Trên mặt đất bao la.
Ở khu vực này vừa trải qua một trận ác đấu.
Các loại phép thuật, uy năng từ các loại thần binh lợi khí thậm chí là pháp khí, đều triển lộ ở đây.
Núi sông và cây cỏ vốn có ở nơi này, lúc này chỉ còn một mảnh hoang vu.
"Đỗ Hằng!"
Chu Ôn hơi nhắm mắt, nói rằng: "Đỗ Hằng cùng với nhân vật dưới tay hắn, ở đây bao vây một yêu vật tầng năm, khiến sơn thủy chuyển vị."
Tướng mạo hắn phổ thông, khí thái bình thường.
Nhưng chính là một thanh niên nhìn như bình thường không có gì lạ này lại có thể dựa vào đạo hạnh tầng ba, ở trong thịnh hội này chiếm được một vị trí, thậm chí săn giết Túc Sát đạo nhân có đạo hạnh tầng năm đỉnh phong.
Hắn từ từ thở dài một hơi, nói: "Săn giết yêu vật này đã trôi qua khá lâu rồi, thế nhưng khí tức lưu lại nơi này vẫn không thể khinh thường, đủ thấy nhân vật bên cạnh Đỗ Hằng, ngoại trừ hắn ta, không thiếu đạo hạnh tầng ba, thậm chí là có Thượng nhân tầng bốn."
Nói đến đây thì bên người hắn có một thiếu niên nói bằng ngữ khí có vẻ kính trọng: "Chúng ta phải làm sao?"
Chu Ôn trầm ngâm nói: "Trước tiên tra xét một phen, xem hướng đi của Đỗ Hằng ở phương nào, tạm thời tránh hắn. . . Trong lần thịnh hội này, chúng ta cầu ổn thỏa trước."
Thiếu niên kia thấp giọng nói: "Thịnh hội đã sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ phải sợ hắn?"
Chu Ôn bình thản nói: "Nói sợ hắn ta cũng được, không sợ hắn cũng thế. . . Hiện tại tránh né mũi nhọn vẫn là lựa chọn tốt."
Hắn nhìn thiếu niên này, ánh mắt lại đảo qua phía sau, nói: "Ta biết chúng ta săn giết được mấy vị Thượng nhân, trong đó có cả nhân vật như Túc Sát đạo nhân, trước khi thịnh hội bắt đầu, được coi là nhân vật có khả năng đoạt được vị trí người đứng đầu nhất, bởi vậy chí khí của chư vị rất cao, nhưng chúng ta nên nhìn rõ địa thế."
"Tuy rằng chúng ta săn giết được không ít Thượng nhân, nhưng Đỗ Hằng này cũng tụ tập lực lượng của đám người, hơn nữa đạo hạnh của bọn hắn đều cao hơn với chúng ta."
"Tuy nói chúng ta cũng có bản lĩnh, không hẳn đã e ngại đám người Đỗ Hằng kia, nhưng chúng ta thật sự là ở thế yếu, hai tướng tranh đấu, nếu may mắn đắc thắng, cũng chỉ có thể là làm một miếng thịt cho những người ẩn giấu ở chỗ tối."
"Lúc này ổn thỏa nhất, đầu tiên là bảo vệ tinh khí mà hiện tại chúng ta tích lũy, rồi từ từ tính toán."
"Đúng như chư vị suy nghĩ, thịnh hội đã đến lúc kết thúc, thế nên đại chiến tất nhiên cũng sắp tới."
"Trước mắt ánh mắt của đa số người đều đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Hằng, hắn ta chính là mắt bão cuối cùng, hiện tại chúng ta nghênh đón là vô cùng không khôn ngoan, chỉ khi rời xa Đỗ Hằng, mới có thể ổn thỏa vượt qua, bảo vệ hiện tại được lợi."
"Mà nếu đến trận chiến cuối cùng, chỉ cần tìm được cơ hội, chúng ta không hẳn không thể trở thành người thắng cuối cùng."
"Dù là Đỗ Hằng, hay là người nấp trong chỗ tối đều sắp trở thành đá kê chân cho chúng ta."
Chu Ôn nói bằng giọng ôn hòa, tự nhiên có một luồng khí thái động viên lòng người.
Đạo hạnh của hắn không cao, nhưng lại có thể hàng phục đám người, đồng thời so với đám người quanh Đỗ Hằng kia thì có vẻ càng ngưng tụ, đương nhiên là vì hắn có một phen bản lĩnh.
Một phen bản lĩnh này không phải tu luyện tích lũy, không phải đạo hạnh sâu cạn, mà là tính toán trong lòng hắn.
Mà căn nguyên của tính toán ở chỗ "Nhân tâm".
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Dù có mấy người tính tình nôn nóng, thực sự có chút không kiềm chế nổi, nhưng vào thời điểm này, Chu Ôn ở trong lòng đám người cũng thực sự có địa vị cực cao.
Thế là tất cả đều tùy ý Chu Ôn sắp xếp.
——
Tô Đình ở ngay cách đó không xa.
Hắn giỏi ẩn nấp, có thuật liễm tức, nhưng thần thức cũng cực kỳ bất phàm.
Thế nên đám người Chu Ôn không phát hiện được hắn, mà hắn lại ở cách đó không xa nghe trộm việc này.
"Không đúng."
Tô Đình ngẩng đầu lên, làm một thủ thế.
Trên bầu trời, tiểu tinh linh mang theo Ngũ Hành Giáp bay lên trời cao, trong lòng cũng vô cùng không kiên nhẫn, Tô Đình lại có ý đồ xấu gì?
Tô Đình vuốt cằm, thầm nói: " Chu Ôn này hình như quá mức cẩn thận, nhưng nói cũng đúng, người này đạo hạnh nông cạn như thế, trái lại có thể trở thành thủ lĩnh của nhóm người này, đủ thấy hắn thật sự có chỗ hơn người, có thể điều động mọi người, cũng không thể là một kẻ lỗ mãng ngu xuẩn. . . Nếu nói như vậy, ta sẽ để tiểu tinh linh gây ra chút động tĩnh, cũng chưa chắc có thể dụ người của hắn tới chỗ Đỗ Hằng bên kia."
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng hơi động, khẽ đánh thủ hiệu.
Tiểu tinh linh không hiểu rõ động tác tay của hắn lắm, nhưng cũng biết, tạm thời dừng lại, bay vòng tới một chỗ rồi mới hạ xuống.
Tô Đình dần dần lui lại, tìm được tiểu tinh linh.
"Làm gì thế? Ta đều sắp động thủ rồi!"
Tiểu tinh linh tức giận nói: "Ta mới lần thứ nhất muốn hại người khác, đang hưng phấn đấy, ngươi đang làm gì hả?"
Tô Đình thấy thế, trong lòng có chút cảm giác thành công, một tiểu gia hỏa ngây thơ hồ đồ vô tri, có chút phúc hắc, rốt cục dưới sự giáo dục của Tô lão sư ta đã hiểu được sự vui vẻ khi hại người khác.
"Không nên gấp gáp mà."
Tô Đình động viên nói: "Ta cảm thấy đám Chu Ôn không có tính khiêu chiến, không bằng đi trêu chọc đám Đỗ Hằng bên kia, tên kia vô cùng tự phụ, hơn nữa đám thủ hạ cũng không ai bì nổi, có lẽ dẫn lại đây sẽ ra tay càng ác hơn."
Tiểu tinh linh chợt nói: "Đây là muốn đổi hướng để hại người?"
Tô Đình vui mừng gật đầu, nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã hiểu rõ ý của ta rồi, không đúng. . . Đây không phải hại người, đây là giúp người, bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau, chúng ta chỉ giúp bọn hắn thực hiện suy nghĩ thôi."
Tiểu tinh linh nói như vậy, sau đó lại hơi lo lắng, nói rằng: "Nghe nói đám người Đỗ Hằng đều khá lợi hại, lỡ may có thể đánh ta xuống thì sao?"
"Sẽ không, bọn hắn lại không có nhân vật tầng sáu."
Tô Đình khẳng định nói rằng: "Đỗ Hằng lại không phải ta, làm sao có khả năng thành công đột phá ở trong thịnh hội này? Không có bản lĩnh tầng sáu, ai cũng không bắt được ngươi. . . Huống chi, ngươi bay cao một chút, bon hắn có chút thủ đoạn cũng khó có thể trực tiếp làm ngươi bị thương khi đang bay trong tầng mây."
Tiểu tinh linh cân nhắc một lúc, nhưng Tô Đình lại động viên nói: "Ngươi thả bảo bối của ta xuống, đến lúc đám người kia nhìn thấy bảo bối của ta, nào còn sức lực để ý tới thân thể nhỏ bé của ngươi, trực tiếp bỏ qua ngươi."
Tiểu tinh linh nghe vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, sau đó đáp một tiếng, rồi nhấc Ngũ Hành Giáp theo, đập cánh bay cao, trực tiếp lướt qua Chu Ôn, bay về phía đám người Đỗ Hằng.
——
Cách đây hơn bốn mươi dặm.
Đỗ Hằng nhìn như bình tĩnh, kì thực vẫn đang chờ đợi.
Mà ở bên cạnh hắn, trong một đám người tu hành, cũng có nhân vật hoảng sợ bất an.
Chỉ có mấy người khăng khăng một mực chân chính nương nhờ vào Đỗ Hằng.
Những người còn lại, dù không phải tâm mang ý xấu, thì cũng chỉ là đám người tự giác đạo hạnh không đủ để đạt được vị trí càng cao hơn nên mới đi theo Đỗ Hằng để thơm lây, mong được phân đến một chút nước canh.
Nhưng bọn hắn đều không phải kẻ ngu.
Cây lớn thì đón gió to.
Thịnh hội càng gần kết thúc.
Bầu không khí càng căng thẳng.
"Hả?"
Trong lòng Đỗ Hằng bỗng sinh bất an, chợt ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời, một con chim xanh đang bay lượn trong tầng mây.
Con chim xanh kia có vẻ vô cùng tầm thường, như là sinh linh tự sinh sôi trong núi này.
Nhưng Đỗ Hằng cứ có cảm giác nhìn khá quen mắt.
Hắn ta khẽ cau mày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Sau đó hắn nhìn về phía đám người, hỏi: "Ai có thể dùng đạo thuật, đánh xa trăm trượng bên ngoài?"
Vừa dứt tiếng, có một người nói: "Ta tập thuật phi kiếm, nhưng trình độ nông cạn, chưa đủ trăm trượng, nhưng trừ phi kiếm ra, ta còn thiện dùng cung tên, hiện có một thanh cung thần, chính là pháp khí, trong vòng hai trăm trượng, chính là người ngưng tựu pháp ý, đều sẽ thân tử đạo tiêu."
Đỗ Hằng gật đầu nói: "Rất tốt."
Nói xong, hắn chỉ lên trời, nói rằng: "Bắn con chim của Đại Ngưu đạo nhân xuống cho ta!"