Trong bức tranh.
Đỗ Hằng hơi nhắm mắt, thả ra thần thức, quan sát tứ phương.
Trong lòng hắn cũng biết dù lúc này nhìn như thế lớn, nhưng cũng trở thành cây lớn thì đón gió to.
Huống chi, hắn ta mời chào những nhân vật này lại đây, cũng chưa chắc đều là kẻ mặc cảm không bằng, an tâm thay hắn ta làm việc, cũng không thiếu hạng người tâm mang ý xấu.
Hơn nữa, hắn ta coi những người tu đạo này làm tai mắt, lại mượn thế của đám người để đánh bại rất nhiều Thượng nhân tầng năm.
Nhưng có chút tiếc nuối chính là khi thu hoạch tinh khí lệnh bài hắn ta lại không thể chiếm lấy toàn bộ, mà cần phải phân cho những kẻ bên người này từng góp sức.
Nhưng đây cũng hành động bất đắc dĩ, nếu như không có những người này trợ lực, chỉ dựa vào bản lĩnh của hắn thì có lẽ vẫn có thể tranh đoạt vị trí đệ nhất, nhưng không biết sẽ khó khăn đến mức nào.
Mặc dù hiện nay hắn thuộc một nhóm tán tu ở Đại Chu có đạo hạnh cao nhất, nhưng cũng không phải là một người duy nhất, có đạo hạnh tương đương cùng hắn cũng có mấy người.
Nếu như không mượn bản lĩnh những người bên cạnh này, hắn muốn đánh bại những cường địch kia thì cũng không biết phải phí bao nhiêu khí lực, huống chi trong thịnh hội này, có không ít hạng người mưu tính sâu xa, ôm suy tính ngư ông đắc lợi này, ở chỗ nào cũng có.
Ví dụ như Túc Sát đạo nhân, bản lĩnh không kém hắn, nhưng cũng bị người khác đánh bại rất sớm, ngay cả muốn đoạt lấy một thứ tự hàng đầu đều khó.
Đây chính là nguyên nhân khiến Đỗ Hằng cật lực mời chào người tu hành khắp nơi.
Dù hắn có bản lĩnh, nhưng cũng e ngại người khác liên thủ vây kín, bởi vậy, hắn tụ tập lực lượng của đám người, vây kín những đối thủ đủ để uy hiếp đến chính mình.
Dù cần phải chia tinh khí cho mọi người, nhưng lúc này hắn vẫn ngồi chắc ở vị trí đệ nhất.
"Nếu như không phải phân chia tinh khí, thì chỉ sợ trong hàng ngũ mười vị trí đầu, tinh khí tích lũy trong lệnh bài của chín người còn lại cộng gộp vào mới có thể cao hơn ta."
Trong lòng Đỗ Hằng thầm than đáng tiếc.
Rốt cuộc việc này còn liên quan đến danh tiếng lâu dài sau này, rời thịnh hội đi ra bên ngoài, hắn vẫn là kiệt xuất tuấn ngạn trẻ tuổi trong Đại Chu, danh tiếng vô cùng quan trọng.
Bằng không, hắn cũng muốn tá ma giết lừa, đoạt hết tinh khí trong lệnh bài của những người tu bên người đạo này.
Nhưng hiện tại bị vướng bởi hạn chế này nên đành phải bất đắc dĩ bỏ qua, không thể chủ động ra tay.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn cũng hơi chờ mong đối với trận mưa gió phía sau sắp đến kia.
Thịnh hội đã gần kết thúc.
Rất nhiều nguy cơ tiềm tàng đều đang tới gần.
Rất nhiều kẻ nấp ở chỗ tối muốn làm ngư ông đều sắp xuất hiện.
Hắn muốn bảo vệ vị trí này, thì phải đại khai sát giới.
Hắn có tự tin bảo vệ vị trí người đứng đầu này, nhưng cũng không khỏi nghiêm nghị, trong lòng cũng khó tránh khỏi có mấy phần lo lắng.
Rốt cuộc trong thịnh hội có rất nhiều người, không thiếu người có bản lĩnh.
"Chỉ cần có thể bảo vệ vị trí này, như vậy những người khác đều chính là đá kê chân cho ta."
Đỗ Hằng đảo mắt qua, thì thầm: "Còn những người bên cạnh này, tất nhiên cũng là nhân vật có không cam lòng, chờ đến lúc đó, tinh khí phân cho bọn hắn cũng có thể thu về trở về."
Lúc này trong lòng hắn rất phức tạp, vừa không muốn người bên cạnh ra tay, từ đó tạo thành uy hiếp.
Nhưng vì kiêng kỵ nên hắn lại muốn những người này ra tay, để mình có một cái cớ, thu lấy tinh khí trong lệnh bài của bọn hắn để bản thân sử dụng.
"Thời điểm càng tới gần, cũng nên bố trí một phen."
Đỗ Hằng nghĩ như vậy.
——
Cùng lúc đó.
Ở phía đông cách đó ba mươi dặm.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, đi xuyên trong núi, bước chân nhàn nhã.
Ở trong núi này, bởi vì thịnh hội tới gần lúc kết thúc, vì vậy những người còn lại đều vô cùng cẩn thận.
Kỳ thực trước đó Tô Đình cũng coi như cẩn thận, chỉ là sau khi đột phá Thượng nhân cảnh thì không có gì phải lo sợ nữa, đi trên đường, uy thế hừng hực, chỉ lo không có người phát hiện hắn.
"Lại không có người nào ra tay với ta?"
Tô Đình đi một đoạn đường thật xa, không khỏi buồn bực nói: "Ta nghênh ngang như thế, lại không có người đi ra đánh ta?"
Hắn sờ sờ lệnh bài bên hông, theo đạo lý thì lượng tinh khí trên lệnh bài kia cũng coi như vô cùng nhiều, không tính là quỷ nghèo, vì sao vẫn không có người đi ra?
Hẳn là sau khi đột phá Thượng nhân cảnh, khí thế vương bá lại mạnh hơn mấy phần, dọa đám địch thủ khắp nơi sợ đến mức không dám hiện thân?
Tiểu tinh linh thấy hắn mờ mịt như thế thì cười nhạo nói: "Người ta lại không phải người ngu, ngươi không có sợ hãi mà nghênh ngang như thế, lệnh bài bên hông tích trữ còn nhiều như thế, đi tới hiện tại đều không bị người đánh cướp, làm sao có khả năng là hạng người tầm thường? Những kẻ có đạo hạnh thấp kém, không dám tìm ngươi phiền phức, những kẻ có đạo hạnh cao thâm lại có tính toán khác, thịnh hội còn chưa tới lúc kết thúc, làm sao có thể tùy tiện ra tay?"
Tô Đình nhíu chân mày, nói: "Sao ngươi lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy? Chẳng lẽ gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sau khi ta đột phá Âm Thần sau, thông tuệ tuyệt luân, ngộ tính tuyệt đỉnh, bởi vậy cũng có thật nhiều ảnh hưởng đối với ngươi?"
Tiểu tinh linh xì một tiếng, ôm lấy tiểu bạch xà, đang muốn mỉa mai hắn.
Đột nhiên, thấy sắc mặt Tô Đình ngưng lại.
Trong lòng tiểu tinh linh hơi hốt hoảng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Tô Đình lấp loé không yên, nói rằng: "Đằng trước có một nhóm người, đang tiến về bên này, bọn hắn có đạo hạnh không bằng ta, thần thức không bằng ta, bởi vậy ta có thể phát hiện bọn hắn, bọn hắn lại còn không nhận thấy được ta."
Tiểu tinh linh nhất thời vui vẻ nói: "Là Đỗ Hằng rốt cục muốn tới đánh ngươi sao?"
Tô Đình khẽ cau mày, nói rằng: "Chỉ sợ không phải Đỗ Hằng. . . Nhưng ngoại trừ Đỗ Hằng ra, cũng có một người tụ tập lực lượng đám người, ở trong thịnh hội này, chiếm được một vị trí."
Tiểu tinh linh bừng tỉnh, hỏi lại: "Là Chu Ôn kia?"
Tô Đình hơi nhắm mắt, thấp giọng nói: "Hẳn là hắn."
Nói xong, hắn lại mở hai mắt ra, nhìn lại tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh hiểu ý, dẫn tiểu bạch xà làm hộ vệ, bay vút lên trời, bay về phương xa đi dò.
——
Sau một chốc.
Tiểu tinh linh bay trở về.
Tô Đình hỏi: "Làm sao?"
Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Đúng là hắn, chỉ có điều. . ."
Tô Đình nghe giọng nói của nàng có vẻ quái lạ, kinh ngạc hỏi: "Làm sao? Ngươi còn phát hiện cái gì?"
Tiểu tinh linh chỉ về bên kia, nói rằng: "Ta từ không trung nhìn thấy, đám người Chu Ôn kia đi về phía tây, ở xa còn có một nhóm người, chỉ sợ chính là đám Đỗ Hằng."
Tô Đình vuốt cằm, hỏi: "Bọn họ đều phát hiện ra đối phương?"
Tiểu tinh linh thoáng lắc đầu, nói rằng: "Tạm thời vẫn không có, hình như bọn hắn đều đã vận dụng phương pháp gì đó để người của mình không dễ thấy."
Tô Đình thoáng gật đầu, nói rằng: "Quả thật có chút bí ẩn, cũng chỉ có ta mới có thể dễ dàng phát hiện."
Hắn nói, nhìn về phía tiểu tinh linh, nhếch miệng hiện lên ý cười, nói rằng: "Bọn hắn không có phát hiện, nhưng chúng ta có thể giúp bọn hắn một tay."
Tiểu tinh linh sững sờ một lát rồi chợt hiểu rõ ý của Tô Đình, kêu lên: "Ngươi cũng quá xấu xa rồi."
Tô Đình cười nói: "Bọn hắn sớm muộn cũng phải tranh đấu một hồi, hơn nữa thịnh hội cũng gần kết thúc, ta chỉ để bọn hắn sớm gặ nhau mà thôi. . . Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, có lẽ bên người Đỗ Hằng, thậm chí bên người Chu Ôn, đều giấu không ít chim sẻ."
Nói tới đây, Tô Đình chắp hai tay sau lưng, cười ha ha, nói rằng: "Đáng tiếc những chim sẻ này không biết Tô mỗ mới là thợ săn, bọ ngựa, ve sầu hay chim sẻ đều sẽ rơi vào trong lồng tre của ra."
Nói xong, hắn vỗ vỗ lệnh bài bên hông, không nhịn được bật cười, cười đến vô cùng vui sướng và càn rỡ.
Rơi vào trong mắt tiểu tinh linh, dáng vẻ này y hệt một nhân vật phản diện đắc thế.
"Mỗi một con chim sẻ, đều coi chính mình thành thợ săn."
Tiểu tinh linh có lòng tốt nhắc nhở: "Ngươi có thể sẽ là chim sẻ, hơn nữa còn có vẻ khá béo."
Tô Đình cả giận nói: "Cút! Mang theo bảo bối của ta, cút nhanh lên đi làm việc tốt, giúp bọn họ biết nhau đi, không thì ngay cả chuyện luyện đan ta đều bớt đi, trực tiếp kho tàu ngươi ngay tại chỗ!"