế."
Chưởng giáo trầm giọng nói ra: "Thế gian vốn ổn định, không có biến hóa, nhưng từ khi Ma Tổ nhập thế đến nay, ma khí xâm nhiễm, xâm nhập vào luân hồi, cho nên sinh linh trên nhân gian, dù là người hiền lành đến đâu, cũng có ác niệm. . . Chỉ là thiện nhân cùng ác nhân chỉ trong một ý nghĩ, thiện niệm có thể ngăn chặn ác niệm hay không."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Xâm nhập vào luân hồi?"
Chưởng giáo gật đầu nói: "Nhân chi sơ, tính bản thiện, nhưng từ khi nhiễm ma khí, sinh ra đã có thiện ác, là thiện hay ác, chỉ cần một ý niệm."
Dừng một chút, chưởng giáo nói: "Nhưng cũng có thật nhiều người, từ lúc sinh ra đã mang ác niệm cực nặng, cho nên trở thành hạng người cùng hung cực ác trên thế gian, mà lại càng làm ác thì càng mất hết thiện niệm."
Tô Đình thấp giọng nói: "Ta hiểu được."
Chưởng giáo nói ra: "Đây cũng là tà ma nhiễu loạn nhân thế, không chỉ có người tu hành, ngay cả người bình thường cũng không tránh thoát."
Tô Đình trầm mặc một chút, lại nói: " Năm đó sau khi phong thần thành công, Ma Tổ đã bị Chư Thánh giết chết sao?"
Chưởng giáo khẽ lắc đầu, nói: "Bên trong còn có ghi chép, từ khi chuyện phong thần kết thúc, Ma Tổ tự tiêu tán, không có tung tích gì nữa, nhưng trên nhân gian lại tràn đầy thiện ác, mặt ác chính là tâm ma."
Tô Đình im lặng một lát, nói ra: " Từ năm đó về sau, Ma Tổ biến mất không còn tăm tích, lại trở thành tâm ma của sinh linh trên thế gian?"
Chưởng giáo bình tĩnh nói: "Chư Thánh như Thái thượng tổ sư đã siêu thoát, chính là siêu thoát đương thời, nhảy ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành. Nhưng Vô Thượng tổ sư của Thủ Chính Đạo Môn siêu thoát lại là triệt để hóa vào thiên địa, không lưu lại vết tích bản thân."
Dừng một chút, chưởng giáo nói: "Nghe đồn Ma Tổ cũng như thế, giống như siêu thoát, lại tồn tại ở trong lòng toàn bộ sinh linh, trở thành tâm ma bất diệt."
Tô Đình sờ lên cằm, nói: "Lợi hại như vậy?"
Chưởng giáo chậm rãi nói: "Những điều này chỉ là suy đoán thôi, chuyện liên quan đến Ma Tổ, người tu hành trên thế gian có rất nhiều suy đoán, lại không bắt được trọng điểm, mà những người đã đắc đạo thành tiên đều giữ kín như bưng."
Trong lòng Tô Đình hơi có suy tư, tiếp tục nhìn xuống.
Chỉ thấy ghi chép phía dưới chính là quá khứ liên quan tới Tề Nhạc.
Tề Nhạc chính là nhân sĩ Trung Thổ, thuở nhỏ được chưởng giáo đời này của Tiên Tần Sơn Hải giới thu làm môn hạ, tư chất ngộ tính đều là thượng đẳng.
Từ khi hắn tu hành có thành tựu, đã du lịch tứ phương, cuối cùng thành Bán Tiên.
Nhìn đến đây, Tô Đình sờ cằm.
Ghi chép này cũng không quá tường tận.
Ngày đó khi hắn đấu pháp cùng Tề Nhạc, hắn nghe được chính miệng Tề Nhạc nói rằng trong Tiên Tần Sơn Hải giới, người có thiên phú tốt hơn Tề Nhạc, không đơn thuần chỉ có một mình Tề Tuyên.
Chỉ là những người khác lần lượt ngã xuống, nhưng Tề Nhạc vẫn bất tử, sống được lâu nhất, trở thành Bán Tiên, mới có địa vị hôm nay.
"Nếu không phải ta giết Tề Nhạc, tương lai sau này nếu lỡ để hắn ta thật sự vượt trên Tề Tuyên, trở thành chưởng giáo của Tiên Tần Sơn Hải giới. . ."
Tô Đình thầm nghĩ: "Đường đường là một tiên tông, chẳng lẽ sẽ thật sự biến thành Ma tông?"
Hắn nghĩ như vậy, tiếp tục đọc phần ghi chép, rốt cục nhìn thấy một tin tức.
Năm đó Tề Nhạc đã từng dẫn đệ tử trong môn đi tới Bắc Vực trảm yêu trừ ma.
Trong lúc này, còn từng liên thủ cùng Hoán Hoa Cá.
Tô Đình không khỏi nghĩ tới Bắc Linh trưởng lão.
Ngày đó Tề Nhạc đã từng nói, hắn cùng Bắc Linh trưởng lão từng kề vai chiến đấu, trảm yêu trừ ma, lúc ấy đạo hạnh của hắn còn chưa tới Bán Tiên, kém xa Bắc Linh trưởng lão.
"Tới Bắc Vực trảm yêu trừ ma?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chính là chuyện này, hắn ta ở Bắc Vực đã lây dính ma tính, hoặc là đoạt được chí bảo hay công pháp ma đạo? Hắn ta bước vào con đường ma đạo, âm thầm tu hành, mà lại chưa từng bị trưởng bối của Tiên Tần Sơn Hải giới phát hiện?"
Nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Năm đó Ma Tổ có thể lừa trời giấu biển.
Lần này Tề Nhạc muốn chém giết Tô Đình, cũng bày ra ma trận, ý đồ muốn lừa dối tất cả.
Đủ thấy trong chân truyền ma đạo, bản lĩnh giấu diếm bản thân đúng là cực cao.
Hắn đọc kỹ một lần, mới trả lại vật này cho chưởng giáo Chân Nhân, mà trong lòng của hắn cũng có hiểu rõ đại khái đối với ma đạo.
"Những tin tức này, bản môn tra được, Tiên Tần Sơn Hải giới tất nhiên cũng tra được."
Chưởng giáo Chân Nhân nói ra: "Thậm chí tin tức về Tề Nhạc ở phương diện này, Tiên Tần Sơn Hải giới sẽ càng thêm tường tận."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Nói như vậy, kỳ thật nếu Tiên Tần Sơn Hải giới có thể đại công vô tư, vẫn có thể từ đó suy đoán ra, Tề Nhạc ở phương bắc có thể đã nhập ma?"
Chưởng giáo gật đầu nói: "Đây là chuyện đương nhiên, nhưng Tiên Tần Sơn Hải giới tuyệt đối sẽ không tin tưởng, dù sao ghi chép phía trên này cũng chỉ có thể coi là suy đoán, không có chứng cứ rõ ràng, bọn hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận thủ đồ trong môn lại lặng yên nhập ma đạo."
Tô Đình gật đầu nói: "Điểm ấy ta cũng hiểu được."
Chưởng giáo thở ra một hơi, nói: "Lần này đi Địa Phủ, chú ý cẩn thận, nơi đó là chốn luân hồi, cũng là nơi Cửu U hỗn loạn, còn là chỗ Ma Tổ ở năm đó, cho nên mới là nơi ma khí xâm nhiễm nghiêm trọng nhất."
Tô Đình ánh mắt ngưng lại, nói: "Ta hiểu rõ."
Chưởng giáo khẽ gật đầu, lại nói: "Tối nay ngươi để Dương Thần xuất khiếu đi tới Địa Phủ, vạn sự cẩn thận."
Nói rồi chưởng giáo lấy ra một vật, chính là một lá bùa, không có một chút khí tức nào, giống như giả phù dùng để lừa đảo trên nhân thế.
"Đây là vật gì?"
"Tiên phù do Thanh Đế bản môn truyền lại. "
"Ừm?"
" Thanh Đế đã từng tới Bắc Vực trảm ma, đây là ngài tự mình luyện thành trấn ma phù. . . Nhưng đây cũng là chí bảo trấn thủ Dương Thần, bay giờ ban cho ngươi dùng."
"Đây. . . Đều nói vô công bất thụ lộc, tiên phù này chính là do Thanh Đế luyện chế, quý giá như thế, ta làm sao có thể lấy được?"
Mới nghe Tô Đình nói như thế, chưởng giáo lại cảm giác trong tay đã trống rỗng
Lá bùa đã nằm trong tay Tô Đình.
Tô Đình cảm thấy rất hài lòng, thu vào trong ngực.
"Đa tạ chưởng giáo trọng thưởng."
"Ngươi. . ."
Chưởng giáo không biết nói gì, nói: "Chuẩn bị thật tốt đi, không thể phạm sai lầm."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Ta luôn luôn tiếc mệnh, tuyệt đối sẽ không sai lầm gì."