Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 462: Lấy rắn đổi giao




     Biển rộng mênh mông.

Một chiếc lâu thuyền lướt đi trên biển.

Nhưng nếu có người ở trên không nhìn xuống thì có thể trông thấy, phía dưới chiếc lâu thuyền này, có một bóng đen nhìn thấy mà giật mình.

Đó là một cự thú kéo dài, chính là một đầu lâu, lớn cỡ một lâu thuyền, vờn quanh bên cạnh lâu thuyền, nặn ở dưới biển, chầm chậm mà đi.

Chuyện này không khỏi làm người khác sầu lo về tình cảnh của chiếc lâu thuyền này.

Nhưng trên thực tế, người bên trong lâu thuyền đều nhẹ nhõm.

Bởi vì Tô Thần Quân, có bản lĩnh hàng phục giao long.

——

Giờ khắc này.

Bên trong lâu thuyền.

Trứng rồng đặt bên trong, màu sắc trắng noãn, hoàn mỹ như ngọc, cao chừng một trượng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tô Đình buông tay nói: "Con tiểu giao này đã ngỏm củ tỏi rồi, không đơn thuần là hồn phách, dù Âm Thần của ngươi hóa vào trong đó, cũng không thể sống sót. . . Mà đây cũng không phải Thanh Liên thai nghén sinh ra thần thể, căn bản không thể gánh chịu, hiện tại chỉ có con đường mà Vân Kính tiên sinh nói mà thôi."

Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, nói ra: "Đó cũng không phải cơ duyên của ta."

Tô Đình buồn bực nói: "Chẳng lẽ Nguyên Phong Sơn của ngươi thật sự có pháp môn cải tử hồi sinh?"

Nữ tử áo đỏ nói khẽ: "Long noãn đã là trứng chết, không thể cứu trở về, nhưng con giao long kia vẫn ôm tưởng niệm, có vẻ muốn lừa mình dối người, nó khăng khăng muốn đoạt huyết mạch Chân Long. . . Các ngươi sẽ cho sao?"

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Nếu như có thể cứu tiểu giao long, thì ta còn cân nhắc, hiện tại nếu muốn lãng phí, làm sao có thể tùy ý nó phung phí của trời?"

Tiểu tinh linh lập tức gật đầu, tràn đầy đồng cảm.

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Nếu đã như vậy, sao không đối cách khác?Có thể trấn an giao long kia, chúng ta bên này cũng có chỗ hữu ích."

Tô Đình run lên, nói: "Ngươi có ý gì?"

Nữ tử áo đỏ chỉ vào tiểu bạch xà quấn quanh trên cánh tay Tô Đình, nói: "Đây là một con cổ xà, mà cổxà này của ngươi lấy đâu ra?"

Trong lòng Tô Đình hơi động, nói: "Ý của ngươi là giấu tiểu bạch xà vào bên trong long noãn, lấy phương pháp nuôi cổ để nó ăn hết tiểu giao bên trong, từ đó đản sinh ra?"

Nữ tử áo đỏ gật đầu nói: "Trăm trùng đặt vào trong bồn chứa, tàn sát lẫn nhau, còn lại một con chính tức là cổ trùng, ăn hết các độc trùng khác, thậm chí cũng đoạt được ưu thế của độc trùng khác. . . Ngươi có thể coi long noãn thành vò nuôi cổ, để tiểu bạch xà đi vào tranh đấu cùng tiểu giao bên trong."

Tiểu bạch xà mặc dù là rắn, nhưng dù sao nó cũng còn sống, mà tiểu giao kia mặc dù là thân thể giao long, nhưng xem như đã chết đi, dù thế nào thì tiểu bạch xà cũng sẽ không bị ăn sạch.

"Dùng quả trứng chết này, xem như cơ duyên của tiểu bạch xà?"

Tô Đình trầm ngâm nói: "Tiểu bạch xà chui vào long noãn, dùng phương thức luyện cổ để tiêu hóa tiểu giao, kết hợp với đạo huyết mạch Chân Long này tẩy lễ, đến lúc đó nó tất nhiên có thể hóa thành giao long, thậm chí, ngày sau cũng có hi vọng đột phá thành Chân Long. . . Ngược lại là biện pháp tốt."

Tiểu tinh linh có phần rầu rĩ không vui, nói: "Đó tọa kỵ của ta, lại phải coi như con của người ta? Vậy nếu nó không về được thì làm sao bây giờ?"

Nghe được hai chữ "Tọa kỵ", Tô Đình luôn cảm thấy nàng đang nói chính mình, trong lòng không khỏi hết sức không được tự nhiên.

Nữ tử áo đỏ nghe thế thì cười khúc khích, cũng không nhịn được nhìn về phía Tô Đình, chợt mới nói: "Liên quan tới điểm ấy, ta tự có chủ trương."

Tiểu bạch xà nhô đầu ra, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, đôi mắt nhắm lại, giống như cũng có vẻ hứng thú.

——

Bên trong lâu thuyền.

Tô Đình tăng thêm một tầng phù văn, để hiệu quả trận pháp ngăn cách cao hơn một chút.

Ngoài ra, hắn cũng dựa vào nuôi cổ trước đây thu được, bày ra đường vân trên long noãn này, nhưng vô cùng nhỏ bé bí ẩn, ít nhất phải làm khiến giao long kia khó mà phát hiện ra.

Việc này là cực kì khó, nhưng cũng may Tô Đình có truyền thừa bất phàm, có rất nhiều pháp môn thiên hình vạn trạng, cũng có được rất nhiều dị thuật bàng môn tả đạo, lại có nữ tử áo đỏ truyền thụ pháp môn tương tự của Nguyên Phong Sơn, cho nên cũng có chút nắm chắc.

Mà khi khắc hoạ lên long noãn, Tô Đình cũng đang nếm thử để tiểu bạch xà chui vào trong đó.

Long noãn sinh ra vốn hoàn hảo, không có tỳ vết vết rách, bây giờ muốn đánh vỡ long noãn, để tiểu bạch xà chui vào trong đó, một lần nữa gắn lại, đồng thời không để lại bất cứ dấu vết gì, chính là thủ pháp càng gian nan hơn.

Nhưng trong Nguyên Phong Sơn có một đạo bí thuật, gọi là Hồi Xuân Đao, có thể chữa trị phương pháp này.

" Pháp môn quá huyền ảo, chỉ sợ dính tới thời gian?"

Tô Đình lĩnh ngộ đạo pháp môn này, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thán.

Đặt đao trên đầu miếng đậu hũ.

Dọc theo quỹ tích lúc đầu, thu hồi thanh đao.

Nhưng miêng đậu hũ đã chia làm hai nửa.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Nhưng sau khi thi triển Hồi Xuân Đao áp xuống, đậu hũ mở ra, mà lại thu hồi thanh đao dọc theo quỹ tích lúc đầu, đậu hũ có thể khép lại.

Hành động lần này gần như là ngược dòng thời gian, quả nhiên là huyền ảo khó lường.

Đây chỉ sợ là bí truyền chi pháp của Nguyên Phong Sơn.

Nhưng nữ tử áo đỏ không phòng bị gì với vị ngoại môn trưởng lão là hắn, trực tiếp truyền cho hắn.

Đồng thời tùy ý hắn luyện tập, đến lúc có đủ tự tin mới thực sự ra tay.

——

Trên boong tàu.

Thần hồn của nữ tử áo đỏ tựa như hư ảnh, mắt thường khó thấy.

Nàng đứng ở mũi thuyền, dường như chỉ cần một cơn gió thổi tới là có thể thổi bay nàng.

Nhưng nàng đứng ở chỗ này, mặc cho gió biển thổi, nàng vẫn cũng không nhúc nhích.

Nàng nhìn xuống mặt biển, dưới nước chính là con giao long kia.

" Nguyên Phong Sơn ta có pháp pháp huyền diệu vô tận, có thể thi cứu."

Nữ tử áo đỏ dừng một chút, nói: "Chỉ là phương pháp này chính là bí truyền Nguyên Phong Sơn, không được tiết ra ngoài, cũng không thể lưu lại vết tích bên ngoài. . . Đứa nhỏ này của ngươi nếu như thật sự dựa vào bí thuật của Nguyên Phong Sơn mà sống sót, như vậy nó cũng chỉ có thể đi vào Nguyên Phong Sơn."

Dưới đáy biển dường như có ánh sáng lấp lóe, hai mảnh quang mang cách xa nhau, lại cókích cỡ tương đương.

Đó là ánh mắt giao long.

"Nếu ngươi không nguyện, ta không bắt buộc."

Nữ tử áo đỏ nói ra: " Nguyên Phong Sơn ta ở Trung Thổ, không kém Tiên Tần Sơn Hải giới ở Đông Hải. . . Thật sự muốn tìm lương tài mỹ ngọc, tự nhiên là nhiều vô số kể. Mà đứa nhỏ này của ngươi sau khi cứu được, ta hứa cho nó một danh ngạch ở Nguyên Phong Sơn, nhưng nếu ngươi chần chờ, không cứu cũng được, chỉ là ngươi cần nghĩ kỹ, nếu không thi cứu thì nhất định chết yểu."

Ánh mắt giao long lấp lóe, ảm đạm đi mấy phần.

Chợt có ý niệm truyền đến, kèm theo vẻ khẩn cầu.

"Có thể."

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Ta không mang long noãn đi, sẽ trả long noãn lại cho ngươi, đợi nó nở đi ra, ngươi cùng nó ở chung mấy ngày, ghi lại tình nghĩa mẹ con, lại để nó đến tìm ta, theo ta trở về Trung Thổ. .. Còn mẹ con các ngươi, cố gắng tu hành, không được làm ác, ngày sau tất có ngày gặp nhau."

Giao long lên tiếng, chợt chìm hạ xuống, giống như không thấy thân ảnh nữa.

Mà nữ tử áo đỏ hơi thở ra một hơi, nhìn về phía lâu thuyền.

Tuy nói dưới cái nhìn của nàng, cử động lần này xem như tất cả đều vui vẻ, giao long tự nhận là con mình không chết, mà tiểu bạch xà của Tô Đình cũng phải lấy được cơ duyên.

Nhưng việc này truy cứu ra thì dù sao xem như lừa gạt giao long này.

Trong lòng nàng cuối cùng vẫn có chút xấu hổ, cho nên lúc này mới đáp ứng, sau khi để tiểu bạch xà thay thế tiểu giao sẽ đi theo giao long sinh hoạt mấy ngày, cũng coi như hoàn thiện ân tình duyên phận này.

"Chỉ là. . . Phương pháp này nói thì đơn giản, kì thực không dễ."

Nữ tử áo đỏ thấp giọng tự nói, thầm nghĩ: "Cũng không biết Tô Đình kia có thể hoàn thành hay không? Nếu như không may xuất hiện, giao long này nhất định sẽ phát điên, đến lúc đó lửa giận ngút trời, mất thần trí, Tô Đình chắc chắn chém giết nó."