Luyện đao đến khi có biến hóa, mới có thể hóa vào trong hồ lô.
Giờ khắc này, sau ba ngày ba đêm, cuối cùng đã thành công.
"Trơi xanh không phụ người khổ công..."
Tô Đình ngửa mặt nhìn trời, nước mắt tràn vành mắt.
Theo đạo lý thì chỉ cần rèn mười hai canh giờ là có thể đạt thành.
Mà Thượng nhân bình thường, cứ tiêu hao pháp lực liên tục như thế, sau ba đến năm canh giờ là đã sắp suy kiệt rồi, Tô Đình tự nhận là pháp lực thâm hậu, cho nên không sợ hãi.
Nhưng hắn không ngờ lần này rèn luyện tốn trọn ba ngày ba đêm, gần như khiến người tu hành tiên pháp, ngưng tựu đạo ý, căn cơ vững chắc hoàn mỹ đều đến biên giới pháp lực suy kiệt, Âm thần mệt mỏi.
"Quá CMN kích thích."
Lúc trước trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thất bại, thậm chí chuẩn bị từ bỏ, không ngờ một giây trước khi hắn từ bỏ, rốt cục đã rèn luyện thành công, lúc này mới cảm nhận được gian nan khốn khổ trong đó, và niềm vui sướng tột cùng sau khi đạt thành.
Lúc này ngẫm lại, có lẽ không phải trong Lục Áp truyền thừa lừa đảo, mà là do thần đao quá mức bất phàm, hơn nữa còn bất phàm đến cực điểm, đến mức khó mà dùng lẽ thường để cân nhắc, khiến Tô Đình hao tốn vô số công sức.
Nhưng cuối cùng thần đao đã rơi vào trong hồ lô.
Chỉ là, đây còn chưa phải bước cuối cùng thành công viên mãn.
Đưa thần đao vào trong hồ lô chỉ là bước đầu tiên luyện hóa thần đao.
Một bước kế tiếp này là muốn luyện hóa hồ lô.
Hồ lô này cũng vô cùng bất phàm, Tô Đình muốn luyện hóa, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
"Đợi ta ăn vài thứ bồi bổ, rồi lại tiếp tục."
Hắn vội vàng lấy ra hà thủ ô hình người sớm đã chuẩn bị, trực tiếp cắt miếng lớn cho vào miệng ăn, cũng mặc kệ xem hắn có phải đang phung phí của trời hay không.
Sau khi ăn xong hà thủ ô hình người này, hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt trong bụng nhiệt dâng lên, chảy vào đan điền.
Nhưng hắn còn chưa hài lòng, lấy ra Long Hổ Huyền đan, mượn dùng Long Tước Tán Thân Quyết, hấp thu một chút dược hiệu tràn ra từ Long Hổ Huyền đan vào cơ thể.
Tiếp đó, hắn mới nhắm mắt, luyện hóa dược hiệu.
Thần Tiêu Lôi phủ thiên uy pháp quyển!
Lôi bộ chân truyền có uy thế bá đạo, luyện hóa dược hiệu vô cùng cường đại, giống như cứng rắn chiếm làm của riêng, biến dược hiệu thành pháp lực lôi đình.
——
Tô Đình còn đang tu hành, chuẩn bị tiếp tục luyện hóa hồ lô.
Mà bên ngoài đã rất kinh ngạc.
Bọn người Dư Nhân vốn cho rằng đây không phải động phủ nhị lão gia, hơn nữa với tình tình của Tô Đình thì hẳn là sẽ không bế quan quá lâu, không ngờ thời gian trôi qua mấy ngày rồi mà hắn cũng không có dấu hiệu hiện thân.
Ngoài ra, ở Ty Thiên Giám bên kia, Vân Tích đạo nhân đã nhiều lần đích thân đến truyền lời, mời nhị lão gia tiến về Ty Thiên Giám, hoàn thành trách nhiệm tương ứng của người đứng đầu thịnh hội.
Nhưng nhị lão gia vẫn im ắng ở bên trong.
Chuyện này khiến trong lòng đám người có rất nhiều suy nghĩ.
Mà nhị lão gia nuôi dưỡng con chim xanh kia, gần đây lại không ngừng líu lo.
"Gia hỏa này lúc nào cũng nhát gan sợ phiền phức."
"Hắn ở bên trong khẳng định không phải bế quan, nhất định là đang né tránh không ra, sợ bị Ty Thiên Giám gọi đi làm việc."
Tiểu tinh linh không ngừng lẩm bẩm những lời này, tức giận Tô Đình không mang cả nàng cùng tránh đi, để nàng một mình ở bên ngoài lo lắng hãi hùng.
Tiểu bạch xà nghe nàng không ngừng lẩm bẩm, người trong đạo quán cũng đều nghe được lời này, người nào cũng lộ vẻ cổ quái, trong lòng bạch xà không khỏi lo sợ, sợ sau khi Tô Đình đi ra, phát hiện bị người khác làm hỏng thanh danh, sẽ xử lý cả nó luôn.
Gần đây hình như nó nghe được tiếng gió, nói Tô Đình không thích thức ăn chay, thích ăn mặn.
Những ngày qua, những đạo nhân trong đạo quán này cũng đang suy nghĩ khẩu vị của Tô Đình.
Trong lúc vô tình tiểu bạch xà nghe thấy Dư Nhân cùng sư huynh của hắn từng nói nhị lão gia không giống như người có lòng nuôi dưỡng sủng vật, nuôi một con chim nhỏ cùng một bạch xà, có lẽ là thích ăn thịt chim cùng canh rắn.
——
Bên trong chỗ ở.
Tô Đình đã khôi phục pháp lực, nhưng Âm thần tiêu hao quá nặng nên vẫn còn mỏi mệt, chỉ cần tĩnh dưỡng.
Hắn cũng không vội, tâm thần chìm vào thức hải, Âm thần ôm hồ lô, đang ôn dưỡng ở bên trong.
Lại qua nửa ngày, mới tính là khôi phục hoàn toàn.
Pháp lực tràn đầy, Âm thần mạnh mẽ.
Lúc này Tô Đình đã khôi phục như lúc toàn thịnh.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, lấy hồ lô ra bắt đầu chân chính luyện hóa.
Một bước luyện hóa này không giống như lần trước ở chỗ quốc sư.
Ở trước mắt quốc sư, hắn luyện hóa hồ lô chỉ là sơ bộ luyện hóa, có thể vận dụng vật này, chiếm dụng, sẽ không như cục gạch kia, sau khi bị người đoạt đi sẽ bị người khác tuỳ tiện sử dụng.
Nhưng lần luyện hóa này sẽ giống như lúc trước luyện hóa thần đao, luyện đến tình trạng thuận buồm xuôi gió, mới coi như viên mãn.
Tới lúc đó, trong ngoài hồ lô đều là khí tức của Tô mỗ, mà thần trên đao cũng đều là vết tích của Tô mỗ, cả hai đều bị luyện hóa, hồ lô sẽ không áp chế thần đao, mà thần đao sắc bén cũng sẽ không tổn thương hồ lô.
Đến lúc đó, hồ lô mới có thể chân chính chịu được thần đao bên trong.
"Sẽ không cần ba ngày ba đêm nữa chứ? "
Tô Đình ôm suy nghĩ như vậy, thở sâu một hơi rồi tiếp tục luyện hóa.
Đây là công phu mài nước, không đi được đường tắt, không thể dùng tiểu xảo.
Thời gian vẫn là từ từ trôi qua.
Hồ lô đúng như hắn suy nghĩ lúc trước, khó mà luyện hóa.
Lần này, Tô Đình tốn trọn vẹn hai ngày hai đêm, mới tính là luyện hóa viên mãn, có thể điều khiển hồ lô như cánh tay, có mấy phần thuận buồm xuôi gió.
"Tốt tốt tốt."
Mặc dù trong lòng Tô Đình cảm thấy buồn tẻ lại phiền muộn, còn mệt mỏi không chịu nổi, nhưng sau khi hoàn thành, trong lòng vô cùng vui sướng.
Ghi chép trong Lục Áp truyền thừa có viết dùng phi kiếm luyện thành bảo đao, muốn hoàn toàn luyện hóa chỉ cần mười hai canh giờ. Mà hồ lô dùng làm vật trung gian, chất liệu nhất định không được thấp, chỉ cần luyện hóa ba canh giờ trở lên.
Những lời này rất có hàm nghĩa, cũng chính là nói hồ lô có thể làm vật dẫn, nhất định phải có chất liệu bất phàm, luyện hóa không ít hơn ba canh giờ. Nếu hiểu theo nghĩa trong vòng ba canh giờ mà bị luyện hóa thì chất liệu cũng không chịu nổi làm vật dẫn cho Trảm Tiên Hồ Lô.
Mà bây giờ hồ lô này phải luyện hóa trong hai ngày hai đêm.
Về phần thần đao cần ba ngày ba đêm.
Luyện hóa càng gian nan, càng đại biểu cho chất liệu bất phàm.
Có lẽ sau này Trảm Tiên Hồ Lô sẽ cao hơn một bậc so với trong truyền thừa ghi lại,... Chí ít vể mặt chất liệu thì đã vượt xa rất nhiều.
"Mặc dù không biết kiếp trước, Trảm Tiên Hồ Lô trong truyền thuyết kia dùng chất liệu bực nào... Nhưng hồ lô cùng thần đao này của ta có chất liệu đều vượt xa chất liệu cần có trong ghi chép, so về tiêu chuẩn chất liệu thì cao hơn rất nhiều lần, chính là bản cao cấp."
Tô Đình rất là hài lòng, hơi nhắm mắt, cảm thụ biến hóa trong đó.
Sau đó, hắn ngây ngốc một chút, cảm thấy kinh ngạc.
Muốn luyện thành Trảm Tiên Phi Đao, cần để thần đao dung hợp cùng hồ lô, không phân khác biệt, từ đó Hóa Linh.
Muốn làm đến bước này, cần tốn rất nhiều công sức.
Nhưng bây giờ Tô Đình đã thành Âm thần, có thể miễn cưỡng vận dụng.
Chỉ là nếu thật sự để cho thần đao dung hợp cùng hồ lô, thì cần tiếp tục rèn luyện hai loại bảo vật.
Theo đạo lý thì chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Nhưng bây giờ chất liệu thần đao này bất phàm, quá mức sắc bén, mà hồ lô cũng dùng chất liệu bất phàm, bên trong nặng nề...Luyện hóa riêng đã hao phí rất nhiều thời gian hơn so với trong dự liệu, như vậy thời gian rèn luyện để hai vật dung hợp này cần bao lâu nữa?
Tô Đình cười khổ nói: "Quả nhiên làm việc tốt thường gian nan. "
Trong lúc luyện chế Trảm Tiên Phi Đao, hắn thậm chí không thể vận dụng thần đao, xem như mất một cánh tay đắc lực.
Chuyện này giống như là tu luyện bế khẩu thiền, tu đến khi thành công mới có thể thi triển, trong quá trình đang tu luyện mà mở miệng lên tiếng chính là phá công, từ đó thất bại trong gang tấc.
Nhưng cũng may Trảm Tiên Phi Đao luyện "Bế khẩu thiền" này, thời gian còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận.
Có lẽ tối đa cũng chỉ cần một năm nửa năm, sẽ không quá dài.
So với chân chính bế khẩu thiền, mấy chục năm không mở miệng thì tốt hơn nhiều.
Huống chi, những Chân Nhân Dương thần luyện bảo trong truyền thuyết kia, muốn luyện thành một tôn pháp bảo, phải tốn thời gian mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm hoặc trên trăm năm, chuyện này cũng không hiếm lạ gì.
Có so sánh, mới có thể hài lòng mấy phần.
"Đến khi đại công cáo thành, chỉ đợi thời gian vừa đến, trên thế gian này, ta có thể xông pha khắp nơi."
Tô Đình hài lòng, đứng dậy bóc hết những lôi phù kia xuống, cười nói: "Có thể xuất quan."