Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 464: Tới gần hải đảo




     Đoạn đường này, lâu thuyền lướt đi, cũng không tranh đấu.

Dù sao trải qua Vân Lệnh Tông ghi chép, Tiên Tần Sơn Hải giới cũng thừa nhận thân phận đám người Tô Đình, nên cũng không hạ lệnh truy nã, cũng không có chuyện gì.

Tuy nói trên biển lớn luôn tuân theo nguyên tắc mạnh được yếu thua, nhưng giao long đi theo phía dưới lâu thuyền đủ khiến hạng người Chân Nhân nhìn mà lui bước.

"Đoạn đường này đã đi qua bảy tông phái."

Tư Cố biết gần đây Tô Đình bận rộn, nên báo lại hành trình đã đi qua trong thời gian này: "Trong bảy tông phái kia đều có người đến hỏi qua, nhưng chúng ta nói thật là đi tới Tiên Tần Sơn Hải giới, đối phương cũng không chất vấn gì, cũng không nổi lên xung đột."

Tô Đình mỉm cười nói: "Việc này cũng bình thường, không có tông phái nào thích cả ngày diễu võ giương oai, nổi lên xung đột cùng người đi qua. . . Dù sao lâu thuyền này của ta nhìn cũng không phải bình thường, mà dưới biển có giao long đi theo, cũng giống như hộ vệ, như vậy chủ nhân lâu thuyền là ta này tự nhiên chính là thần bí khó lường."

Tư Cố cảm thấy không biết nên nói gì, đành phải gật đầu xác nhận.

Trên thực tế, không nổi lên xung đột gì, chủ yếu vẫn là nữ tử áo đỏ cùng Tư Cố đi ra nói chuyện với người tới.

Đổi lại là Tô Đình, nếu đối phương có thái độ kiêu ngạo thì với tính nết của hắn sẽ mười phần khó chịu, khó tránh khỏi sẽ có xung đột.

——

Mà ở bên ngoài lâu thuyền.

Nữ tử áo đỏ đã đưa long noãn về.

Giao long nhô đầu ra, đầu rồng lớn như lâu thuyền lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, mà hai con ngươi cũng u ám thâm thúy.

Nữ tử áo đỏ chầm chậm nói ra: "Đứa bé này của ngươi dựa vào bí thuật Nguyên Phong Sơn cứu sống, nó xem như đã là đệ tử Nguyên Phong Sơn ta, ta đã khắc xuống dấu vết, dù nó ở nơi nào, đều sẽ trở về."

Giao long khẽ gật đầu, sóng biển tản ra bốn phương tám hướng.

Nguyên Phong Sơn là tông phái lớn mạnh ở Trung Thổ, mà Tiên Tần Sơn Hải giớicũng là đại môn phái ở Đông Hải.

Môn phái như vậy rất hiếm tuyển nhận dị loại làm môn đồ.

Mà nếu thật sự có thể nhập môn, dù là loại tộc nào, đều là cơ duyên lớn lao.

Con của nó nếu như có thể vào Nguyên Phong Sơn, được tài bồi, ngày sau có hi vọng hóa long, cũng có hi vọng thành tựu Yêu Tiên.

Nó nhìn về phía nữ tử áo đỏ, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, rồi chợt chìm vào dưới biển, bỗng nhiên đi xa.

Nữ tử áo đỏ hít một tiếng, tâm tình có phần phức tạp.

Tiểu tinh linh ghé vào cửa sổ, giống như đang nhìn nữ nhi nhà mình lên kiệu hoa, từ từ đi xa, không khỏi khóc thành tiếng.

Tô Đình vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.

——

Việc này tạm thời xem như chấm dứt.

Tiểu bạch xà xem như nhận được một trận cơ duyên không nhỏ.

Mà bây giờ khoảng cách tới Tiên Tần Sơn Hải giới cũng không quá xa nữa.

"Trực tiếp vào Tiên Tần Sơn Hải giới sao?"

Tô Đình nhìn về phía Tư Cố, hỏi như vậy.

Tư Cố thấp giọng nói: "Gia sư từng dặn không cần đặt chân vào phạm vi hải vực Tiên Tần Sơn Hải giới, vòng qua xung quanh đây, đi tới hải đảo kia, đặt bảo sách ở đó là được."

Tô Đình chớp chớp lông mi, chợt thu hồi ánh mắt, vận chuyển pháp lực, lâu thuyền lập tức thay đổi phương hướng.

Nữ tử áo đỏ nói ra: "Ngươi phải cẩn thận, nơi này dù sao cũng tới gần Tiên Tần Sơn Hải giới, mà tông phái xung quanh cũng đều là tiên tông đạo phái, không cần gây chuyện."

Tô Đình buồn bực nói: "Ngươi nói lời này chính là muốn bóng gió nói ta sẽ đi gây chuyện? Đoạn đường này ta an phận thủ thường cỡ nào, cũng không phải ngươi không thấy. . ."

——

Chiếc lâu thuyền này vòng qua Tiên Tần Sơn Hải giới.

Tô Đình cũng muốn biết Tiên Tần Sơn Hải giới trong truyền thuyết có thể so với Thủ Chính Đạo Môn bất phàm thế nào, nhưng hắn vẫn đè xuống suy nghĩ này.

Tuy nói thiên nhãn phi phàm, có thể trông thấy Tiên Tần Sơn Hải giới.

Nhưng nếu Tiên Tần Sơn Hải giới là Đạo Tổ truyền thừa, tông phái cường thịnh nhất, thì bây giờ hắn không khả năng theo dõi.

Nếu quả thật dám nhìn trộm, khiến Tiên Tần Sơn Hải giới bất mãn, đến lúc đó thật sự sẽ rất phức tạp.

"Đi một ngàn hai trăm dặm về phía nam Tiên Tần Sơn Hải giới."

Tô Đình nói ra: "Chúng ta đi về hướng đông nam, hiện tại lại vong quanh, đại khái tối nay sẽ đến."

Tư Cố vội nói: "Chuyến này còn phải đa tạ Thần Quân hộ tống, nếu không thì bảo sách vô cùng trân quý này nhất định sẽ có vô số ánh mắt nhìn trộm, dựa vào bản lĩnh của vãn bối thì cũng không biết có thể đưa tới đây hay không, lại càng không biết vãn bối có còn có mệnh không."

Tô Đình gật đầu nói: "Tiểu tử ngươi cũng coi như hiểu rõ, trong lòng biết được lợi và hại, coi như không tệ. Chỉ là có một điểm ngươi nói thiếu rồi, nếu không có bản thần quân hộ tống, bây giờ chắc ngươi còn chưa tới trung tâm hải vực. . ."

Nghe đến đó, Tư Cố lại lộ ra vẻ cổ quái, nhưng cũng đành phải gật đầu chấp nhận.

Đoạn đường tới đây, vị Tô Thần Quân này chỉ thích sống phóng túng, đi tới các hải đảo ở bốn phía để mua, chậm trễ không ít thời gian.

Chỉ là vị Tô Thần Quân này có vẻ còn không tự biết.

——

Ban đêm trên biển đen nhánh.

Trên bầu trời, mặt trăng đã biến mất, chỉ có sao trời sáng tỏ.

Trên đại dương bao la, bóng tối mênh mang.

Gió biển thổi qua, mang theo cả vị mặn chát mà ẩm ướt.

Lâu thuyền lướt đi, nước biển phun trào vô cùng rõ ràng.

Mà bên trong lâu thuyền, tiểu tinh linh cầm bảo sách, vô cùng cố gắng khắc khổ học tập.

Tô Đình dường như nhìn thấy được chính mình năm đó phải thi, lâm thời ôm chân phật.

Nữ tử áo đỏ ở trên boong tàu, may là pháp thuyền bất phàm, nên nàng mặc cho gió biển thổi phật, lẳng lặng không nói gì, như đang trầm tư suy nghĩ.

Tô Đình đi đến boong tàu, nhìn biển cả đen nhánh, ngẩng đầu nhìn lên, không thấy mặt trăng, trong lòng mười phần thất vọng.

Hắn vốn muốn mượn ánh trăng để ngâm thơ, biểu đạt cảm giác nhớ nhà, cũng để cho đại điệt nữ biết được Tô Thần Quân có thi tài văn thải.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên tầng mây thổi qua, ánh trăng chiếu xuống trên mặt biển.

Tô Đình lập tức mừng rỡ, lập tức muốn mở miệng ngâm thơ.

Nhưng tầng mây đột nhiên bay qua, che đậy ánh trăng.

". . ." Tô Đình lập tức ủ rũ, có suy nghĩ muốn xông lên đánh tan tầng mây đi.

"Hình như ngươi có tâm sự?" Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên mở miệng.

"Không có gì." Tô Đình cũng không thể nói là ánh trăng lấp lóe, khiến trong lòng của hắn nhớ tới mấy câu thơ mà lại không thể niệm ra, đành phải nói: "Chỉ là lúc trước ánh trăng chợt lóe lên, khiến ta nghĩ cuộc đời một phàm nhân chỉ mấy chục năm, cũng như ánh trăng khi nãy nên hơi xúc động."

"Cũng phải." Nữ tử áo đỏ lên tiếng.

"Ngươi hình như cũng có tâm sự." Tô Đình hỏi.

"Nếu ngươi mất thân thể, thành âm hồn, cũng sẽ có không ít tâm sự." Nữ tử áo đỏ đáp như vậy.

"Khụ khụ. . ."

Tô Đình sờ lên mũi, nhất thời không nói gì, nhưng trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, lại nghĩ đến mượn lời này, hỏi chuyển năm ấy nữ tử áo đỏ mất đi thân thể, và kết quả của quẻ bói năm đó vị đại ca kết bái kia bói.

Nhưng đúng vào lúc này, nữ tử áo đỏ nói ra: "Phía trước có một hòn đảo."

Tô Đình nghe vậy, trợn mở thiên nhãn, nhìn lại về phía trước, lại liếc nhìn xung quanh hòn đảo, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.

"Xung quanh chỉ có một hòn đảo, hẳn là nơi này."

"Xem ra là đến rồi."

"Đến rồi, ta đi goi tiểu tử kia tới."

"Đợi lát nữa. . ." Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên đưa tay, nhìn Tô Đình, hỏi: "Ngươi có từng nghĩ tới vì sao Trung Nguyên Các hao phí đại giới lớn như thế, tạm mượn bảo sách, nhưng lại không phải dùng trong bổn môn, mà lại đưa tới đây không?"

"Chuyện này. . ." Tô Đình ánh mắt ngưng lại, nói: "Phải xem tình huống ở trên đảo mới có thể kết luận."