Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 408: Tô Thần Quân lạc lối




     Ở nơi vắng vẻ không có người này.

Hai người đứng đối mặt nhau mà nói chuyện.

Bàn về đạo hạnh thì hai người bọn họ ở trong mắt thế nhân đã là nhân vật thần tiên, kì thực so với sơn thần thổ địa mà bách tính ở Cảnh Tú huyện ngày đêm triều bái còn bất phàm hơn.

Lý Bát Diệp mặc thanh bào, sau lưng đeo kiếm, trên mặt là vẻ khó có thể tin.

Tô Đình mặc áo bào vàng nhạt, trên trán lại có một vệt thiên nhãn, mắt vàng sáng chói, ẩn hiện uy thế thần thụ và cả Long Hổ.

"Đúng là hậu sinh khả uý."

Cuối cùng Lý Bát Diệp buông tiếng thở dài, nói: "Tô Thần Quân tu hành tiến triển cực nhanh, khiến người tu hành Đại Chu kinh hãi, bản lĩnh đấu pháp cũng là cực kì bất phàm, nhưng ai có thể ngờ được ngươi chỉ là Thượng Nhân, thế mà không chỉ giết chết Thiên Lĩnh lão nhân, lần này còn diệt được một Lang Thần còn mạnh hơn Lý Bát Diệp ta ba phần."

"Chuyện nhỏ... Chuyện nhỏ, quả thực không đáng nhắc tới."

Tô Đình phất phất tay, mặt đầy ý cười, nói: "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến."

Lý Bát Diệp hơi cảm khái, nói: "Nếu không phải ta tu hành đã tới viên mãn, không thể nghịch chuyển, thì ta thật sự muốn bắt giữ ngươi, nhìn xem rốt cuộc ngươi học được pháp môn phương nào, mà có tiến cảnh cùng bản lĩnh doạ người như thế."

Tô Đình nghe vậy, sắc mặt khó coi, khẽ khụ hai tiếng, nhắc nhở: "Bản thần quân đang đứng ở đây mà."

Lý Bát Diệp không được nhịn cười, nói: "Ta chính là được thiên thần truyền lại, lại tu đến cảnh giới Nhân Tiên, công quả đã nửa thành, đời này cũng có hai thành có thể đắc đạo thành tiên, dù ngươi có nói rõ sở học của ngươi cho ta, ta cũng không nỡ bỏ một thân tu vi này để làm lại từ đầu. Chỉ là cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ, ngươi quá xuất sắc, cũng không phải xuất thân từ Thủ Chính Đạo Môn, khó tránh khỏi sẽ bị ngấp nghé, cần coi chừng một số..."

Tô Đình gật đầu nói: "Đa tạ chỉ điểm, ta biết được."

Nói rồi hắn lại nghĩ tới một chuyện, nói: "Lúc trước vị Đinh lão phu nhân kia có người con thứ hai bị mất tích không thấy, chính là bị ác lang kia ăn thịt rồi?"

Lý Bát Diệp gật đầu nói: "Không sai."

Tô Đình nhớ tới lời nói khi nãy nói cùng Đinh lão phu nhân kia, lại có cảm giác châm chọc khó tả, tự giễu nói: "Thật đúng là thần phạt."

Cả đời Đinh lão phu nhân đều cầu thần bái Phật, coi việc này là thần phạt, là bởi vì khi bà bị bệnh nặng, Đinh lão nhị đã nói lời bất kính với thần linh, mới đưa tới mối họa như vậy.

Nhưng Tô Đình cũng cảm thấy ngoài ý muốn, việc này thật sự là thần phạt, chỉ là thần này không phải thần kia mà thôi.

Còn Đinh lão phu nhân cầu thần bái Phật cả một đời, cũng không thấy thần linh trong miếu này bảo vệ nhi tử bà.

" Đinh gia kia thờ phụng thần linh, trong nhà có một bức tượng môn thần, có một bức tượng địa công, lại có một bức tượng Phật."

Lý Bát Diệp nói ra: "Ta từng đi Đinh gia điều tra, dựa vào đạo hạnh Nhân Tiên đã từng hỏi thăm hóa thân của ba vị thần phật này, chỉ là Đinh gia bái nhiều vị thần, cũng không một lòng, cho nên ba vị thần phật này đều không muốn mở miệng. Hiện tại xem ra, vị Lang Thần kia không phải bình thường, ba vị này cũng phòng ngừa xung đột nên mới ngậm miệng không nói."

Tô Đình cười nói: "Ăn hết hương hỏa của người ta, mùng một ngày rằm đều nhận giấy bạc ngọn nến, tam sinh rượu lễ, lúc đó đều nhận, đến khi nhà người ta gặp chuyện lại từ chối, ba vị này đúng là gọn gàng mà linh hoạt."

Nói rồi Tô Đình nhìn về phía Cảnh Tú sông, nói: "Ta nhớ vị Đinh lão phu nhân này cũng rất thành kính đối với thần sông Cảnh Tú, Kiếm Quân đã từng tới Cảnh Tú sông chưa?"

Lý Bát Diệp khẽ lắc đầu, nói: "Vị thần sông này không hề tầm thường, dù có là thiên thần cũng chưa chắc đã thắng được nàng, khi ta vừa thành Chân Nhân đã từng gặp mặt qua nàng, ta nghĩ nếu nàng ở đây, thì Lang Thần kia cũng không dám đặt chân vào phạm vi Cảnh Tú huyện."

Tô Đình nhớ tới ngày gặp thần sông, cũng cảm thấy đúng là như thế, gật đầu nói: "Cũng đúng, ta từng gặp vị thần sông này, nếu nàng ở đây, có lẽ cũng sẽ không bỏ mặc thần tiên yêu ma làm càn trong phạm vi thần vực."

Lý Bát Diệp hơi khẽ gật đầu, lại hỏi: " Tô Thần Quân đã chém giết đối phương, vậy có biết lai lịch của đối phương hay không?"

Tô Đình khẽ nhíu mày, nói ra: "Có xác nhận là thần tiên trên trời, nhưng lại không phải chân thân đã bị ta trảm diệt, nhưng thân phận cụ thể cực kì bất phàm, ngươi cũng hiểu biết thủ đoạn của thiên thần, cao thâm mạt trắc, nếu hắn thật sự muốn ẩn nấp thân phận, chúng ta cũng không có khả năng tra rõ thủ pháp này."

Lý Bát Diệp hơi trầm ngâm, không biết có tin hay không, chỉ gật đầu, nói: "Như thế thì đúng là đáng tiếc, nhưng thần quan trên trời lại dùng thân sói cũng không có nhiều, về phần Thiên Tiên... Dường như cũng không có lang yêu nào đắc đạo thành tiên đứng hàng Thiên Tiên."

Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Đáng tiếc đối phương quá bí ẩn, không có chứng cứ, không tra rõ, cũng không tiện tự suy đoán. Nếu có thể biết được thân phận, đến lúc đó thượng bẩm lên Thiên Đình, hắn cũng nhất định bị trách phạt."

Lý Bát Diệp chỉ gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Tô Đình cũng mặc kệ đối phương có tin hay không, dù sao lời cũng đã nói đến đây, dù Lý Bát Diệp có hoài nghi, cũng biết Tô Đình sẽ không nói rõ.

Trên thực tế, nếu không phải kiêng kị khi vạch mặt Khuê Mộc Lang kia, hắn sẽ liều mạng cá chết lưới rách, sẽ dùng chân thân hạ giới, Tô Đình đúng là thật sự từng nghĩ trực tiếp tố giác hắn.

"Thôi được, đã như vậy thì xem như Thần Quân thay ta bớt một chút khí lực."

Lý Bát Diệp thi lễ, nói: "Lần này mạo hiểm truy sát vị Lang Thần cao thâm mạt trắc này, một là vì ta cùng quốc sư có giao tình thâm hậu, hai là không muốn thấy ác loại như vậy làm hại nhân gian, Tô Thần Quân đã làm thay, ta cũng coi như có thể công thành lui thân."

Tô Đình đáp lễ lại, nói: "Kiếm Quân đi thong thả."

Lý Bát Diệp nhẹ gật đầu, nhảy lên đám mây, tựa như một đạo kiếm quang, vạch phá bầu trời.

Tô Đình sờ cằm, nói: "Đi được thật sự là tiêu sái."

Nói rồi hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, nói: "Xem ra chuyện Đinh gia kia chính là con sói này tiện tay làm, vị Đinh lão nhị này cũng thật sự là không may, trên đường đụng phải con sói này, nhưng ta chém phân thần con sói này, xem như báo thù cho hắn, chuyện này cũng coi như chấm dứt."

Tiểu tinh linh nói ra: "Nhưng lão phu nhân thật sự muốn tìm thi thể của con mình thì sao?"

Tô Đình buông tay nói: "Nếu nói bắt Đinh lão nhị từ nơi này đến Khảm Lăng đểlấp thần trận thì cũng không đúng, tám chín phần mười là bị ăn rồi, thi thể ở đâu ra? Hiện tại xem ra chúng ta chỉ có thể ở tạm đây hai ngày, trước tiên tìm xe châu báu kia, đợi đến ngày Đinh gia phát tang lại đi theo một chút, cũng coi trả cho Đinh gia một mối ân tình."

Vừa nói xong, hắn bỗng nhìn về phía tửu lâu bên kia, lông mi chau lên, nói: "Đi tửu lâu trước, nơi đó ngư long hỗn tạp, hình như bọn hắn đang nói cái gì đó."

Sau khi nói xong, con mắt thứ ba trên trán hắn lập tức khép kín, kim quang tiêu tán.

Tiểu tinh linh nhìn hắn một cái, tuy rằng Tô Đình đã nhắm con mắt thứ ba lại, nhưng bởi vì thiên nhãn mang tới hiệu dụng cho nên quan sát sự vật, tầm mắt đều đã khác biệt, cho nên luôn có thể nhìn thấy trong hai mắt hắn có vẻ cực kì "Cơ trí".

Tiểu tinh linh rất hiểu Tô Đình, luôn cảm thấy khí chất "Cơ trí" này hoàn toàn không có một chút liên quan nào với Tô Đình, khiến Tô Đình nhìn có vẻ rất mâu thuẫn, vì thế nàng cũng cảm thấy ưu thương, luôn cảm thấy Tô Đình đã lạc lối.