Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 277: Long giáp hộ thân




     Hư không như đã ngưng trệ!

Bầu trời ảm đạm xuống!

Đại địa cũng nặng nệ!

Không khí như biến thành vũng bùn!

Đỗ Hằng bỗng nhiên quay người, trong lòng sinh ra sợ hãi, pháp lực vội phóng ra cuồn cuộn như dòng lũ, hóa thành một bàn tay lớn màu xanh, như bàn tay chống trời!

Oanh aanh vang vọng!

Bát phương rung động!

Nguyên linh cầm nã thủ biến thành cự chưởng, chỉ chớp mắt đã vỡ vụn, quang mang tiêu tán!

"Dừng lại cho ta!"

Đỗ Hằng không ngừng đánh ra pháp lực, hai tay đẩy về phía trước.

Nhưng vật kia vô cùng khổng lồ, uy thế nghiêm nghị, không nhìn rõ hình dáng, chỉ cảm thấy trước mắt bị che khuất, giống như cả vùng trời này đều bị che đậy vậy!

Vật này quét ngang đến, không thể ngăn cản!

Dù cho là pháp lực tầng sáu bắn ra như dòng lũ nhưng vẫn bị vật này đẩy tới!

Toàn thân Đỗ Hằng chán động, khóe miệng chảy máu, có ý muốn lui lại, nhưng lại sợ không có pháp lực ngăn cản, vật kia sẽ nện xuống.

Mà lúc này những nơi bị vật kia bao phủ, không khí đều ngưng trệ, giống như đã phong tỏa hư không, làm hắn ta muốn bay lên trời cưỡi mây đạp gió, đều thành vọng tưởng!

"Phá!"

Quát khẽ một tiếng, tiếng quát nặng nề, chính là âm thanh của Tô Đình!

Tiếng quát này vừa dứt, bảo bối kia bỗng nhiên chấn động!

Toàn thân Đỗ Hằng chấn động, pháp lực ngoài thân hoàn toàn bị đánh tan, đành phải dùng nhục thân đón lấy!

Bành một tiếng!

Toàn thân hắn rung động, hai tay trong chớp mắt đã gãy xương.

Nếu không phải hắn ta vừa bước vào tầng sáu, pháp lực cao hơn một bậc, chỉ sợ cả người đã bị nện thành thịt muối.

Nhưng cũng may là vẫn có thể chống lại.

Đỗ Hằng thả lỏng thở dài một hơi, đang muốn dựa thế để xông ra.

Thế mà lúc này lại chợt nghe được một tiếng động vang lên!

Tiếng sấm vang àmaamf!

Vật thần bí trước mắt chợt bắn ra một luồng khí tức sắc bén không thể ngăn cản.

Kia là uy lực của lôi đình!

Lôi đình truyền qua vật này, đánh lên trên người Đỗ Hằng!

Trong chớp mắt, lôi đình mượn vật này truyền khắp toàn thân Đỗ Hằng.

"Thiên Lôi kiếm chỉ!"

Đến tận lúc này, giọng nói của Tô Đình mới chầm chậm truyền đến.

Lôi đình tới trước, âm thanh tới sau.

Đỗ Hằng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về sau hơn trăm trượng.

Mà Tô Đình lại vung tay lên, "Pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo" kia tiếp tục đánh tới.

Khi pháp ấn này lộ ra nguyên thân, có kích thước lớn như núi đồi, uy thế lẫm liệt.

Bát phương rung động, đất đá sụp đổ.

Có thể sinh ra từng đợt gió quét ngang bát phương, cây cối đều bị thổi gãy.

Trong khoảnh khắc, bụi bặm nổi lên bốn phía.

"Ồ?"

Tô Đình khẽ nhíu lông mày, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bịu bặm mù mịt nhưng không che được tầm mắt của Tô Đình.

Ở vị trí lúc đầu của Đỗ Hằng, đột nhiên có một mai rùa.

Lúc trước pháp ấn giống núi cao này nện lên mai rùa kia, thế mà chỉ khiến mai rùa thoáng rung lên, lại không có thể đánh giết Đỗ Hằng.

"Ngươi thế mà còn có bảo bối như vậy?"

Tô Đình chẹp chẹp miệng nói ra: "Đúng là một phú hộ, nếu trong thịnh hội ngươi dùng tới bảo bối này, như vậy ngươi sẽ làm rùa đen rút đầu, không ai đánh nổi ngươi, ta cũng chưa chắc đã có thể đánh được ngươi, vị trí đứng đầu thịnh hội không chừng thật sự sẽ thuộc về ngươi."

"Tô Đình! Ngươi chớ càn rỡ!"

Tiếng nói của Đỗ Hằng từ trong mai rùa truyền ra, trầm giọng nói: "Đây là giáp xác do giao long trút bỏ, vô cùng chắc chắn, trừ phi là Chân Nhân thi pháp, nếu không, trong Thượng nhân cảnh này, mặc kệ ngươi có bản lĩnh cao đến mức nào, cũng không đánh tan được chí bảo hộ thân của ta... Ngươi không giết được ta, nhưng ta nhất định phải giết ngươi!"

Trong giọng nói của hắn ta tràn đầy oán độc, tràn đầy cừu hận, tràn đầy sát cơ.

Trong thịnh hội, hắn ta biết sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nên không lộ ra chí bảo hộ thân này.

Dù là bị mất đi vị trí đứng đầu thịnh hội, hắn ta cũng không hối hận.

Chí bảo hộ thân này có thể giúp hắn ta có thể tự vệ ở cảnh giới dưới Chân Nhân Dương thần, gần như giúp hắn ta có thêm ra một cái mạng.

Chuyện này so với vị trí đứng đầu thịnh hội thì quan trong hơn nhiều.

Nhưng bây giờ hắn ta phải vận dụng long giáp, chính là bởi vì hắn ta gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn ta đường đường là nhân vật có đạo hạnh tầng sáu, thế mà lại bị Tô Đình mới có đạo hành tầng bốn đánh đến mức gần như mất mạng, thực sự là vô cùng nhục nhã.

"Giao long cởi giáp?"

Tô Đình sờ cằm, nói: "Giao long gì thế, nhìn như rùa đen vậy?"

Đỗ Hằng không trả lời, hắn ta ở trong long giáp, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.

Kỳ thật với bản lĩnh của hắn ta, đường đường là người có đạo hạnh tầng sáu, cũng chưa chắc đã không thể ngăn căn mười vạn cân sắt kia.

Chỉ là Tô Đình luyện mười vạn cân tinh thiết thành pháp ấn, phía trên còn quấn quanh khí tức nặng nệ, khi nãy lại hung hăng ném tới, thế đại lực trầm, lúc đó hắn ta vội vàng không kịp chuẩn bị nên mới bị Tô Đình áp đảo.

Nhưng càng không ngờ sau đó Tô Đình còn thi triển lôi pháp, dùng pháp ấn tinh thiết này để dẫn truyền lôi đình.

Khiến hai tay hắn ta bị phế, pháp ấn này đúng là rất bất phàm.

Nhưng chân chính khiến hắn ta bị trọng thương, pháp lực tán loạn, tràn ngập nguy hiểm là vì lôi đình do pháp ấn truyền dẫn đến.

Lúc này muốn chính diện đánh lui Tô Đình đã là chuyện không dễ.

Nhưng hắn chưa hẳn đã muốn chính diện đánh lui Tô Đình!

Đấu sinh tử đều dựa vào bản lĩnh.

Chú thuật cũng là bản lĩnh của hắn.

"Tô Đình!"

Đỗ Hằng lấy con rối ra, thả ở trước mắt, vận công pháp, cúi đầu về phía trước.

Lập tức có một luồng khí tức khó hiểu truyền tới con rối.

Con rối này trải qua hắn ta thi pháp đã giống như bản thân Tô Đình.

Khí tức này có thể diệt đi khí tức của con rối, tương đương với diệt đi sinh cơ của Tô Đình.

"Chết đi!"

Đỗ Hằng lộ ra vẻ dữ tợn, trong lòng có thoải mái, cũng có chút không cam lòng, không cam lòng vì để Tô Đình chết bởi chú thuật, cứ tuỳ tiện bỏ mình như vậy.

Nhưng hắn ta bái xong một bái.

Con rối kia chỉ run lên.

Sau đó Đỗ Hằng kêu lên một tiếng đau đớn, trong miệng lại phun ra máu.

"Tự nhiên gọi ta làm gì?"

Giọng nói của Tô Đình truyền đến.

Sau đó là một tiếng vang lớn!

Pháp ấn kia giáng xuống!

Long giáp không ngừng bị chấn động!

Sắc mặt Đỗ Hằng đại biến, không dám tin tưởng.

"Làm sao có thể?"

"Sao hắn có thể không có chết?"

"Chẳng lẽ Tô Đình mà hắn dùng cũng là tên giả?"

"Nhưng dù là dùng tên giả, chỉ cần hắn chấp nhận cái tên này, thật giả cũng không quan trọng gì."

"Chẳng lẽ lại giống như Đại Ngưu đạo nhân, đây không phải tên thật, mà trong lòng của hắn cũng không thừa nhận cái tên này?"

Vô số suy nghĩ, hiện lên trong lòng Đỗ Hằng.

Mà trong nháy mắt này, hắn nghĩ tới trước đây Tô Đình "Tự xưng", sắc mặt âm tình bất định.

Oanh một tiếng!

Pháp ấn lại đập xuống!

Long giáp không ngừng chấn động!

"Tô mỗ cũng không tin, ta không nện nát được ngươi!"

Tô Đình giống như đang nghiến răng nghiến lợi, vận dụng pháp ấn, ra sức hung ác nện xuống.

Ầm ầm vang vọng, liên tiếp không ngừng!

Mà ngay khi Tô Đình muốn lần nữa đập pháp ấn xuống, bỗng nhiên nghe thấy trong long giáp truyền đến tiếng hô.

"Tô gia gia!"

Tiếng nói của Đỗ Hằng nặng nề, giống như đang nghiến răng nghiến lợi, vô cùng không cam lòng.

Tô Đình run lên nửa ngày, mãi vẫn không lấy lại tinh thần.

Đỗ Hằng ở bên trong long giáp, hô một tiếng "Tô gia gia" rồi bái xuống, phát hiện long giáp không còn rung động, bên ngoài không còn âm thanh nữa, trong lòng vô cùng mừng rỡ rồi thầm nghĩ: "Xong rồi!"

Mới nghĩ như vậy, hắn ta lại run lên, lại bị phản phệ, sắc mặt lập tức trắng bệch, tiếp tục phun ra một ngụm máu tới.

Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đáp đầy vui vẻ của Tô Đình: "Ôi! Cháu trai! Gia gia ở chỗ này!"

Vừa dứt tiếng, pháp ấn lại đập xuống!

Long giáp không ngừng rung động!

Pháp ấn này uy thế vô song, thế công vô tận!

Mà tâm thần Đỗ Hằng lại thất thủ, không thao túng được!

Trong chớp mắt, chỉ thấy trên long giáp đã nứt ra một khe hở!

Tô Đình vô cùng vui mừng!

Đỗ Hằng kinh hãi!