Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 278: Tru sát Đỗ Hằng




     "Thuật chú sát?"

Tô Đình nhíu lông mày, nở nụ cười đầy trào phúng rồi nói: "Ngươi gọi một tiếng Tô gia gia này thật là dễ nghe."

Đối với thuật chú sát này, trước đó ở trong thịnh hội, hắn đã từng chứng kiến.

Nếu trên thịnh hội mà không có phòng bị gì, bị Đỗ Hằng vận dụng chú thuật, có lẽ thật sự sẽ có chút phiền phức, nhưng trời xui đất khiến là Đại Ngưu đạo nhân không phải danh hiệu mà hắn chấp nhận, cho nên thi pháp không thành.

Bây giờ hắn đã biết Đỗ Hằng biết chú thuật, trước khi tới đây đã sớm chuẩn bị, bởi vậy khi ở trên tửu lâu, thấy chú thuật hóa thành con rối kia, hắn cũng không kinh nghi gì.

Bởi vì hắn đã sớm có sở liệu, cũng đã sớm chuẩn bị.

Lục Áp không phải vũ sĩ Đạo môn chính thống, người đời xưng là thuật sĩ, pháp môn chú sát có thể tính là bản lĩnh giữ nhà của ông.

Đinh Đầu Thất Tiễn thư kia, Tô Đình cũng không phải chưa từng dùng.

Trước đó chuẩn bị một chút để đề phòng, kì thực cũng không tính là việc khó.

"Cháu trai, lại gọi một tiếng đi."

Tô Đình cười cười hô, pháp ấn lại lần nữa rơi xuống.

Ầm ầm vang động!

Tôn pháp ấn này vô cùng cường hãn, hơn nữa còn có lôi đình trợ lực, uy thế càng cuồn cuộn.

Dù là long giáp cũng không thể chịu đựng va chạm liên tiếp không ngừng, cuối cùng đã xuất hiện ra vết rạn.

"Tô Đình!"

Đỗ Hằng khẽ quát một tiếng, hai mắt hắn ta như muốn nứt ra, vừa hãi vừa sợ, lại khó có thể tin, càng vô cùng tiếc hận.

Đây là bảo bối bất phàm nhất trong tay hắn ta.

Đây là bảo bối mà hắn ta nhận được cùng với một thân truyền thừa.

Đây là vật để hắn ta bảo mệnh.

Hắn ta chưa từng nghĩ tới chuyện Tô Đình có thể đánh vỡ bảo bối này!

Làm sao có thể?

Đỗ Hằng không thể tin được, nhưng sau khi tiếng ầm ầm vang vọng không ngừng, vết rạn nhỏ xíu trên đầu kia dường như đã bắt đầu tách ra, sau đó lại chia ra thành hai vết rạn mảnh như đường tơ.

"Không thể nào! Không thể nào!"

Đỗ Hằng gần như không kìm nổi phẫn hận trong lòng, muốn thu mai rùa về, quyết chiến một trận với Tô Đình!

Hắn ta đã là Thượng nhân có đạo hạnh tầng sáu, cho dù giờ phút này bị trọng thương, nhưng cũng chưa chắc đã không có phần thắng.

Dù sao Tô Đình mới vừa trở thành Thượng nhân, pháp lực tất nhiên sẽ có hạn.

Đầu tiên là một đường vận dụng thân pháp vô cùng bất phàm kia để đào mệnh, đến nay lại vận dụng bảo vật hung hãn như thế, liên tiếp nện xuống.

Đừng nói là Thượng nhân có đạo hạnh tầng bốn, cho dù là nhân vật có đạo hạnh tầng sáu, cũng chưa chắc có pháp lực hùng hậu như thế.

Theo đạo lý thì, dù căn cơ của Tô Đình vững chắc, công pháp lại bất phàm, pháp lực lại hùng hậu, những lúc này pháp lực cũng nên gần hao hết rồi.

Hắn ta muốn tranh đấu cùng Tô Đình, nhưng lại không muốn liều cả tính mạng của mình để liều một lần, tranh đấu sinh tử.

"Tô Đình!"

Đỗ Hằng quát: "Ta còn có ba vị Thượng nhân, có lẽ khi ngươi ở trạng thái toàn thịnh, bọn hắn tuyệt đói không phải địch thủ của ngươi, nhưng lúc này ta không tin ngươi còn có bao nhiêu lực lượng. . . Lúc trước ta không chú sát được, đã đưa tin ra ngoài, bọn hắn đang chạy đến nơi đây, lúc này ngươi không thu tay lại thì có muốn trốn cũng không trốn thoát được."

"Trốn?"

Tô Đình cười to nói: "Ta còn cần chạy trốn? Sao ta có thể lưu lại giúp đỡ cho ngươi chứ?

"Ngươi có biết ba Thượng nhân kia vừa mới bị tadùng thiên binh đánh chết, rồi bị cổ xà nuốt chửng!"

"Ngươi muốn dựa vào bọn hắn tới cứu, còn không bằng lúc này lập tức vận công, cố khôi phục thương thế, chờ một lúc lại quyết một trận sinh tử cùng ta!"

"Chúng ta đánh cược đi, xem là ngươi khôi phục nhanh hơn hay là ta đánh tan long giáp này của ngươi nhanh hơn!"

"Ha ha ha!"

Tiếng cười của Tô Đình thoải mái đến cực điểm, giống như một nhân vật phản diện.

Ầm ầm!

Pháp ấn kèm theo lôi đình, nện xuống long giáp!

Dù sao long giáp kia cũng không phải bản thân giao long, mà là giáp xác đã lột ra, đúng là không ngăn cản nổi pháp ấn liên tiếp va chạm, đã xuất hiện vô số vết rạn!

Có thể làm đến mức này cũng phải quy công cho pháp ấn kia có chất liệu không kém, nếu như đổi lại là nham thạch, thì có lẽ lúc này pháp ấn đã vỡ vụn trước cả long giáp rồi.

"Làm sao có thể?"

Đỗ Hằng sợ mất mật, hai mắt như muốn nứt.

——

Phía dưới Kiếm sơn.

Thiên binh cao tới mấy trượng, toàn thân do đất đá ngưng tụ thành, còn có ngân quang lấp lóe, giống như đã ngưng tụ thành giáp trụ.

Bố phía xung quanh, thổ địa sụp đổ, dư uy nặng nề, hiển nhiên là một trận tranh đấu vừa mới kết thúc.

Mà ở cách đó không xa, xe ngựa song kéo dừng lại ở đây.

Trên đỉnh đầu bạch mã, một con chim màu xanh đang ngồi xổm.

Trên đỉnh đầu ngựa đen là một tiểu xà màu trắng cuộn tròn lại, đang ợ mấy cái toe vẻ no nê, lười biếng đến mức muốn ngủ.

"Không ngờ Tô Đình còn biết tính toán người khác đấy, nhưng cũng trách tên Đỗ Hằng kia quá tự đại, quả thực không coi ai ra gì."

Tiểu tinh linh nâng cằm lên, chẹp chẹp miệng, nói: "Xem ra không cần đi giúp hắn rồi?"

Nàng nhìn về phía trước, ngay cả Ngũ Hành giáp mà Tô Đình luôn coi là chỗ dựa này cũng không hề đi, hiển nhiên Tô Đình đã nắm chắc thắng lợi.

Nghĩ như vậy, tiểu tinh linh hơi hài lòng.

Nhưng bỗng nhiên, nàng nhớ tới cái gì, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Không được!"

Nàng bất chấp chuyện khác, chỉ phân phó tiểu bạch xà lưu lại, trông coi vàng bạc châu báu trong xe, lập tức khống chế phong châu, đằng không bay lên, bay thẳng đến nơi đấu pháp kia.

——

Oanh oanh!

Long giáp vỡ toang!

Pháp ấn vẫn nện xuống!

Trên long giáp tràn đầy vết rạn, đã lung lay sắp đổ, giống như sau một khắc là sẽ vỡ thành mảnh nhỏ.

"Tô Đình!"

"Sao ta có thể thất bại?"

"Ta có đạo hạnh cao hơn ngươi, bản lĩnh của ta cũng mạnh hơn ngươi, ta còn có thủ hạ có thể sai khiến, thế lực khổng lồ, làm sao lại thua trong tay của ngươi?"

Trong giọng nói của Đỗ Hằng tràn ngập sự không cam lòng.

Tô Đình vẫn không ngừng đánh pháp ấn xuống.

Mà giọng nói của Tô Đình cũng truyền đến.

"Ngươi có đạo hạnh cao hơn ta, chỉ là vì ngươi tu hành sớm hơn ta."

"Về phần bản lĩnh, ngươi không mạnh hơn ta!"

"Mà thủ hạ của ngươi, ngươi quá tự phụ, khinh thường ta, nên dùng tới vào lúc nào?"

"Trước khi Tô mỗ tới đây, sớm đoán trước ngươi sẽ đột phá tầng sáu. . . Trong thịnh hội, ngươi đã mơ hồ bước ra một bước kia, chỉ tiếc căn cơ bất ổn, nhưng sau khi dùng Cố Nguyên Đan, căn cơ đã vững chắc, đột phá cảnh giới này vốn không khó."

"Các loại bản lĩnh của ngươi, ta đã sớm sở liệu, dùng pháp ấn đánh đến mức ngươi vội vàng không kịp chuẩn bị, đánh cho ngươi trọng thương, chỉ có long giáp hộ thân này mới khiến ta có chút ngoài ý muốn, nhưng thì sao? Bảo bối long giáp này của ngươi có danh xưng là chịu được lực lượng dưới Chân Nhân Dương thần, ai cũng không phá được, tiếc là không làm gì được Tô mỗ mang chí bảo trên người, đập ngươi đến nhão nhoẹt!"

"Đỗ Hằng! Ngươi vẫn nên quỳ hô gia gia đi!"

Một tiếng vang lớn!

Lần này pháp ấn rơi xuống không còn tiếng vang ầm ầm nữa!

Mà là tiếng vỡ vụn như vỏ trứng, vô cùng thanh thúy!

Đỗ Hằng xoay người, tránh khỏi pháp ấn rơi xuống, nhìn long giáp đã vỡ vụn kia, đau lòng đến mức nhỏ máu, nhìn về phía Tô Đình, hai mắt như muốn nứt, quát: " Sao ngươi lại có thể pháp lực hùng hậu như thế? Ngươi chỉ là đạo hạnh tầng bốn, vận dụng thân pháp thượng đẳng như thế, nhanh như gió táp, đào mệnh đến tận đây, pháp lực vốn nên hao hết, làm sao có thể còn dùng pháp ấn này tới tới lui lui vài chục lần như vậy?"

"Bởi vì pháp lực của Tô mỗ nhân còn hùng hậu hơn ngươi!"

Tô Đình tiếp tục đập tới một pháp ấn, quát: "Bởi vì thân pháp của Tô mỗ còn bất phàm hơn ngươi nghĩ, bởi vì pháp ấn của Tô mỗ đã vượt ra phạm trù mà ngươi hiểu!"

"Nguyên linh cầm nã thủ!"

Đỗ Hằng lệ quát một tiếng!

Chút pháp lực sau cùng bắn ra, hóa thành một cự chưởng, muốn bắt lấy pháp ấn kia!

Nhưng trên pháp ấn giăng kín lôi đình, tràn ngập uy thế!

Bàn tay lớn này ầm vang vỡ vụn!

Pháp ấn kia lại đập xuống!

Đỗ Hằng lộ ra vẻ sợ hãi, kinh sợ kêu ra tiếng, trong mắt đều là vẻ oán hận, hối hận không kịp!

Không nên ra mặt vì tên hoàn khố Thạch thị!

Không nên vì một phàm nhân mà trêu chọc cường địch!

Sớm biết như thế, dù Tô Đình có diệt cả nhà Thạch thị, hắn ta cũng nên khoanh tay đứng nhìn!

Ai có thể ngờ được tiện tay ra mặt thay sâu kiến, cuối cùng lại dẫn đến họa sát thân?

"Lưu tính mạng hắn!"

Bỗng có một tiếng trẻ con thanh thúy từ nơi không xa truyền đến!

Tô Đình quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy tiểu tinh linh khống chế phong châu, vẻ mặt đầy kinh hoàng, nhanh chóng trốn đến, không ngừng hô: "Lưu tính mạng hắn!"

Tô Đình không hiểu ý tiểu tinh linh, nhưng biết nàng không có khả năng đứng về phe Đỗ Hằng, nên thật sự muốn thu pháp ấn lại.

Nhưng khi đang muốn thu hồi lại phát hiện pháp ấn đã vững vàng chìm vào trong đất.

Về phần Đỗ Hằng, bị pháp ấn nện vào sâu trong lòng đất.

Bị lôi đình giết chết, bị pháp ấn đập chết.

Đã chết đến mức không thể chết thêm.

Vị Thượng nhân tu luyện Âm thần tới tầng sáu, có thể cưỡi mây đạp gió.

Vị Thượng nhân có thể xưng là xuất sắc nhất, cao cấp nhất trong thế hệ trẻ tuổi đương đại.

Lại dễ dàng thân tử đạo tiêu như vậy.