"Ta ngăn con ác hổ này lại, các ngươi hộ tống đồ vật, lui về dọc theo đường cũ, tìm tới vị bằng hữu kia của ta, hắn có thể mời quan phủ phái binh. "
Nam tử trung niên cắn răng, lộ ra vẻ tuyệt vọng, có vẻ như chuẩn bị cá chết lưới rách.
Mà những người sau lưng nam tử trung niên kia cũng vì thế mà biến sắc, một nửa người lộ ra vẻ do dự.
Bọn hắn đi theo Viên đại ca đã có một thời gian, cũng coi như mười phần kính sợ chịu phục đối với hắn.
Lúc này đối mặt với nguy hiểm, thật sự muốn để hắn ta ở lại nơi này táng thân vào miệng hổ, lương tâm cũng không nhịn được.
"Viên đại ca, chúng ta cùng đi."
"Đúng rồi, hai mươi người chúng ta tụ cùng một chỗ, cũng chưa chắc đã sợ một con hổ."
"Viên đại ca, trong nhà người còn có con nhỏ mà."
Mấy người trong đó không nhịn được mở miệng thuyết phục.
Trên mặt nam tử trung niên cũng có mấy phần dao động, nhưng lại bỗng nhiên thấy con mãnh hổ kia ngo ngoe muốn động, mắt lộ ra hung quang, vận sức chờ phát động.
Trong lòng của hắn ta hiểu rõ, nếu như đám người cùng rút đi, khí thế sẽ yếu đi, con hổ dữ này tất nhiên sẽ lập tức nhào tới, đến lúc đó chỉ sợ sẽ chết càng nhiều người hơn.
Con hổ dữ này quá mức cổ quái, quả thực không tầm thường, so với đám hổ báo sài lang mà lúc trước hắn ta từng thấy, có thể nói là hoàn toàn khác biệt, dường như hiểu được võ công tầm thường, có thể tuỳ tiện né được lưỡi đao của hắn ta, quả thực là một kình địch.
"Chúng ta không thể lui, nhất định phải có người ở lại ngăn con ác hổ này."
Nam tử trung niên trầm giọng nói ra: "Các ngươi đi trước, ta đến ngăn lại."
Đám người đưa mắt nhìn nhau, rốt cục suy nghĩ cầu sinh vẫn chiếm thượng phong, từng người thối lui, chỉ có hai ba thanh niên liếc nhau, cùng cắn răng tiến lên.
"Các ngươi làm cái gì thế?"
Nam tử trung niên quát to một tiếng.
Mà ba thanh niên kia đã là tiến lên, sóng vai cùng hắn ta.
Người có tuổi tác khá lớn hơn đáp: "Người tập võ không sợ sinh tử, nhưng nghĩa khí đi đầu, thúc từng dạy chúng ta phải tuân thủ pháp luật kỷ cương của Đại Chu, tiếp theo chính là không được bỏ qua tình nghĩa con người. . . Bọn hắn không để ý những thứ này, nhưng mấy huynh đệ chúng ta đều nợ huynh một mạng, cũng nên ở lại cùng huynh."
Nam tử trung niên trầm ngâm nói: "Tuổi còn trẻ, cần gì chịu chết theo ta? Tuổi nhỏ cần gì khí phách, ngay cả ta có lai lịch gì, các ngươi đều không rõ, cứ thế lại muốn cùng chết với ta?"
Ba thanh niên liếc nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Bọn hắn đúng là không biết rõ lai lịch của vị Viên đại ca này, chỉ biết người này vốn là bộ khoái nha môn, trước kia là thị vệ trong kinh thành, về sau là bộ đầu ở Lạc Việt Quận, về sau lại đã đi kinh thành một chuyến, không biết tại sao lại bỏ bát cơm triều đình này, trở thành bảo tiêu như bọn hắn.
Nghe nói là vị Viên đại ca này ở trong quan trường thấy rất nhiều chuyện nên nản lòng thoái chí, mới từ bỏ bổng lộc triều đình.
Nhưng cụ thể là nguyên nhân gì, thậm chí là những phương diện khác của Viên đại ca, bọn hắn cũng không biết được.
Nghĩ kỹ lại thì những chuyện này cũng không quan trọng gì.
"Mặc kệ trước đây huynh là ai, nhưng trước đó huynh đã cứu mạng của chúng ta, mà gần hai tháng qua, huynh cũng là đại ca của chúng ta."
Sau khi thanh niên này nói xong, lại vừa cười vừa nói: "Huống chi, võ nghệ của chúng ta cũng không kém, lại có cương đao lợi khí, chưa chắc đã không chém được nó, làm sao có thể nói là chôn cùng chứ?"
Viên Khuê khẽ lắc đầu, nói: "Ta đã tu thành nội kình, tay cầm cương đao, hổ lang bình thường, ta đều có thể không sợ, mà con hổ dữ này chẳng những hình thể càng lớn, khí lực càng hung, mà lại cực kì linh hoạt, có thể né tránh lưỡi đao của ta. . . Trừ phi có võ đạo đại tông sư có thể xé xác hổ báo, hoặc có thể thắng được con Hổ Vương này."
Mà đúng lúc này, con hổ dữ kia lại dời ánh mắt từ trên thân bốn người bọn họ, rơi vào một đội xe dần dần đi xa kia.
Ánh mắt của nó càng thêm lạnh lẽo.
Rống!
Con hổ dữ này bỗng gầm thét, rống lên khiến sơn lâm rung động.
Nó không do dự nữa, trực tiếp nhào tới.
Sắc mặt Viên Khuê đại biến, cầm chặt đao, rót nội kình vào rồi chém xuống.
Phốc!
Hổ dữ hơi nghiêng sang bên cạnh, một đao này chỉ chém vào chân sau của nó, vạch ra một vết ngấn sâu.
Mà Viên Khuê lại như là bị một ngọn núi đâm vào ngực, phun ra ngụm lớn máu tươi, bay ngược về sau, lồng ngực gần như lún xuống, xương ngực cũng gãy rất nhiều.
Hắn đã tu thành nội kình, trong võ lâm cũng coi là cao thủ, thế mà vừa đối mặt đãkhông tiếp nổi.
"Đi mau!"
Viên Khuê lộ vẻ kinh hãi, miễn cưỡng vận khởi nội kình, khẽ quát một tiếng, nói: "Nó không phải hổ bình thường, nó còn giảo hoạt hơn cả người. . ."
Con hổ dữ này thế mà hiểu được chiêu dùng tổn thương đổi mệnh, để chân sau trúng vào một đao chịu vết thương nhẹ để đánh Viên Khuê trọng thương, để hắn ta không còn lực nữa.
Mà ba thanh niên kia cũng không sợ chết hương, vì bảo vệ Viên Khuê, sợ hắn ta bị ác hổ xé xác nên lập tức cùng nhau xông tới.
Nhưng bản lĩnh của Viên Khuê còn kém xa con hổ dữ kia, huống chi là ba thanh niên này, người có võ nghệ cao nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng vận chuyển khí huyết thôi.
Con hổ dữ kia tùy ý vung trảo là có thể đánh bay một người trong đó, bụng bị cào rách, máu rơi đầy đất.
Mà hai người khác, bị nó vung đuôi một cái đã bay xa năm trượng.
Một kẻ không còn âm thanh gì, không rõ sống chết.
Một tên che eo, không đứng dậy nổi.
Chỉ trong chốc lát, người ở lại chặn đường hổ dữ, bao gồm cả Viên Khuê đã tu thành nội kình đều không có lực phản kích, lập tức sẽ thành thức ăn trong miệng hổ.
"Các ngươi. . ."
Viên Khuê hơi nhắm mắt, ngửa mặt nằm xuống, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Song khi hắn ta nằm xuống, mở hai mắt ra, chuẩn bị chờ chết lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt này nhìn rất tuấn lãng, nhưng Viên Khuê nhìn thấy lai chợt có suy nghĩ muốn chém một đao.
Trước khi chết, hắn ta lại nhớ tới thiếu niên này?
Viên Khuê lộ ra vẻ tự giễu, buồn bã thở dài.
Mà gương mặt thiếu niên kia lập tức lộ ra vẻ không vui, nói: "Gặp ta lại mất hứng như vậy?"
Viên Khuê bỗng chấn động, cả kinh nói: "Thật sự là ngươi?"
Tô Đình cười đắc ý, nói: "Không thì Viên bộ đầu còn muốn thấy ai?"
Viên Khuê nhất thời không biết nói gì, chỉ đành im lặng.
Tô Đình cong ngón búng ra, có một sợi thanh quang bắn tới trên người hắn ta.
"Xem ra ngươi gặp gỡ phiền toái?"
Tô Đình ung dung nói ra: "Đây cũng không phải là một lão hổ bình thường, là một gia hỏa đã thành tinh, còn biết cướp đường, cướp đoạt dược liệu để bổ ích tinh khí, nhờ vào đó để tu hành, thần trí đã xem như không cạn."
Viên Khuê hiện ra vẻ giận dữ, nói: "Lúc nào rồi mà ngươi giả thần giả quỷ còn ở trước mặt Viên mỗ? Ta cũng không phải Phương Khánh đại nhân , mặc ngươi lừa gạt, nghe ngươi nói bậy!"
Tô Đình liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói: "Đến lúc nào rồi, ngươi thế mà còn không có buông xuống thành kiến cố chấp kia? Không thì ngươi cho rằng hổ dữ trước mắt này có lai lịch gì? Là lão hổ biết tập võ sao?"
Sắc mặt Viên Khuê liên tục thay đổi, nhất thời lại không biết trả lời như thế nào.
Tô Đình chậm rãi nói: "Chính ngươi sắp chết, còn ba người trẻ tuổi kia đã chết một cái, hai người khác cũng sắp táng thân trong miệng hổ. Nếu ngươi còn cảm thấy Tô mỗ là thần côn giả thần giả quỷ, vậy ra sẽ lập tức rời đi nơi đây, đào mệnh đi. . ."
Viên Khuê trầm giọng nói: "Ngươi có bản lĩnh đánh lùi hổ dữ này?"
Tô Đình cười đắc ý, chắp hai tay sau lưng, nói: " Ân oán giữa chúng ta vốn chỉ bắt nguồn từ thành kiến của ngươi đối với thân phận người tu hành của ta mà thôi."
"Lúc trước tầm mắt của ngươi quá hạn hẹp, cho rằng người tu hành như ta đều là giang hồ thuật sĩ bên đường, chỉ giả thần giả quỷ để lừa trên gạt dưới, nói hươu nói vượn, hoa ngôn xảo ngữ, bên trên lấn quốc quân, dao động xã tắc, dưới thì lừa gạt bách tính, lừa gạt tiền tài."
"Dù ta ở Lạc Việt Quận làm ra pháp thuật mà ngươi khó mà nhìn thấu, ngươi cũng chỉ cho là thủ pháp âm tà âm thầm hại người, cũng như phương thức âm quỷ âm thầm hạ độc, không ra gì."
"Đồng thời, ngươi còn vì thế mà tức giận, dự định tìm được vết tích ta xuất thủ, để tróc nã ta về quy án."
"Cuối cùng ngươi không đuổi bắt được ta, lại đi kinh thành, nhưng không công mà lui, chỉ sợ là nản lòng thoái chí, mới rơi tới cảnh ngộ bây giờ."
Tô Đình chầm chậm nói, đưa tay phất một cái, có gió thổi Viên Khuê lên, để hắn nhìn tràng diện trước mắt.
Tô Đình chậm rãi đi về phía trước, lạnh nhạt nói: "Ngươi vẫn cho rằng, người trong chúng ta đều là thần côn giả thần giả quỷ, sử dụng trò xiếc âm quỷ, không ra gì, như vậy hôm nay, Tô mỗ sẽ để ngươi tận mắt xem xét, cái gì gọi là đường hoàng khí quyển!"
Hắn đạp mạnh về phía trước, đột nhiên một tiếng vang trầm, thổ địa vì thề mà vỡ toang!
Mãnh hổ phía trước ru lên, không dám nhúc nhích.
Tô Đình chầm chậm mà đi, dưới chân đạp không, bay lên.
Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Thiên tượng biến sắc, chợt vang lên một tiếng sấm!
"Viên Khuê, ngươi nhìn kỹ!"
"Rốt cuộc cái gì mới là thiên uy!"
"Cái gì mới là pháp thuật thần tiên!" . .
"Hôm nay Tô mỗ dùng lôi đình, thay trời hành đạo, tru diệt ác hổ, để ngươi nhận thức lại thế giới này!"
Toàn thân Tô Đình phát ra lôi quang chói mắt, thân ở giữa không trung, chập chỉ thành kiếm, ngưng tụ thành lôi kiếm, muốn điểm xuống.
Nhưng đúng lúc này, mãnh hổ kia đột nhiên nằm rạp trên mặt đất, một đôi chân trước bỗng nhiên ủi lên, làm hình dạng thần phục.
Tô Đình giơ kiếm chỉ, sắc mặt dị dạng.
Lôi đình trên kiếm chỉ của hắn, thả cũng không xong, thu cũng không được.
Vừa nói sẽ dùng lôi đình tru diệt ác hổ, hiện tại thu lại thì biết nói thế nào?
Tràng diện trong lúc nhất thời có vẻ hơi xấu hổ.
"Ngươi CMN tốt xấu gì cũng là lão hổ thành tinh."
Trong lòng Tô Đình thầm mắng: "Có chút cốt khí đi, không cần sợ, phối hợp ta một chút được hay không?"
Yên tĩnh một chút, Tô Đình rốt cục vẫn, hoành không vạch kiếm chỉ một cái.
Lôi đình lập tức rời khỏi tay.
Oanh!
Một đạo thiên lôi đánh lên ngọn núi bên cạnh!
Đỉnh núi ầm vang nổ tung, vô số đá vụn bắn ra, khói bụi lượn lờ.
Viên Khuê nghe tiếng sấm mà toàn thân run lên, rung động xuất phát từ nội tâm.
Ngay cả hai thanh niên kia vốn đang ngất đi cũng bị đánh thức.
Thẳng đến lúc này, Tô Đình mới là từ không trung rơi xuống đất, uyển như lôi thần.
Mà con mãnh hổ kia quỳ rạp trên đất, cúi đầu.
Sắc mặt Viên Khuê ngưng trệ, thật lâu chưa có động tĩnh, giống như đã ngây người.
Hai thanh niên còn chưa chết kia lại lộ ra vẻ vô cùng phức tạp.
"Thần tiên?"
"Thần tiên hiển linh?"
Trong ánh mắt tràn đầy sùng kính của hai thanh niên kia, thiếu niên toàn thân bao phủ ở trong ánh chớp kia mới dần dần đánh tan quang mang, khôi phục nguyên thân.
Tô Đình tiện tay bắn ra, hai đạo thanh quang rơi vào trên người hai thanh niên này, phòng ngừa thương thế chuyển biến xấu.
Mà hắn cũng không tiếp tục đi tới chỗ Viên Khuê nữa, mà là đi tới trước mặt hổ dữ.
Hổ dữ nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Tô Đình nhìn xuống, đá nó một cước.