Không biết qua bao lâu.
Tóm lại thời hạn đã gần hết.
Hôm nay chính là thời gian phải rời khỏi Thông Huyền Giới.
Nhưng Tô Đình vẫn không thể nào ngộ ra sở học của Đạo Tổ.
Dù là Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan hay Súc Địa Thành Thốn, đề không thể ngộ ra một chút nào.
Chuyện này khiến Tô Thần Quân tự nhận là có ngộ tính cử thế vô song, không khỏi tự hoài nghi bản thân.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên định tin tưởng vào thiên tư ngộ tính của bản thân.
"Xem ra muốn ngộ được pháp môn của Đạo Tổ không phải cần có thiên tư ngộ tính."
Tô Đình thở ra một hơi thật dài, nói: "Trong số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, có thể đoạt được cơ duyên trong này hay không, phải xem 'Thiên ý', Tô mỗ quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị trời ghét, không ban cho pháp môn."
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi thất vọng.
Giữa hắn cùng Đạo Tổ, xem như có liên hệ rất sâu.
Thậm chí ở phương diện công pháp Lôi Bộ này, hắn xem như truyền thừa của Sứ giả Tổng binh Lôi Bộ- Cổ Thương, mà Sứ giả Tổng binh Lôi Bộ- Cổ Thương chính là thân truyền đệ tử của Đạo Tổ, thật sự muốn luận ra thì Tô Đình xem như đệ tử dòng chính của Đạo Tổ.
Hơn nữa tính tới nay, Tô Đình đã lấy được rất nhiều cơ duyên, ví dụ như tiên tửu, chính là cũng liên quan đến Đạo Tổ... Còn có trước đây không lâu, trên thềm đá, hắn một lần đến lấy được năm loại tiên thuật, hòa hợp trong một chưởng, uy năng vô song.
Cho nên lần này đặt chân vào Thông Huyền Giới, chưởng giáo Nguyên Phong Sơn cùng Tín Thiên Ông trưởng lão đều ký thác kỳ vọng vào hắn.
Mà trên thực tế, Tô Đình cũng ôm hi vọng không nhỏ đối với chuyến này.
Nhưng cơ duyên lần này đến bây giờ đều không thể ngộ ra, khiến hi vọng của Tô Đình bị dập tắt, hắn khó tránh khỏi thất vọng thở dài.
Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu, nhìn về phía tiểu tinh linh.
Trong Lục Nguyệt Quan cũng không tính là lớn, ở giữa chỉ có một cái bàn.
Tiểu tinh linh đang nằm sấp trên bàn, một đôi cánh mỏng thu lại, bọc lấy người, nhắm mắt mà ngủ.
"Dậy nào."
Tô Đình vỗ vỗ tiểu tinh linh, nói: "Hôm nay phải muốn rời khỏi Thông Huyền Giới."
Tiểu tinh linh bị hắn đánh tỉnh, đôi mắt mông lung ngáp một cái, tay nhỏ mảnh khảnh vuốt vuốt trên mắt, hai cánh phía sau giãn ra, nhẹ nhàng rung hai lần.
"Ngươi học thành Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan rồi sao?"
"..."
Tô Đình không ngờ nàng vừa tỉnh dậy đã hỏi ra vấn đề sắc bén như thế, sắc mặt lập tức không tốt lắm, nhưng lại không tiện mất mặt, đành phải nói ra: "Đại khái l là ngộ ra được một chút, nhưng vẫn có thật nhiều chi tiết, chưa thể rõ ràng, dù sao cũng là pháp môn của Đạo Tổ, những chi tiết còn lại này, không phải dựa vào ngộ tính, mà chính là thiên ý."
"Chi tiết?" Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, hỏi lại.
"Đúng vậy, chi tiết." Tô Đình gật đầu nói.
"Ngươi không hiểu điểm nào nhất?" Tiểu tinh linh quay đầu, ngẩng mặt, nói: "Ngươi có thể hỏi ta nha."
"Với ngộ tính của Tô mỗ nhân, chỗ không hiểu cũng không nhiều,..." Tô Đình run lên nửa ngày, nhìn tiểu tinh linh, nói: "Hỏi ngươi?"
"Đúng thế." Tiểu tinh linh gật đầu nói.
"Ngươi ngộ ra?" Tô Đình không khỏi giật nảy mình.
"Cái này còn cần lĩnh ngộ á?" Tiểu tinh linh kinh ngạc, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nói ra: " Khí tức cả phòng này không phải đều là ghi chép công pháp Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan sao? Chẳng lẽ khi nãy không phải ngươi đang thử tu luyện Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan sao?"
"Ta..."
Sắc mặt Tô Đình không ngừng thay đổi, lúc xanh lúc đỏ.
Chuyện như vậy thật sự không phải lần đầu tiên.
Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Tâm cảnh cần ổn đỉnh!
Người phải bình tĩnh!
Không thể lật bàn!
Hít sâu!
Nguyên Phong Sơn, trong đại điện trên đỉnh núi.
" Bên trong Thông Huyền Giới, tình huống như thế nào?" Tín Thiên Ông hỏi như vậy.
"Tô Đình tìm được Lục Nguyệt Quan, cũng hạ tiêu ký, Thanh Đế tiên kiếm đã ra khỏi Thông Huyền Giới." Chưởng giáo khẽ gật đầu, cười nói: "Cuối cùng hắn cũng không phụ kỳ vọng của chúng ta."
"Hắn đúng là có không ít ưu thế hơn so với đệ tử tầm thường của bản môn." Tín Thiên Ông nói ra: "Chưởng giáo cho hắn vào Thông Huyền Giới, gần đây dường như có không ít trưởng lão vì thế mà sinh lòng bất mãn, còn có mấy chân truyền đệ tử có phần không thích... Nhưng Tô Đình thành công hạ ấn ký xuống Lục Nguyệt Quan tới, lần này chưởng giáo phá lệ, cũng sẽ không bị người khác lên án, mặc kệ bọn hắn cũng không thể nói gì hơn."
"Lần này phá lệ, quả thật là có chút độc đoán." Chưởng giáo thở dài một hơi, nói ra: "Cũng may Tô Đình không làm nhục sứ mệnh."
"Đôi khi đúng là nên độc đoán." Tín Thiên Ông nói ra: "Như ta mời Tô Đình nhập môn, không phải cũng bị người trong môn phản đối sao? Bây giờ Tô Đình xuất sắc bực này, còn có ai dám dị nghị?"
"Nhưng dù sao chỉ là ngoại môn trưởng lão." Chưởng giáo thở dài một tiếng, nói: "Một ngoại môn trưởng lão không tu hành công pháp bản môn, một ngoại môn trưởng lão cũng không phải là trưởng thành trong bản môn... Muốn để hắn hoàn toàn trở thành người của Nguyên Phong Sơn, còn cần một thời gian rất dài, cần xoa đi ngăn cách trong đó."
"Nhưng chí ít vẫn là ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong Sơn." Tín Thiên Ông nói ra: "Chỉ cần có tầng quan hệ này, kỳ thật đại khái đã đầy đủ."
"Cũng phải." Chưởng giáo dừng một chút, lại hỏi: "Ngươi đoán xem Tô Đình có thể lấy được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan hay không?"
"Có hai ba thành hi vọng." Tín Thiên Ông nói ra: "Qua các đời, người của Nguyên Phong Sơn đi vào Thông Huyền Giới cũng không hề ít, nhưng đều tay không mà về... Tuy hắn có chút ưu thế, cũng có chút nguồn gốc, nhưng cũng không thể chắc chắn là hắn sẽ lấy được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, nhưng so với những người khác của bản môn thì đúng là có hai ba thành hi vọng."
"Dựa vào lời ngươi nói thì đệ tử bản môn ngược lại không còn hi vọng." Chưởng giáo không nhịn được cười lên.
"Bất kể nói thế nào, chí ít Tô Đình đã hoàn thành nhiệm vụ hạ ấn ký của chưởng giáo."
Tín Thiên Ông nói ra: "Còn lại có thể ngộ ra Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan hay không, là cơ duyên tạo hóa của chính hắn, cũng phải xem thiên tư ngộ tính của hắn... Đây cũng là chuyện riêng của hắn."
Nói đến đây, Tín Thiên Ông thở sâu, nói: "Hiện tại, nên nói tới chuyện riêng của ta một chút."
Chưởng giáo thu lại nụ cười, thấp giọng nói: "Liên quan tới nha đầu kia, ngươi nghĩ kỹ sao?"
Tín Thiên Ông gật đầu nói: "Phương diện khác có thể kéo dài, nhưng chuyện về Thanh Liên thì cần phải nhanh chóng đòi về mới có thể an tâm... Ngày mai ta sẽ muốn đi Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, nhất định phải thu hồi Thanh Liên."
Chưởng giáo dặn dò: "Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc luôn luôn lăng lệ hiếu chiến, đồng thời bản lĩnh đấu pháp của bọn hắn không thua bất kỳ tiên tông chân truyền nào, nhất là phía sau bộ tộc này là Huyền Không Cốc... Cho nên ngươi không thể lỗ mãng, mọi chuyện cầ tỉnh táo một chút, nghe ý kiến của Viên trưởng lão một chút."
Tín Thiên Ông gật đầu nói: "Nếu gặp chuyện, ta sẽ tỉnh táo, nhưng Thanh Liên này nhất định phải đòi về, nếu như đến cuối cùng, Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc vẫn không muốn giao ra Thanh Liên, ta cũng tuyệt đối không có khả năng tay không mà về."
Chưởng giáo nhìn chằm chằm vào ông một lúc lâu, nhưng cuối cùng không lên tiếng, chỉ nói: "Ngươi đi chuẩn bị đi."
Thông Huyền Giới, Lục Nguyệt Quan.
"Ngươi rốt cuộc không hiểu điểm nào nhất?"
"Ta..." Sắc mặt Tô Đình không tốt lắm, rốt cục vẫn nói ra: "Ta CMN cái gì cũng không hiểu!"
"Ngươi không phải nói ngươi lĩnh ngộ được gần hết sao?" Tiểu tinh linh liếc mắt.
"Ta..." Tô Đình cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi.
"Làm sao lạc ấn rõ ràng như vậy mà ngươi lại không nhìn ra?" Tiểu tinh linh bất đắc dĩ nói: "Thiên nhãn của ngươi không phải thật lợi hại sao?"
"Đây căn bản không phải vấn đề nhãn lực có được hay không, cũng không phải vấn đề thiên tư ngộ tính, mà là ý trời khó tránh." Tô Đình bất đắc dĩ nói: "Ta làm sao biết?"
"Vậy sao ta thấy được?" Tiểu tinh linh quay đầu hỏi.
"Ngươi..."
Tô Đình méo mặt một chút, nói: "Ta nói ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?"
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, chu môi, buồn bực nói: "Ai biết được?"
Tô Đình thở dài, cảm thấy không biết nên nói gì.
Lại nghĩ tới những ưu đãi mà tiểu nha đầu này nhận được trên đoạn đường này, tâm tình Tô Đình hết sức phức tạp, ánh mắt chợt trở nên cổ quái.
Tô Đình sờ cằm, thần sắc dị dạng, nói: "Tổ sư đạo môn duy nhất hiện nay, không phải là cha ngươi chứ?"