Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 262: Nhị lão gia quên chuyện




     Lần bế quan này, hao phí tận bảy tám ngày.

Luyện chế thần đao, làm hắn kiệt quệ pháp lực, Âm thần mỏi mệt.

Mà sau khi miễn cưỡng khôi phục, muốn luyện chế hồ lô, lại lại lần nữa tiêu hao pháp lực đến tình trạng khô kiệt, Âm thần mệt mỏi đến giới hạn.

Liên tiếp hai lần tiêu hao, nếu không phải sở học của hắn bất phàm, căn cơ vững chắc, cũng thực sự không chịu đựng nổi.

Nhưng bây giờ ngược lại cũng có ích, làm pháp lực của hắn càng cường thịnh hơn, Âm thần cũng càng ngưng thực, một thân tu vi mơ hồ tăng lên một chút.

Kỳ thật loại phương pháp tu hành này cũng không thể làm.

Không nghiền ép pháp lực cùng Âm thần đến cực hạn, thì không đạt được tác dụng rèn luyện. Còn nếu nghiền ép đến cực hạn, chỉ cần sơ sẩy một cái thì rất dễ dàng làm tổn thương tới căn cơ, cũng dễ dàng bị ngoại địch thừa lúc vắng mà vào, nhận lấy họa sát thân.

Lần này Tô Đình chỉ muốn luyện Trảm Tiên Phi Đao, mới phấn đấu như thế, nhưng thu hoạch đúng là không nhỏ.

Dù hắn hết sức chuyên chú tu hành trong bảy ngày bảy đêm thì đạo hạnh cũng không thể bổ ích được so với lần này.

"Không sai không sai."

Tô Đình bóc lôi phù, mở cửa phòng đi ra bên ngoài.

Đợi trông thấy tràng cảnh bên ngoài, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ thấy bốn đệ tử Nguyên Phong Sơn đứng ở phía trước, thấy Tô Đình hiện thân thì nhẹ nhàng thở ra, thi lễ nói: "Chúc mừng nhị lão gia xuất quan, đạo hạnh tiến thêm một bước."

Tô Đình nghe vậy, vui vẻ nói: "Tốt tốt tốt, đều là đứa trẻ ngoan."

Đám đệ tử Nguyên Phong Sơn, bao gồm cả Dư Nhân, kì thực đều có đạo hạnh cao hơn Tô Đình, độ tuổi cũng chưa chắc nhỏ hơn Tô Đình, nghe thấy nhị lão gia đáp lời như vậy, trong lòng đều thấy cổ quái.

Tuy nói là có một tầng thân phận cách xa nhau, nhưng sao nghe lời này đều thấy không được tự nhiên.

Chỉ có Dư Nhân lấy lại tinh thần trước, nói: "Tạ lão nhị gia tán dương."

Tô Đình khá hài lòng, gật đầu với hắn, ánh mắt chợt thoáng nhìn, rơi vào trên thân tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà, mỉm cười nói: "Lần này bế quan, ta vốn cho rằng chỉ cần mấy canh giờ, không ngờ lại hao phí mấy ngày."

Trên thực tế hắn cũng đúng là nghĩ như vậy, dùng lôi phù kia làm trận pháp niêm phong cửa lại, chính là vì hắn cẩn thận, muốn ổn thỏa một chút. Không ngờ chất liệu thần đao cùng hồ lô đều bất phàm như vậy, khiến hắn phải luyện hóa nhiều ngày như vậy.

Cũng may hắn có pháp lực thâm hậu hơn xa người khác, mới có thể kiên trì được, miễn cưỡng thành công.

"Ra là tốt, ra là tốt."

Tiểu tinh linh niệm hai tiếng như vậy, ngữ khí cổ quái.

Tiểu bạch xà thì diễn kỹ còn non kém nên né tránh.

Tô Đình thấy thế, trong lòng buồn bực, sờ cằm, nói: "Mới mấy ngày ngắn ngủi như vậy, hai người các ngươi có phải lại giấu ta gây ra chuyện gì có lỗi với ta rồi không? "

Tiểu tinh linh liền vội vàng xua tay nói: "Không có không có, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ."

Tiểu bạch xà vội lắc đầu vẫy đuôi, lật cái bụng ra, sau đó cái đuôi khẽ lắc lắc, ra hiệu mình là một con rắn cái.

Tô Đình cười hắc hắc rồi nói: "Không có thì sao các ngươi lại cổ quái thế?"

Hắn đang muốn tiến lên tra hỏi, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng.

" Vân Tích từ Ty Thiên Giám đến mời Tô sư thúc."

Giọng nói này trầm hậu, truyền vào bên trong đạo quan.

Nghe nói lời này, giữa sân đều yên tĩnh lại một chút.

"Ty Thiên Giám "

Vẻ mặt Tô Đình lộ ra vẻ do dự, trong lòng không tình nguyện gặp ông ta lắm.

Bởi vì chuyến đi này, chắc chính là muốn hắn thực hiện trách nhiệm của người đứng đầu thịnh hội mà quốc sư nhắc tới lúc trước.

Tô mỗ không phải chỉ tham gia một buổi thịnh hội, không có việc gì lại đi chịu trách nhiệm gì chứ?

Cho dù làm ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, cũng không thấy Nguyên Phong Sơn cưỡng ép bắt hắn thực hiện trách nhiệm rắm chó gì.

Trong lòng của hắn đang tính toán, dù sao lại không ký hợp đồng, cùng lắm thì trên đường hắn rời đi kinh thành là được.

Nhưng nghĩ tới bản thân dùng cục gạch đổi lấy mười vạn cân tinh thiết vẫn còn nằm trong tay quốc sư thì không khỏi ủ rũ.

"Đã nói là ba ngày, ta đã bế quan bảy tám ngày, nói không chừng cái gọi là trách nhiệm kia đã sớm có người giúp ta làm rồi."

Tô Đình nghĩ như vậy, tâm tình tốt hơn nhiều, chợt lên tiếng đáp: "Sư điệt, ngươi ở bên ngoài chờ một chút, sư thúc ta rửa mặt, tắm rửa thay quần áo, ăn chén cơm, uống ấm trà, làm xong rồi ra tiếp kiến ngươi."

——

Bên ngoài đạo quan.

Sau khi Vân Tích đạo nhân lên tiếng, lập tức có đạo nhân của Nguyên Phong Sơn đến đây tiếp kiến.

Đây đã là lần thứ ba ông ta đến đây.

Đạo nhân này vẫn giống như lúc trước, thoái thác nói là nhị lão gia đang bế quan tu hành.

Vân Tích đạo nhân luôn cảm thấy vị Tô sư thúc này cùng quốc sư đã đạt thành nhận thức chung gì đó, bây giờ đổi ý, bởi vậy mới tránh không gặp.

Mới nghĩ như vậy, đang muốn trở về phục mệnh, lại nghe được bên trong truyền đến giọng nói của Tô Đình.

" Sư điệt, ngươi ở bên ngoài chờ một chút, sư thúc ta rửa mặt, tắm rửa thay quần áo, ăn chén cơm, uống ấm trà, làm xong rồi ra tiếp kiến ngươi."

Vân Tích đạo nhân sững sờ một lát.

Tô sư thúc này bận chuyện gì vậy trời?

——

"Dư Nhân, chuyến này ta đi, sau này ngươi phải chăm sóc tốt cho các vị sư huynh đệ, cũng để ý tới hai con ngựa kia của ta, còn có mấy con tinh quái kia, lỡ may ta không có trở về, nơi đó vàng bạc tài bảo, mấy huynh đệ các ngươi..."

Tô Đình nắm lấy tay Dư Nhân, tình chân ý thiết, dặn dò từ nội tâm.

Dư Nhân bị lây nhiễm cảm xúc từ hắn, trong lòng ảm đạm, nói: "Nhị lão gia, có chuyện gì, có lẽ Nguyên Phong Sơn chúng ta có thể giải quyết, không cần một mình đối mặt."

Tô Đình nghe vậy, hai mắt sáng lên.

Tiểu tinh linh lại buồn bực nói: "Ngươi đây là đang bàn giao hậu sự à? Lần này đi gặp quốc sư, người ta cũng không bắt ngươi đi chịu chết nha..."

Vẻ mặt Tô Đình không tốt lắm, giận dữ nói: "Nhị lão gia ta dặn dò hậu bối trong môn một chút, mắc mớ gì tới ngươi "

Nói rồi hắn nhìn về phía Dư Nhân, dáng vẻ muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng, nắm tiểu tinh linh rời đi.

——

"Dư Nhân sư huynh."

Sau khi Tô Đình đi, mấy vị đạo nhân khác bị cảm xúc lây nhiễm mới tỉnh ngộ lại, một người trong đó bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Phù bút của ta..."

Dư Nhân run lên, nói: "Nhị lão gia chưa trả lại cho ngươi à? "

Đạo nhân kia vội lắc đầu, nói ra: "Ngươi bảo ta đưa phù bút cho nhị lão gia mượn, sau khi hắn xuất quan, ngươi cũng ở nơi này, hắn trả cho ta lúc nào? "

Nói rồi đạo nhân này muốn đuổi theo, đòi phù bút về.

"Chậm đã."

Dư Nhân cười khổ nói: "Nhị lão gia hơn phân nửa là quên, nhưng chúng ta làm hậu bối, tìm trưởng bối đòi cái gì, không khỏi quá mất cấp bậc lễ nghĩa, vẫn nên chờ nhị lão gia trở về, chờ chính hắn nhớ lại, chủ động trả lại là tốt."

Lúc này đạo nhân kia mới lui về, bất đắc dĩ nói: "Phù bút kia thế nhưng là pháp khí, trên người ta tổng cộng cũng chỉ có hai kiện pháp khí thôi, bây giờ còn dựa vào phù bút để vẽ Linh phù đấy."

——

"Ngươi đột nhiên thâm tình như vậy làm gì? "

Tiểu tinh linh nhìn về phía Tô Đình, nghi ngờ nói: "Ngươi căn bản không phải đi chịu chết, không có việc gì lại bàn giao di ngôn gì hả? Có phải hay có âm mưu gì không ngươi ? Hay là ngươi muốn dời chú ý của bọn hắn ý, che giấu chuyện gì? "

Tô Đình cả giận nói: "Ta làm nhị lão gia, bàn giao hậu bối trong môn thì thế nào?"

Thấy tiểu tinh linh còn muốn đáp lời, hắn vội kéo đi qua, thấp giọng nói: "Có lời gì, chờ chúng ta đi Ty Thiên Giám lại nói."