Khắp nơi trên đất đều bừa bộn.
Tô Đình đứng trước mặt mãnh hổ kia.
Mãnh hổ nằm rạp trên mặt đất, đầu lâu cúi xuống, ra vẻ thần phục.
"Thôi được."
Tô Đình thản nhiên nói: "Nếu là lúc trước, ta chắc chắn đã ăn thịt ngươi, hiện tại muốn về nhà một chuyến, đang cần một chó giữ nhà uy phong chút, cũng coi như tạo hóa của hổ tinh ngươi."
Nói rồi hắn xoay người nhảy lên lưng hổ, mãnh hổ kia mới chậm rãi đứng dậy, chở hắn bước đi từng bước.
Thẳng đến lúc này, Viên Khuê mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Tô Đình đã biến thành vô cùng phức tạp.
Chỉ trong một ý niệm, thổ địa vỡ toang, cát bay đá chạy, lại có thiên tượng đột biến, lôi đình nổ vang.
Mà thiếu niên bị hắn ta coi là giang hồ thuật sĩ này lại lăng không mà đi, chấp chưởng lôi đình, ngay cả núi đều bị đánh sụp đổ.
Thủ đoạn như vậy, không phải thần tiên thì là cái gì?
Ngay cả con hổ dữ lúc đầu giống như không thể ngăn cản này, lúc này lại phủ phục dưới chân thiếu niên kia, ngoan ngoãn dịu dàng như một con mèo vàng.
Nếu nói trong lòng của hắn ta còn có mấy phần cố chấp, cảm thấy tràng diện lúc trước là huyễn cảnh do giang hồ thuật sĩ dùng để che đậy thế nhân, như vậy ngay cả mãnh hổ cũng nghe lời thiếu niên kia, thì thần tiên pháp thuật chân chính khác ở chỗ nào?
"Tô. . ." . .
Viên Khuê dừng một chút, miễn cưỡng chống người đứng dậy, quỳ xuống đất, bái phục nói: "Tô tiên sinh."
Tô Đình cũng không quay đầu lại, tiện tay vung lên, nói: "Bản thần quân đại nhân đại lượng, ân oán lúc trước giữa chúng ta xóa bỏ."
Ánh mắt Viên Khuê phức tạp, nhìn con mãnh hổ chở thiếu niên kia dần dần đi xa.
"Viên đại ca?"
Thanh niên kia bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Huynh biết vị thần tiên kia?"
"Ta. . ."
Viên Khuê trầm mặc một lúc mới nói: "Ta sở dĩ bỏ đi bổng lộc triều đình chính là bởi vì hắn."
Thanh niên kia cả kinh nói: "Còn có chuyện này?"
Viên Khuê ngừng tạm, cố gắng nộ ra nụ cười cứng ngắc, nói: "Sau này, ta nói tỉ mỉ với các ngươi."
——
Tô Đình một mình đi ra ngoài, đảo mắt đã cưỡi một mãnh hổ khổng lồ trở về.
Bảy con tinh quái kia thấy thế đều run lẩy bẩy.
Trong núi rừng, mãnh hổ vừa gầm lên, sinh linh bình thường đều vì thế mà rung động, cho dù là tinh quái cũng khó thoát miệng hổ.
Huống chi con mãnh hổ này cũng đã thành tinh.
Hai con ngựa tinh và cả ngũ quái đều cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có tiểu bạch xà, cùng con cú mèo kia đều đã thành yêu, không thèm để con hổ dữ này vào mắt.
"Ngươi rảnh rỗi cưỡi lão hổ về làm gì?"
Tiểu tinh linh nghiêng nghiêng đầu, nói: "Đạo hạnh thấp như vậy, có tác dụng gì gì? Nếu ngươi có thể hàng phục được Yêu Tiên lão hổ lần trước gieo xuống ấn ký cho tiên tửu kia mới tính là bản lĩnh."
Tô Đình khụ một tiếng, nói ra: "Đây không phải là không được gặp sao, ngày sau thấy Yêu Tiên kia lại hàng phục nó, về phần con này. . . Hiện tại ta muốn về nhà, áo gấm về quê, cố kiế chuuts mặt mũi chứ sao."
Tiểu tinh linh liếc mắt, ghét bỏ nói: "Một con hổ tinh không thể hóa yêu, lại làm mất thanh danh của Tô Thần Quân."
Tô Đình sờ cằm, nói: "Tạm thời làm lương thực dự trữ, đợi thêm mấy ngày để giết ăn tết, đại khái so với thịt heo còn ngon hơn đấy?"
Con hổ tinh này run rẩy một cái, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ hãi nhiên.
Tô Đình dọa nó một lần, chèn ép một chút rồi cũng không tiếp tục nhiều lời, để tránh cho con hổ tinh này nghĩ là nhất định phải chết không nên liều mạng cá chết lưới rách.
Mà hắn lại chuyển chủ để, nhắc tới ân oán lúc trước với Viên Khuê, lại có cảm giác như hoàn toàn không thèm để con hổ này ở trong mắt.
Hổ tinh càng nghe lại càng thêm rung động, càng sợ hãi hơn, chỉ sợ phạm sai lầm.
"Ngươi cùng nam tử trung niên kia, còn có một đoạn chuyện xưa như vậy?"
Tiểu tinh linh cảm thán, nói: "Nhưng với tính tình của ngươi lại không chơi chết hắn ta cũng thật lạ, lần này thế mà còn cứu hắn ta?"
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Tô Thần Quân đại nhân đại lượng nha, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chân long trên chín tầng trời làm sao biết con giun dưới mặt đất không tốt? Lúc trước chuyện cùng Viên Khuê kia, ta cũng chưa để ý tới, lúc trước hắn ta đối với ta vốn chỉ như sâu kiến, nhưng lần này ta từ bên ngoài du lịch trở về, gặp lại người này, ngược lại cũng cảm thấy hắn miễn cưỡng cũng coi như một cố nhân."
Nói đến đây, Tô Đình chợt thở dài, nói: "Ta mới ra ngoài không bao lâu, đã có suy nghĩ như vậy, ngày sau con đường tu hành từ từ, không biết có bao nhiêu thân bằng bạn cũ qua đời, không biết khi đó sẽ có tâm cảnh như thế nào."
——
Lạc Việt Quận đang ở trước mắt, từ xa có thể thấy được.
Tô Đình cưỡi hổ đi gần nửa ngày, vẫn cảm thấy ngồi trên xe ngựa càng thoải mái dễ chịu hơn nên lại đổi thành đánh xe mà đi.
Con hổ tinh kia đi theo phía sau, nhưng Tô Đình làm một pháp thuật cho nó, trong mắt người bình thường, thì nó chỉ là một con chó có khổ người cực kì kinh người.
Dù sao trên quan đạo cũng có người đi lại, trông thấy một con hổ lớn như thế, khó tránh khỏi sẽ sợ hãi, dọa sợ người cũng không tốt.
"Ở chỗ kia."
Tô Đình chỉ vào một chỗ ngoặt, nói: "Khi ta vừa rời khỏi Lạc Việt Quận, có người đến đây truy sát, ta chính là ở nơi đó chờ đợi, giết hết bọn hắn, lúc đó dùng Ngũ Hành giáp hóa thành Thủy hành lực sĩ để giết bọn hắn, thoạt nhìn như ngoài ý muốn. . . Cũng là một trong những nguyên nhân Viên Khuê khăng khăng muốn tróc nã ta về quy án."
Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới lúc ấy chính mình ở nơi đó chờ đợi truy binh, kết quả mấy tên đầu bị cửa kẹp kia trực tiếp chạy dọc theo quan đạo.
Hắn nhớ tới như vậy, lại bắt đầu nhớ biểu tỷ, trong lòng tính toán, đợi đến khi hắn đột phá Dương thần cảnh giới là có thể đi tìm biểu tỷ.
Hắn mới nghĩ như vậy, phía trước lại có một nhà ba người, đeo theo bao quần ào, đi bộ.
"Cha, mẹ."
Đứa bé kia chỉ vào Tô Đình, nói: "Cha mẹ nhìn, hắn đến chỗ chúng ta diễn xiếc à? Hay là ngày mai chúng ta lại đi tìm thân, đêm nay trở về xem xiếc?"
". . ."
Tô Đình ngơ ngác.
Tiểu tinh linh liếc hắn một chút, thần sắc cổ quái.
Tô Đình giật giật khóe miệng, mắng thầm: "Đây là trẻ con nhà nào, ta làm sao chưa thấy qua? Cái gì gọi là diễn xiếc, tiểu tử này là mù sao? Có người trong chốn thần tiên có khí chất xuất chúng như ta đến diễn xiếc?"
Hắn liếc mắt, không khỏi quan sát bốn phía mấy lần, lại trầm mặc lại.
Tiểu tinh linh biến thành chim xanh.
Hổ tinh biến thành đại cẩu.
Hai con tuấn mã, năm con tiểu quái, còn có một con cú mèo.
Tình cảnh như vậy, đúng là giống như gánh hát du lịch tứ phương, diễn xiếc mà sống.
"Lần sau không thể lại thu lưu tinh quái, muốn thu cũng phải thu Đại Yêu Vương."
Trong lòng Tô Đình tính toán, âm thầm suy nghĩ: "Cứ tiếp tục như thế, ta có thể về Lạc Việt Quận mở vườn bách thú, sớm muộn gì hai sư đồ Tùng lão cùng Thanh Bình cũng sẽ chết vì cười."
——
Lạc Việt Quận.
Lôi Thần miếu.
Sắc trời dần dần muộn.
Vẻ mặt Thanh Bình nghiêm túc, trong tay cầm một lá cờ bằng đồng, chỉ lớn chừng bàn tay, làm từ thanh đồng.
Mà trên lá cờ bằng đồng này đã trải rộng vết rách, gần như muốn vỡ vụn.
"Còn có ba ngày."
Thanh Bình cúi đầu nhìn lá cờ bằng đồng này, trên mặt có một chút tuyệt vọng.
Lá cờ bằng đồng này là một kiện pháp khí khó được, nhưng trải qua bảy ngày đấu pháp, hơn nữa bản thân hắn đạo hạnh quá thấp, khiến pháp khí này không chống đỡ được bao lâu.