Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 305: Địa Tiên! Sơn thần




     Thủ Chính Đạo Môn.

Ở trung tâm, nơi ao sen.

Ao sen này tỏa ra khí tức mờ mịt, mà nước ao rất trong, trong ao nước lại mọc ra từng đóa hoa sen màu màu tím, toát lên vẻ mờ mịt huyền diệu, tiên khí mờ mịt, không giống phàm vật chốn nhân gian.

Tám tám sáu tư đóa, tượng trưng cho khí vận đạo môn hiện nay cường thịnh.

Mà bên ao sen lại có một nhà tranh.

Trước nhà tranh có một thanh niên đang đứng.

Thanh niên này mặc áo trắng, tóc rối tung, không giống cách ăn mặc của đệ tử đạo môn, nhưng lại định cư ở trong ngồi nhà tranh bên cạnh ao sen trong Thủ Chính Đạo Môn.

Người này có diện mạo tuấn tú, thần sắc lãnh đạm.

Hai chân hắn đạp trên đất, không đi giày.

"Ừm?"

Địa Tiên đứng chắp tay, lông mi khẽ chau, hắn chỉ tay một cái, lập tức có tiên quang trôi nổi, rơi vào một đóa sen tím trong đó.

Nhưng Tử Liên rung động, lại không có bất kỳ dị tượng gì.

Địa Tiên hơi nhíu mày, tới gần ao sen, nhìn xuống dưới, qua nửa ngày, mới trầm ngâm nói: "Lúc trước rõ ràng là có dị động, nhưng giờ phút này xem thì dị động không ở bản thể hoa sen."

Dị động không ở trên hoa sen.

Lại có thể xúc động Tử Liên khí vận.

Hiển nhiên là người và vật có liên quan tới Tử Liên.

Trong thiên hạ hôm nay, người từng tiếp xúc với Tử Liên này, không có ai ngoài bản thân, chưởng giáo bản môn, cùng tiểu đồ đệ làm quốc sư. . . Có lẽ, còn có một người.

"Tô Đình?"

Địa Tiên dường như phát hiện ra cái gì.

Luyện hóa hoa sen, mượn tinh huyết cùng phương pháp của Tô Đình, đến nay vẫn trong quá trình luyện hóa.

Có lẽ dựa vào cảnh giới của Tô Đình, từ đó có thể biết được trên người Tô Đình có biến cố gì?

Biến cố này có ảnh hưởng tới quá trình luyện hóa hoa sen hay không?

Hoặc là, căn bản không phải bản thân Tô Đình, mà là hồ lô ngưng tụ từ Tử Liên mà thành?

Địa Tiên chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, như đang trầm tư.

Hồ lô có gì thay đổi sao?

Hắn là Địa Tiên, hắn đã đắc đạo thành tiên, theo đạo lý thì hắn nên biết hết mọi chuyện trên đời.

Nhưng hắn vẫn chưa thành đạo, cho nên cũng không đến mức không gì không biết.

"Nên tra hắn một chút. . ."

Địa Tiên nhìn về phía một đóa sen tím, thần sắc dần dần trầm ngưng.

——

Trong Lê sơn.

Sâu trong núi.

Vẻ mặt Bạch Kính Huyền lạnh lẽo, nhìn cửa hang bên trong, sắc mặt biến đổi.

Hắn dựa vào pháp bảo mà tổ tiên là Chân Nhân để lại mới có thể tìm đến nơi này.

Dù là bên trong không có cơ duyên tạo hóa lần này ở Lê sơn, tất nhiên cũng có bảo vật.

Nhưng trước mắt bên trong ngọn núi này, vậy mà lại bày ra trận pháp, cũng không biết là trận pháp bực nào, thật sự vô cùng hung hãn, thậm chí có thể vây giết cả Chân Nhân.

Cho dù ông ta có trình độ hiểu biết trận pháp rất cao, cũng chỉ có thể nhìn ra mấy đường vân chính xác.

Mà mấy đường vân này phân biệt hướng tới mấy cửa hang.

Mấy cửa hang này, chỉ có một cái là thật, mấy cái khác đều là giả.

Mà đường giả hẳn là tử lộ.

Cho nên ông ta bắt giữ người tu hành ở bốn phía, để bọn hắn tiến đến dò đường.

Không ngờ trong quá trình vẫn xảy ra sai sót, để một kẻ chạy trốn, chất nhi Bạch Quân đuổi theo, không ngờ lại bị người khác giết chết.

"Kẻ giết Quân nhi kia có đạo hạnh không quá cao, đợi ta xử lý xong chuyện trong này, đoạt được bảo vật bên trong, rồi lại đi tru sát người này."

Ánh mắt Bạch Kính Huyền lạnh lẽo, nhìn cửa hang u ám, trong lòng dần dần nóng rực.

——

Ngay lúc đó.

Tô Đình lại tìm một chỗ, đánh ra một huyệt động, đi vào trong đó, lại lần nữa bắt đầu tu hành.

Tiểu tinh linh có phần buồn bực, từ khi Tô Đình giết hai người kia xong, dường như lại trở nên cực kỳ tự tin, ngay cả người có đạo hạnh tầng sáu đều không để vào mắt, lúc thì vênh váo lên tận trời, lúc lại cười ha ha ngây ngô.

Lúc này lại tìm huyệt động, ẩn thân vào rồi bế quan, đã xảy ra chuyện gì thế?

"Ngươi biết cái gì?"

Tô Đình cười hắc hắc, nói ra: "Ta có một chí bảo sắp được luyện thành. . . Ngay khi ta đang phát tiết buồn bực cùng phẫn nộ trong lòng, lại cảm ứng được chí bảo sắp thành công, đã tới bước cuối."

Hắn sờ lên ngực, cười hắc hắc nói: "Chỉ cần tầm hai ba ngày nữa, trước tiên chúng ta cứ ẩn nấp đi, phòng ngừa đến lúc cuối cùng mình lại chết trước."

Tiểu tinh linh nghe vậy, không khỏi hiếu kì, hỏi: "Bảo bối gì? Không phải ngươi đã luyện được pháp ấn quật ngã tam giới lục đạo rồi sao?"

Tô Đình cười ha ha nói: "Cái pháp ấn này đúng là không sai, nhưng uy năng như thế nào là phải nhìn chất liệu, cùng đạo hạnh của bản thân ta. . . Pháp ấn này dùng chất liệu tuy là tinh thiết trải qua bách luyện, nhưng cũng chỉ là sắt thường, mà ta vẫn chỉ là Thượng Nhân, kỳ thật uy năng có hạn."

Nói đến đây, hắn xoa xoa đôi tay, hết sức kích động, nói ra: "Nhưng chỉ bảo này của ta lại khác, sau khi đi ra, chí ít có thể quét ngang Lê sơn, không thể địch nổi."

Tiểu tinh linh nghe vậy, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa tin nửa ngờ.

Tô Đình chẹp chẹp miệng, nói ra: "Không nói với ngươi nữa, ta phải chăm chỉ tu hành, dùng trạng thái tốt nhất, triệt để luyện thành pháp bảo này, hoàn thiện trình tự sau cùng."

Sau khi nói xong, hắn lại thật sự không nói hai lời, nhắm mắt tu hành, trong cơ thể vận chuyển pháp lực, quanh người có lôi quang lấp lóe, giống như lôi thần đương thời.

Tiểu tinh linh vô cùng phiền muộn, nhưng cũng cảm thấy dị dạng, Tô Đình này ít khi thật tình như thế, cũng ít khi không múa mép khua môi như thế.

Hiện tại Tô Đình chăm chỉ tu hành như vậy, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng pháp bảo sắp luyện thành kia.

——

Sâu trong Lê sơn.

Một thanh niên chắp hai tay sau lưng, thân hình hắn cao gầy, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lấp loé không yên, dường như có thể quan sát cả dãy Lê sơn vào mắt.

Từ những người có tu vi tầng sáu đỉnh phong như Bạch Kính Huyền.

Cho tới người tu hành mới bắt đầu luyện khí.

Đều hiện lên trong mắt hắn.

Chỉ có một ngoại lệ.

"Tô Đình?"

Trong mắt thanh niên này tràn đầy vẻ kỳ dị, nhưng lại không có vẻ kinh ngạc. . . Hắn dường như cũng không thấy kinh ngạc vì một Thượng Nhân tầng bốn lại có thể giấu giếm được hắn điều tra.

Hắn dường như đã có mấy phần để ý tới Tô Đình,.

Hắn đè nén suy nghĩ trực tiếp hiện thân trước mặt Tô Đình, trong lòng đang tính toán.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ là trở lại, ngồi lên hòn đá kia, quan sát động tĩnh của tất cả người tu hành trong núi.

"Tạo hóa cơ duyên, đều dựa vào bản lĩnh."

"Triệu mỗ cũng muốn nhìn một chút, Tô Đình này nhận được sứ giả của Tổng binh Lôi bộ truyền thừa, có thật sự là có bản lĩnh, trong Lê sơn này tìm được cơ duyên. . ."

"Năm đó tên con khỉ kia cũng coi như lợi hại, thiếu niên này đã nhận được truyền thừa của hắn, lại có thể có bao nhiêu bản lĩnh?"

Thanh niên này mặc hắc bào, trên khuôn mặt lạnh lùng dần dần lộ ra mấy phần dị sắc, giống như có chút chế nhạo.

——

Mà giờ này khắc này, các nơi trong núi đều có động tĩnh.

Người tu hành khắp các nơi đều đang tìm kiếm cơ duyên tạo hóa.

Nhưng cũng có một số người đang tìm kiếm vật khác.

"Thật sự kì quái!"

"Trước đó ở bên Ly Giang, vị Long Vương đã đắc đạo thành tiên kia tản ra uy áp như thế, vốn cho rằng nó muốn tới Lê sơn, đoạt lấy cơ duyên tạo hóa bên trong, nhưng nó lại lóe lên một cái rồi biến mất."

"Nhưng ta rõ ràng trông thấy ở chỗ Ly Giang có một đám mây bay tới, nửa đường rơi xuống bên trong Lê sơn."

"Làm sao tới nơi này chỉ có một vũng máu, mà dường như còn không phải máu người. . . Từ dấu vết thì đây là một con hổ, mà chỉ là hổ thường, thi thể đã bị những dã thú khác chia ăn."

"Sư phụ muốn tìm cái gì?"

"Trong Lê sơn, người tới từ các phương đều hết sức lợi hại, vi sư chưa đạt tới tầng sáu, không có bản lĩnh đi cướp đoạt, chỉ có thể tìm cơ duyên khác."

Đạo sĩ trung niên khẳng định nói: "Một đám mây kia, tất nhiên là bảo bối."

Ông ta vừa dứt lời, đạo sĩ tuổi trẻ bên cạnh còn suy tư gật đầu.

Mà trong núi bỗng nhiên vang lên giọng nói của một thiếu niên, cao hứng hô to.

"Ngươi đúng là có ánh mắt tốt!"