Trong chốn rừng sâu núi thẳm, ánh trăng yên tĩnh.
Sư đồ đạo nhân kia đang nói chuyện, lại đột nhiên nghe đạo thanh âm này, trong giọng nói tràn đầy vẻ "Anh hùng chung chí hướng".
Dù sư đồ mấy người đều là người tu hành, nhưng cũng không nhịn được vì thế mà kinh dị.
"Ai?"
Đạo nhân cả kinh nói: "Cao nhân phương nào, cớ gì lại không hiện thân tới gặp?"
Gần như đồng thời, đám đệ tử của ông ta cảm thấy ân sư nhà mình ở đây, cũng không cần sợ hãi, nên vô cùng bất mãn đối với với kẻ đột nhiên mở miệng, quát: " Chuột nhắt phương nào. . ."
Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một động vang lên.
Gió mạnh thổi tới, đánh vào trên lưng đạo sĩ trẻ tuổi kia.
Đạo sĩ tuổi trẻ kia giống như vừa bị trúng một kích, dưới chân lảo đảo, trực tiếp ngã nhào về phía trước thành dáng vẻ chó gặm phân.
——
"Chuột nhắt đại gia ngươi!"
"Nếu không phải nể tình sư phụ ngươi có tầm mắt cao, lão tử đã giơ một cục gạch đập chết ngươi!"
"Vẫn là sư phụ ngươi nói chuyện êm tai, biết ta là cao nhân."
Trong đạo thanh âm này tràn đầy vẻ không vui, từ phía sau truyền đến.
Cơn gió lúc trước cũng là từ phía sau đánh tới.
Sư đồ mấy người vội nhìn lại về sau, chỉ thấy ở một gò núi phía sau bỗng nhiên sụp xuống, lộ ra một động lớn, vô số cát đá bắn ra.
Khói bụi lượn lờ, một người chậm rãi đi ra.
Đây là một thiếu niên, tướng mạo thanh tú, không ngừng cười, nhìn đạo sĩ trung niên kia, rất có vẻ như gặp được người cùng chung chí hướng.
Đạo nhân này có tầm mắt không tệ, liếc mắt đã nhìn ra Tô mỗ là chí bảo thế gian ít có.
"Ngươi. . ."
Sắc mặt đạo sĩ trung niên không ngừng thay đổi, nhìn kỹ lại mới phát hiện đạo hạnh của thiếu niên này cũng không cao hơn bản thân, chỉ là giỏi ẩn nấp, lúc trước mới không thể phát hiện ra thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như người tới là kẻ có đạo hạnh cao thâm, vậy bảo bối kia cũng sẽ không có hi vọng.
"Đạo hữu thật hăng hái."
Vị đạo sĩ trung niên này cũng không có thái độ gì khác, chỉ để người đỡ tên đệ tử ngã sấp xuống kia dậy, mà ông ta lại nhìn Tô Đình, khẽ thi lễ, nói: "Lúc trước đám mây từ Ly Giang mà đến, bên trong thật sự có chí bảo tổ truyền của chúng ta, làm đệ tử bản môn, vì hoàn thiện nguyện vọng của tổ sư, cho nên đến đây tìm kiếm bảo vật bị thất lạc của bản môn, vì thế mấy người chúng ta đã từ bỏ cơ duyên vốn có ở Lê sơn này, mong đạo hữu cho cái chút tình mọn, chớ tranh đoạt cùng bản môn."
Lời này vừa nói ra, chư vị đệ tử phía sau ông ta liếc nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ cổ quái.
Trong đám mây kia có bảo bối hay không còn chưa chắc chắn mà.
Đây đều là suy đoán của sư phụ.
Bây giờ làm sao lại thành bảo bối tổ truyền của bản môn rồi?
Mà Tô Đình càng ngẩn người, liếc nhìn tiểu tinh linh một cái, cả hai không nói gì, nhất thời tình cảnh tĩnh lặng không tiếng động.
"Cơ duyên của Lê sơn càng bất phàm, có lẽ đạo hữu cũng đến vì nó, mà không phải vì đám mây kia."
Đạo nhân thi lễ nói: "Về phần chí bảo tổ truyền của bản môn, mong rằng đạo hữu nhường một lần."
Khóe mắt Tô Đình co quắp, tức giận nói: "Lão tử thành chí bảo tổ truyền nhà ngươi lúc nào?"
Đạo nhân kia ngơ ngác một chút, nhất thời không thể tỉnh ngộ lại.
Mà Tô Đình liếc mắt, nói: "Tiếp tục tìm bảo bối của ngươi đi."
Hắn phất phất tay, quay người rời đi.
Đạo sĩ trung niên vẫn không bình tĩnh nổi, mà đệ tử của ông ta cũng hai mặt nhìn nhau.
——
"Ha ha ha. . ."
Tiểu tinh linh ngồi trên đỉnh đầu Tô Đình, cười đến mức ngã trước ngửa sau, ôm bụng nhỏ, một đôi cánh mỏng khẽ run, cười to nói: "Ngươi lại là bảo bối tổ truyềncủa người ta?"
Sắc mặt Tô Đình hơi đen, không nói một lời.
Tiểu tinh linh cười nửa ngày, mới miễn cưỡng ngừng lại, nhưng vẫn là buồn cười, nên lại cười nói: "Ngươi thế mà không ra tay giết hắn, đúng là khiến người ta kinh ngạc. . ."
Tô Đình nghiêng mắt liếc nàng một chút, nói: "Ngươi thích giết chốc thế làm gì? Tô mỗ luôn luôn thiện chí giúp người, tâm địa thiện lương, xưa nay không tùy ý giết chóc, tên kia chỉ hơi vô sỉ một chút, còn không đến mức lấy tính mạng của ông ta."
Đạo sĩ trung niên kia kia có đạo hạnh là tầng năm, so với Tô Đình lộ ra khí tức tầng bốn thì cao một đoạn.
Đổi lại là người khác, nhận định nơi này có bảo bối, sẽ muốn giết người diệt khẩu.
Nhưng vị đạo sĩ trung niên lại tận tình khuyên bảo, thuyết phục Tô Đình, mà không có xuất thủ.
Có lẽ bởi vì cảm thấy Tô Đình quá trấn định, có lẽ cảm thấy Tô Đình có chút khó mà nhìn thấu, nhưng dù là như thế nào, chí ít ông ta không có sát cơ.
Tuy nói mở mắt nói lời bịa đặt, quả thực là quá vô sỉ, nhưng cũng không phải là hạng người cùng hung cực ác, không đến mức để Tô Đình động sát cơ.
"Sao lại là ta thích giết chóc, còn không phải học từ ngươi à?"
Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Ta còn tưởng rằng lần này ngươi xuất quan, vừa vặn luyện thành bảo bối, tất nhiên là muốn tìm người tu hành huyết tế bảo bối này, làm một khởi đầu tốt đẹp. . ."
Tô Đình lặng lẽ nói : "Thật sự muốn huyết tế bảo vật này, đạo nhân kia cũng chưa đủ tư cách, theo đạo lý thì bảo bối này của ta mà ra, hẳn là tìm Tiên gia đến để bổ một đao, chỉ là đạo hạnh bản thân ta nông cạn, cho nên trước tiên hạ thấp một cấp. . . Về sau khẳng định phải giết rất nhiều Chân Nhân Dương Thần, hiện tại trước tiên tìm một kẻ có tu vi tầng sáu đỉnh phong là tốt."
Hắn nhìn tiểu tinh linh, lại nhìn về phía chỗ sâu trong núi, xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Trướcđó bị tông chủ Cổ Đạo đuổi một đường, lại bị gia hỏa Bạch thị kia uy hiếp một lần, bọn hắn đều là kẻ có tu vi tầng sáu đỉnh phong, Tô mỗ phải dùng người ở cấp độ này để có một khởi đầu tốt đẹp, mới có thể giải quyết xong cơn giận trong lòng ta."
Sau khi nói xong, Tô Đình nhấc tiểu tinh linh lên, ném lên bầu trời.
"Ngươi bay lên trên trời, nhìn xem có kẻ nào tầng sáu bay trên trời không?"
"Cái gì? Không có người bay trên trời?"
"Tốt, ngươi lại quan sát Lê sơn, nhìn xem bên nào cố tranh đấu, có lẽ đó chính là nơi có cơ duyên tạo hóa ở Lê sơn."
"Cái gì? Cũng không có động tĩnh đấu pháp kịch liệt?"
Tô Đình sờ cằm, nói ra: "Nếu như còn không có động tĩnh gì, vậy gia hỏa Bạch thị kia khi nãy uy hiếp chúng ta. . . Ngươi cẩn thận tìm ông ta, chúng ta đi chém ông ta!"
Tiểu tinh linh thân bay trên không trung, quan sát toàn bộ Lê sơn, bỗng nhiên đảo qua.
Người tu hành trong núi đều rơi vào trong mắt của nàng.
Chỉ là nàng biến thành hình dáng một con chim xanh, mà lại ẩn dấu khí tức, ngược lại cũng không có quá nhiều người chú ý, cho dù có người phát hiện ra bị nhìn trộm, cũng chỉ nghĩ một con chim nhỏ trên bầu trời săn mồi, ánh mắt đảo qua chính mình.
"Thấy được!"
Ánh mắt tiểu tinh linh sáng lên, chậm lại, nói: "Nhìn thấy ông ta."
Tô Đình lập tức vui vẻ nói: "Mau dẫn đường, chúng ta tìm ông ta!"
Tiểu tinh linh chần chừ một lúc, nói: "Pháp bảo của ngươi có uy lực thế nào? Ngươi có nắm chắc không có? Đây chính là nhân vật không kém gì tông chủ Cổ Đạo kém lúc trước đâu, lỡ may pháp bảo kia của kia không dùng được, chúng ta sẽ lại bị truy đuổi về Mộ Dương thành đấy. . ."
Tô Đình tức giận nói: "Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy? Để ngươi tìm thì tìm đi, ta khẳng định bổ được ông ta!"
Tiểu tinh linh trù trừ nói: "Bằng không. . . Ngươi tự mình đi một chuyến?"
Tô Đình hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Tiểu tinh linh vội đáp: "Ta tìm một chỗ trốn tránh, đợi ngươi giết xong, ta lại đi tìm ngươi. Lỡ may. . . Ta chỉ nói là lỡ may, lỡ may ngươi bị ông ta bổ, ta núp ở phía xa, còn có thể không bị liên lụy, về sau ta thành thần, còn có thể báo thù cho ngươi ."