Căn cứ vào truyền thuyết cũng không xa xưa lắm, trên kiếm sơn cách nơi này không xa có hai con tuấn mã, một đen một trắng, thần tuấn vô cùng, kéo một chiếc xe ngựa nào đó, thỉnh thoảng xuất hiện, ngẫu nhiên có tiều phu nhìn thấy từ xa xa, coi đó là thần tích.
Lại căn cứ vào tin tức ngầm không đáng tin, hai con ngựa này chính là thần mã, đã sống mấy trăm năm lâu, xe ngựa mà chúng lôi kéo chính là bảo tàng năm đó Lương triều quân vương để lại.
Sở dĩ có lời đồn đại này là bởi vì trước đây không lâu, từng có người tập võ, tiến đến kiếm sơn triều bái, từ xa thấy đôi thần mã này kéo xe xuống dốc, bên trong rơi ra vàng bạc châu báu.
Nhưng ở bên cạnh lại có một con hồ ly, nhặt châu báu lên, đứng thẳng người cung kính đưa vào trong xe ngựa.
Đáng tiếc khi người tập võ này tiến đến, hai con thần mã sớm đã lôi kéo xe ngựa chạy vào thâm sơn, không thấy tung tích.
Chỉ là người tập võ này có quen một người tập võ khác rất hợp tính ở Cảnh Tú huyện, trong khi hai người uống rượu say đã từng vô tình kể ra.
Về sau việc này truyền ra, cho nên rất nhiều người suy đoán, trong xe ngựa chính là bảo tàng.
Mà truyền lại truyền, chẳng biết từ lúc nào đã thành vốn liếng còn sót lại của quân vương Lương triều từ mấy trăm năm trước để phục quốc.
Mà đối với lời truyền ngôn này, tuyệt đại đa số người vẫn tin tưởng.
Vì thế, có không ít người từng lên núi tìm kiếm, muốn săn được hai thần mã kia để lấy được bảo tàng.
Nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đều không công mà lui, còn có không ít người mất mạng trong núi, có một số là bị thần mã đạp chết, có mấy người lại bị rắn độc cắn chết, có kẻ thì trượt chân ngã xuống sườn núi, có người lại bị khí độc trong núi làm hại, có kẻ lại ăn nhầm độc quả trong núi.
Nhưng cũng có ngoại lệ, có mấy người tuy rằng không thể săn được hai thần mã kia, không thể thu được được bảo tàng, nhưng ở trong núi lại thấy được linh chi ngàn năm, phát tài một phen.
Cũng có người tập võ tiến tới, ngẫu nhiên đến kiếm sơn từ rất nhiều năm trước triều bái tiền bối võ đạo, được bí tịch võ công của đối phương, hoặc là thần binh lợi khí.
"Nghe nói ngay cả Lương An phủ cũng có người tập võ đến đây, trong đó có một vị là nội kình cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, hắn từng có thanh danh vang dội ở kinh thành, lần này đến đây, tuyên bố là không cầu bảo tàng, mà là muốn hàng phục hai thần mã kia, một con để làm tọa kỵ cho hắn, mà một con khác thì phải đưa vào kinh thành."
" Bạch viên ngoại ở Cảnh Tú huyện chúng ta cũng thuê mấy người tập võ, tính cả gia đinh nhà hắn, đi lên trên núi lục soát gần nửa tháng, nhưng ngay cả cái bóng của hai thần mã cũng chưa thấy, ngược lại đã hái được không ít dược liệu trân quý, nhưng còn chưa đủ số tiền để hắn mướn người lục soát núi."
"Bạch viên ngoại là vì bảo tàng kia sao?"
"Còn Ngô gia công tử lại thích tuấn mã nhất, thích ngựa đua, hắn từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, không cầu bảo tàng, cả ngày đi lên núi đi dạo, muốn xem thử thần mã trong truyền thuyết, càng muốn hàng phục chúng. . . Mà Ngô lão gia sợ hắn xảy ra chuyện, cũng mời mấy quân nhân đến bảo vệ Ngô công tử."
——
Trong tửu lâu, truyền thuyết liên quan tới thần mã không ngừng được kể ra.
Tô Đình nghe mà kinh ngạc không thôi, quay sang nhìn tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh cũng cảm thấy mờ mịt.
"Những người này có phải đang nói về ngựa của chúng ta không?" Tiểu tinh linh chần chờ hỏi.
"Hình như không phải." Tô Đình sờ cằm, nói ra: "Bọn hắn nói thần mã kia là mấy trăm năm trước, mà bên trong còn là bảo tàng để quân vương tiền triều phục quốc. . . A phi, ta cuối cùng cũng biết cái gì gọi là nghe nhầm đồn bậy, dân chúng ở Cảnh Tú huyện quá CMN có thể chém gió."
"Đúng vậy a, quả thực là còn khoác lác hơn so với ngươi." Tiểu tinh linh cũng cảm thấy mờ mịt, nói: "Nhưng bọn hắn có thể nói là sự thật hay không? Đây là hai con ngựa khác?"
"Ta cũng không tin, chúng ta ở sông Cảnh Tú huyện để lạc xe ngựa song kéo, kết quả tiền triều cũng có xe ngựa song kéo bảo tàng, hơn nữa còn có hồ ly trả lại vàng bạc châu báu, nói đùa cái gì?" Tô Đình phất phất tay, nói: "Không có khả năng trùng hợp như thế."
"Cũng đúng, nhưng cũng coi như có đầu mối." Tiểu tinh linh khẽ gật đầu, cảm thấy hài lòng, nói: "Cũng may bọn chúng coi như thông minh, không bị người khác tóm lấy, cũng không đánh mất vàng bạc châu báu của chúng ta, rơi ra khoit xe ngựa còn biết kiếm về, nhưng cũng không biết có bỏ sót hay không, đến lúc đó chúng ta còn phải cẩn thận kiểm tra lại một lần."
"Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của ta." Tô Đình vừa cười vừa nói: "Năm con tiểu quái kia coi như chưa thành tinh, cũng đủ để sống đến mức phong sinh thủy khởi ở trong núi, huống chi đã thành tinh? Về phần hai con ngựa kia, lại lôi kéo thêm toa xe, có lẽ không dễ dàng sinh tồn trong núi, lại dễ bị người khác bắt giữ, nhưng sau khi thành tinh thì vẫn khác, ngươi có thể yên tâm."
"Vậy bây giờ đi tìm chúng nó?" Tiểu tinh linh hỏi.
"Trước tiên ăn cái gì đã." Tô Đình nói ra: "Đang ở ngay trong kiếm sơn mà, dù sao cũng để mất nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta không vội, chờ một lúc đi kiếm sơn, thực sự tìm không thấy thì ta lại mở thiên nhãn, tự nhiên sẽ không bỏ sót."
——
Bên ngoài Kiếm sơn.
Tô Đình ăn uống no đủ, đi tới nơi đây.
Hắn nhìn về phía kiếm sơn, cảm thấy ngoài ý muốn.
Xung quanh ngọn núi này có không ít người, có người vì tầm bảo tàng mà đến, có kẻ lại vì muốn hàng phục thần mã mà tới. . . Nhưng trên thực tế, người muốn hàng phục thần mã, kỳ thật cũng chính là muốn tìm được bảo tàng.
Mà trước kiếm sơn, rừng núi rậm rạp, xanh tươi ướt át.
"Từ lần ta lĩnh ngộ được kiếm ý ở kiếm sơn khiến Kiếm Các sụp đổ, xung quanh đây không còn khí tức quá mức lăng lệ, phía trước đã mọc được không ít thực vật."
Tô Đình quơ quơ tay áo, nói: "Ta phát hiện ra vết tích của hai con ngựa, không cần để ý đến đám người này, chúng ta lên núi đi."
Sau khi nói xong, hắn đi vào phía trong núi.
Tô Đình cũng không vội vàng, mà dáng vẻ giống như đang đi du lịch ngắm cảnh, cũng không cưỡi mây đạp gió gì, chỉ nhàn nhã đi bộ, thưởng thức cảnh tượng xung quanh.
Vào núi ước chừng gần nửa nén hương, khí tức của hai con ngựa đang ở ngay phía trước.
Nhưng đúng lúc này, Tô Đình bỗng dừng bước lại, lông mi chau lên.
Tiểu tinh linh cũng nhìn về phía trước, nói: "Hình như có một yêu vật đến đây?"
Tô Đình hơi khẽ gật đầu, nói: "Đạo hạnh không cao, không cần để ý."
Vừa dứt tiếng, chỉ nghe thấy phía trước có tiếng vang, chợt có một thân ảnh rơi vào trên cây cách đó mười bước, rồi lại từ trên cây rơi xuống.
Kẻ tới khôi ngô cường tráng, mặt mũi dữ tợn, một đôi mắt mở như chuông đồng, trừng mắt nhìn Tô Đình, thần sắc bất thiện.
"Yêu vật hóa hình người."
Tô Đình chậc chậc nói: "Cũng hiếm thấy, nể tình ngươi tu hành không dễ, Tô Thần Quân ta tha cho ngươi một mạng, không cần chặn đường, lui ở một bên."
Tên hán tử vai u thịt bắp này trừng lớn hai mắt, vẻ mặt dữ tợn, lộ ra mười phần hung hãn.
Tô Đình hừ một tiếng, khí tức đột nhiên nở rộ, ép tới.
"Chỉ là tiểu yêu lại dám cản con đường của ta, chán sống?"
Ngữ khí của hắn nặng nề, nhìn yêu vật kia biến thành nam tử, lại không thấy đối phương lộ ra vẻ sợ hãi gì.
Không nhưng thế, đôi mắt của nam tử này vẫn mở to như chuông đồng, đôi mắt tròn vo nhìn thẳng vào Tô Đình, thản nhiên sinh ra một cỗ ngang nhiên.
"Ngươi CMN còn dám trừng ta?"
Tô Đình giận dữ nói: "Chỉ dựa vào ánh mắt của ngươi lớn à? Ngươi lại trừng ta một chút thử xem?"
Mắt to thì thế nào?
Tô Thần Quân còn có ba mắt đấy!
Ba mắt mà lại không trừng lại hai mắt à?
Tô Đình đưa tay chạm lên trên trán, con mắt thứ ba lập tức mở ra, mắt vàng sáng chói, rơi vào trên thân nam tử kia.
Nam tử bị ánh sáng từ thiên nhãn chiếu đến, lập tức run rẩy một cái, nhưng hai mắt vẫn tròn vo trợn to.
"Ngươi còn dám trừng ta?"
Tô Đình càng thêm tức giận nói: "Ngươi lại trừng ta, xem Tô Thần Quân ta trừng chết ngươi!"
Lời này vừa nói ra, nam tử kia bỗng nhiên quỳ xuống, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Tiểu tinh linh nói nhỏ: "Ngươi nhìn kỹ xem, nguyên hình của hắn. . ."
Tô Đình dùng thiên nhãn tập trung nhìn vào, đột nhiên trầm mặc lại.
Hắn bỗng nhiên thấy rõ, hán tử thô kệch này có nguyên thân rõ ràng là một con cú mèo.