Thông Huyền Giới, Lục Nguyệt Quan.
Được tiểu tinh linh chỉ điểm cùng giảng thuật, Tô Đình mơ hồ phát hiện ra chút vết tích.
Nhưng dù Dương Thần của hắn cực kì nhạy cảm, mà thiên nhãn thấy cực kì kỹ càng, nhưng vẫn khó mà phát giác rõ ràng.
"Quả nhiên không phải khảo nghiệm nhãn lực, cũng không phải ngộ tính."
Trong lòng Tô Đình có phần cảm khái.
Tiểu tinh linh một lần lại một lần, không sợ phiền phức, không ngừng bày ra sở ngộ về Bất Tịnh Quan.
Pháp môn này đối với tiểu tinh linh đúng là khó mà dùng ngôn ngữ để truyền đạt.
Nhưng nàng không ngừng thể hiện ra pháp môn này, lại làm vết tích giống nhau từ nơi sâu xa trong phòng kia sinh ra hô ứng, từ đó càng thêm rõ ràng.
Hành động này cũng để Tô Đình thấy càng thêm rõ ràng.
"Nha đầu này sẽ không thật sự có quan hệ cùng Đạo Tổ chứ?"
Tô Đình âm thầm tắc lưỡi , theo đạo lý thì cho dù học được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, cũng không thể khiến vết tích trong phòng càng thêm rõ ràng, nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tinh linh này lại có thể dẫn xuất ta các loại vết tích của Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan.
Tuy nói nàng là Chân Thần, tự nhiên thai nghén mà thành, nhưng cũng thực sự quá khó tin.
Dù trong lòng có chút sợ hãi thán phục, nhưng Tô Đình cũng không phân tâm quá nhiều, trong chớp mắt đã để tự thân đắm chìm vào trong vết tích Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan.
Trong lúc hoảng hốt.
Dường như một vầng trăng sắng.
Ánh trăng nhu hòa, chiếu rọi khắp nơi.
Tô Đình tắm dưới ánh trăng, toàn thân thoải mái dễ chịu mà nhẹ nhõm.
"Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."
"Quan sát trăng sáng, chia ra làm sáu, chiếu sáng tất cả, có thể thấy ngọc lâu kéo dài tới chân trời."
"Nhưng chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể thành."
"Nhưng lúc này chỉ cần nhớ kỹ là được, sau đó rời đi Thông Huyền Giới, lại từ từ lĩnh ngộ rồi thử tu hành, cũng không gì không thể."
Nguyên Phong Sơn.
Tiếng ầm ầm vang lên!
Thiên tượng biến hóa!
Chính là chưởng giáo vận dụng pháp môn, mở ra Thông Huyền Giới.
"Tô trưởng lão, thời hạn đã tới, mau trở về!"
Chỉ nghe chưởng giáo hét lớn một tiếng, đinh tai nhức óc.
Mà bên trong Thông Huyền Giới bỗng nhiên xuất hiện tia sáng bắn ra, đến khi rơi xuống đất lại hóa thành người, chính là Tô Đình.
Chưởng giáo thấy thế, ngược lại là có chút kinh ngạc, không ngờ Tô Đình gọn gàng mà linh hoạt như thế, lập tức rời đi Thông Huyền Giới. Kỳ thật lúc trước ông ta còn nghĩ nếu Tô Đình chưa đạt được lợi ích, lại không cam tâm, lưu lại không quay lại thì sẽ rất phiền phức.
"Lần này Tô trưởng lão có thu hoạch không?"
Chưởng giáo nhìn lại, hỏi thăm một câu.
Tô Đình lại cười nói: "Có ích không nhỏ."
Chưởng giáo nghe vậy, thở dài: "Xem ra Tô trưởng lão đã ngộ ra được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."
Tô Đình cười nói: "May mắn may mắn, may mắn có thiên phú bất phàm, thiên tư thông minh, mới khai ngộ."
Chưởng giáo cảm thán nói: "Thật sự là được trời ưu ái."
Nói đến đây, nỗi lòng của chưởng giáo lại càng thêm phức tạp, dù sao các đời đến nay, tron môn cũng không có người nào lấy được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, bao gồm cả ông ta năm đó đặt chân tới Thông Huyền Giới, cũng tay không mà về.
Nhưng bây giờ Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan lại bị người ngộ ra tới, nhưng Tô Đình kì thực lại chỉ tính là nửa người của Nguyên Phong Sơn thôi.
Tiểu tinh linh ngồi trên đỉnh đầu Tô Đình, tay chống một bên mặt, buồn ngủ, nghe được lời Tô Đình nói thì nhếch miệng.
"Còn thiên phú bất phàm, thiên tư thông minh, được trời ưu ái, nếu không phải có ta, ngươi còn không phải tay không mà về?"
Lần này đặt chân vào Thông Huyền Giới, được tính là mười phần viên mãn.
Kiếm khí từ Thanh Đế tiên kiếm đã hạ được tiêu ký.
Tô Đình cũng lấy được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan trong truyền thuyết.
Pháp môn này tuy rằng không thể tu thành trong một sớm một chiều, nhưng dù sao đã đắc thủ, có thể chậm rãi tu hành, chậm rãi nghiên cứu.
"Lần này ngươi đúng là được lợi không ít."
Nghe nói Tô Đình trở về, nữ tử áo đỏ cũng đi tới động phủ của Tô Đình, trong giọng nói mang theo chút thở dài, nói: "Nếu không phải năm đó ta gặp kiếp số, bây giờ chắc cũng đến thời điểm có thể đặt chân vào Thông Huyền Giới. . . Tiến vào Thông Huyền Giới, ngộ được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, xem như tâm nguyện suốt đời của ta."
Tô Đình trấn an nói: "Có lẽ sống sót sau tai nạn, trước kia ngươi chưa hẳn có thể ngộ ra pháp môn này, nhưng sau khi gặp kiếp số, đợi ngươi phục sinh, lại vào Thông Huyền Giới, có thể sẽ lập tức hiểu được."
Nữ tử áo đỏ biết hắn đang an ủi nàng, cũng chỉ hít một tiếng, lại hỏi: "Nghe nói ngươi từ Thông Huyền Giới đi ra, chưởng giáo tâm tình cùng ngươi hồi lâu, là hỏi ngươi về quá trình ngộ được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan như thế nào?"
Tô Đình vừa cười vừa nói: "Không sai, chính là hỏi thăm chi tiết về phương diện này, nhưng ta cũng không giấu diếm, nói rõ hết mọi chuyện cho ông ta."
Nữ tử áo đỏ dừng một chút, nói: "Ngươi. . ."
Nàng chỉ nói một chữ lại ngừng xuống, nhìn nàng muốn nói lại thôi nhưng cũng không có hỏi thăm.
Nhưng Tô Đình hiểu được ý nàng, chỉ cười nói: "Dù ta chưa từng giấu diếm, nhưng trên thực tế, muốn lấy được Lục Nguyệt Tịnh Quan, đúng là không dễ. . . Căn cứ vào cách của ta cũng chưa chắc có thể lấy được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."
Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Ta biết ngươi có thiên tư bất phàm, ngộ tính cực cao, lại mở thiên nhãn, đúng là có thật nhiều ưu thế so với người khác."
Tô Đình sờ sờ mặt, không nói gì.
Tiểu tinh linh liếc mắt, nói: "Hắn căn bản không ngộ ra."
Tô Đình nghe vậy, mặt cũng đen đi.
Nữ tử áo đỏ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình khụ một tiếng rồi, nói: "Ta không phải là người vì mặt mũi mà khoác lác, ta thật sự đạt được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."
Nữ tử áo đỏ lại chuyển sang nhìn tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh nhếch miệng, nói: "Hắn được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan là thật, nhưng đó là ta dạy hắn. . . Muốn dựa vào cách của hắn, nhất định cũng giống như hắn, cái gì cũng không nhìn ra tới."
Nữ tử áo đỏ ngơ ngác một chút, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tô Đình sờ cằm, bất đắc dĩ nói: " Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan này đúng là cực kì huyền ảo khó lường, tự ta không ngộ ra."
Nữ tử áo đỏ hiểu ra, nói: "Ngay cả ngươi cũng không ngộ ra, khó trách các đời Nguyên Phong Sơn ta không có người nào có thể đến lấy được pháp môn này."
Tiểu tinh linh chỉ chỉ chính mình, nói: "Nhưng ta ngộ ra nha, vì sao ngươi không khen ta một câu?"
Nữ tử áo đỏ nhìn nàng một cái, mới nói: "Được trời ưu ái, danh phù kỳ thực."
Tiểu tinh linh lập tức bật cười hì hì, hết sức vui vẻ.
Mà lúc này.
Trên đỉnh Nguyên Phong Sơn.
Bên trong đại điện.
Vẻ mặt chưởng giáo nghiêm túc, ánh mắt lấp loé không yên.
Ở trước mắt ông ta là một gốc cây nhỏ, cao chỉ hai thước, xanh biếc tựa như ngọc.
"Thanh Đế sư tổ."
Chưởng giáo khom người nói: "Đệ tử có việc bẩm báo."
Cây nhỏ khẽ chập chờn, bắn ra thanh quang, nói: "Chuyện gì?"
Nếu Tô Đình ở đây, có thể nghe được giọng nói này đương nhiên là giọng nói trong Thanh Đế tiên kiếm kia.
Chưởng giáo thở sâu, nói: "Ngoại môn trưởng lão Tô Đình ở bên trong Thông Huyền Giới, ngộ ra được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."
Thanh Đế bên kia dừng lại một chút, chợt truyền đến lời nói: "Kẻ này rất có ưu thế, có thể được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, không tính là ngoài ý liệu."
Chưởng giáo thấp giọng nói: "Thế nhưng khi hắn đặt chân vào Lục Nguyệt Quan, trước khi lĩnh ngộ ra pháp môn này lại ngã vào hỗn độn hư không, về sau hắn phóng ra một bước, đã bám vào tràng cảnh trong quá khứ."
"Tràng cảnh trong quá khứ?"
Trong giọng nói của Thanh Đế cũng có phần kinh ngạc, nói: "Tràng cảnh gì?"
Chưởng giáo nói ra: "Theo Tô Đình thuật là từ hơn ngàn năm trước, bắt đầu từ Đại Đường người này vốn tên là Đường Sử, về sau đi sứ phương tây, gặp biến cố, dẫn binh đạp bằng phản loạn phương tây, nhưng lại gặp lúc Đại Đường bị hủy diệt, về sau hắn đi về Phật Môn, gặp được Phật Tổ, cho đến mấy trăm năm trước, người này tới Trung Thổ, trong khoảng thời gian này có cách một đoạn, không biết rõ chi tiết."
Nói rồi chưởng giáo lại nói: "Về sau nhục thân được cung phụng, nhận được tân sinh, nhưng mười năm sau tân sinh, vị cao tăng Phật Môn này đã ngã xuống, bây giờ dường như đang trấn thủ Minh Ngục."
"Thật sự có người này!"
Thanh Đế nói: "Bây giờ Minh Ngục có một tôn sư, danh hào Huyền Sách, độ hóa ác linh, tiền thân của hắn chính là Đường Sử."
Chưởng giáo nghe vậy, thấp giọng nói: "Huyền Sách sư?"
Thanh Đế nói ra: "Phương động thiên Thông Huyền Giới này có lạc ấn vết tích của Đạo Tổ, có lẽ cũng lạc ấn một chút vết tích quá khứ của khách tới. . . Chỉ là theo bản đế biết, trước Đạo Tổ, nơi đây có hung thú ăn tất cả khách tới, chỉ có mấy vị tiền bối của Triêu Chân Sơn Thừa Yên Quan đặt chân tới nơi đây, nhưng đều là đạo môn nhân sĩ, mà sau Đạo Tổ, cũng chưa chừng nghe nói có người trong Phật môn đặt chân tới nơi đây."
Nói đến đây, Thanh Đế trầm giọng nói: "Huyền Sách sư chưa từng đặt chân vào Thông Huyền Giới, sao Thông Huyền Giới lại có quá khứ của hắn?"
"Hẳn là Đạo Tổ thụ ý?" Chưởng giáo hơi chần chờ, nói: "Dù sao Lục Nguyệt Quan là thánh địa, tất cả cũng có thánh ý, có lẽ Tô Đình đi vào, nhìn thấy cảnh này, là tàng thâm ý khác?"
"Cũng không phải không có lý."
Thanh Đế dừng lại một lúc rồi nói: "Liên quan đến Đạo Tổ, đúng là khó mà nghị luận, việc này tạm thời đừng rêu rao."
Chưởng giáo khom người thi lễ nói: "Đệ tử hiểu rõ."