Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 230: Người đứng đầu thình hội




     Trong bức tranh.

Tô Đình tung lệnh bài trong tay, có vẻ không hài lòng lắm, than thở: "Ban đầu là muốn nhất lao vĩnh dật, không ngờ hiện tại ra tay hai lần rồi nhưng vẫn không thể thu đoạt được vị trí người đứng đầu thịnh hội, đúng là thất bại. . ."

Tiểu tinh linh đang quan tâm thương thế của tiểu bạch xà, nghe Tô Đình nói chuyện như vậy thì không khỏi lườm một cái, cười lạnh ha ha ra tiếng.

Ở trong mắt nàng, Tô Đình nói những lời này có vẻ như đang bất mãn, kì thực là đã vô cùng đắc ý.

"Chỉ có điều, hai người này cũng không phải hạng người vô danh, đều là nhân vật trước mắt xếp trong top mười lần thịnh hội này."

Tô Đình chà chà nói : "Chiến tích của hai người đều đã thuộc về Tô mỗ, có lẽ ta cũng có thể xâm nhập vào hàng ngũ ba vị trí đầu."

Bế quan nhiều ngày, nhất thời xuất quan, rồi liên tục đấu với hai người.

Hai trận đều thắng, trực tiếp xông vào ba vị trí đầu thịnh hội.

Chiến tích này thực sự đã đủ để tự kiêu.

Dù cho hiện tại hắn lại bế quan không ra, không tham dự nữa tranh đấu sau này nữa, tùy ý người khác tranh đấu, chém giết khốc liệt, không ngừng tích lũy tinh khí trong lệnh bài. . . Nhưng hắn dựa vào tích trữ trong lệnh bài lúc này kia là có một vị trí rồi, dù không giành được ba vị trí đầu, nhưng trong mười vị trí đầu cũng có thể được.

Tiểu tinh linh nhìn hắn một chút, trong lòng biết Tô Đình này vô cùng to gan, từ lúc đầu đã nhằm tới vị trí người đứng đầu thịnh hội.

"Ngươi mới tầng ba, người ta đều tầng năm, hơn nữa ngươi cũng chỉ có ta cùng tiểu bạch xà trợ giúp, thêm cả một pháp bảo nữa, làm sao có thể đấu lại Đỗ Hằng?"

Tiểu tinh linh hỏi: " Đỗ Hằng kia chính là nhân vật lợi hại như Tần Thủ vậy, hơn nữa hắn ta còn có thật nhiều người giúp hắn."

Nàng nói tới đây lại dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi lướt qua trên người Tô Đình, tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.

Lúc trước đánh lén một tên Tần Thủ, sau đó đã đánh đến mức gian nan như vậy.

Mà Đỗ Hằng sớm đã trở mặt cùng Tô Đình, tự nhiên sẽ không dễ dàng giở lại trò cũ.

Nếu như muốn chính diện tranh đấu, không nói tới đám thủ hạ kia của Đỗ Hằng, chỉ bằng vào bản thân Đỗ Hằng, thì đã không có nhiều phần thắng, như thế còn đánh kiểu gì?

"Bằng không hiện tại chúng ta tìm một chỗ ẩn đi?"

"Đánh rắm, Tô mỗ không muốn làm con rùa đen rút đầu."

"Nhưng chỉ bằng tầng ba đạo hạnh?" Tiểu tinh linh nói nhỏ: "Ta đã đếm quá rồi, bên trong thịnh hội này, nhân vật tầng năm có có mấy người, nhưng Thượng nhân tầm thường có tới mấy chục người, mà người tu hành tầng ba có tới mấy trăm, ngươi cũng là chỉ là một trong mấy trăm người thôi. . . Ngươi có vẻ hơi to gan rồi đấy?"

"Tô mỗ luôn luôn có gan to bằng trời." Tô Đình ghé sát đến đây, cắn răng nói: "Nếu ta ăn thịt ăn, đừng nói là một Đỗ Hằng, cho dù là quốc sư, ta đều có thể đem đè hắn xuống đất."

"Ngươi. . ."

Tiểu tinh linh bỗng nhiên rụt cổ lại, không dám tiếp tục đả kích Tô Đình nữa, sợ bị Tô Đình ăn thịt thật.

Nàng khẽ thở dài, sờ sờ tiểu bạch xà, thấp giọng nói: "Hết cách rồi, tỷ tỷ không có thể nói phục người này ẩn đi, sau này nếu hắn lại đi đánh nhau, ngươi nhớ phải tránh xa một chút, không nên quá tận lực. . . Hắn có lệnh bài hộ thân, sẽ không chết được, nhưng chúng ta không có lệnh bài hộ thân, rất dễ dàng ngỏm củ tỏi."

Tô Đình nghe vậy thì nổi giận, đang muốn giáo huấn nàng một phen lại bỗng nhiên phát hiện ra điểm khác thường, nhìn về phía cách đó không xa.

Chỉ thấy ở phía trước cách đó hơn ba trăm bước, ba người từ trong núi đi ra, nhìn tới bên này, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Bọn hắn hiển nhiên là bị động tĩnh từ trận đấu pháp lúc trước thu hút lại đây, không biết ôm tâm tư thế nào.

Có lẽ là cảm thấy hai vị cao nhân tranh đấu, có lẽ lưỡng bại câu thương, bọn họ có thể ngư ông đắc lợi.

"Mấy tên này. . ."

Tô Đình nhìn vô cùng nhìn quen mắt, ngạc nhiên nói: "Đám vuốt chó của Đỗ Hằng?"

Mà những người kia nhìn thấy Tô Đình, cũng nhận ra hắn.

"Đại Ngưu đạo nhân?"

"Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng?"

"Hai vị đạo hữu, đồng thời bắt hắn!"

"Được!"

——

Trong chỗ ở của quốc sư.

Trung Quan Chính chậc chậc hai tiếng, nói: "Nhìn thấy hắn bị người vây công, không biết tại sao, trong lòng ta lại vô cùng vui sướng."

Quốc sư không đáp lại.

Trung Quan Chính nhìn mấy lần, cảm thấy chắc quốc sư cũng có suy nghĩ như chính mình, thế là trầm mặc không nói, chính là ngầm thừa nhận, chỉ là bị vướng bởi thân phận quốc sư, bị vướng bởi trưởng lão Nguyên Phong sơn nên không tiện nói rõ.

"Hiểu được, hiểu được."

Trung Quan Chính cười nói: "Chỉ có điều mấy tên này có thể thắng được hắn sao? Lúc trước tuy rằng hắn vượt qua Tần Thủ, nhưng rốt cuộc đầu tiên là đánh lén, hơn nữa hiện tại vừa trải qua một trận ác đấu, khó tránh khỏi sẽ suy yếu, chỉ sợ lần nãy sẽ bị mấy tên này săn giết ở đây."

Quốc sư bình thản nói: "Hắn có thể sử dụng quỷ kế đánh bại Tần Thủ, thì cũng có phương pháp khác để có thể thắng mấy tên này."

Trung Quan Chính hỏi: "Quốc sư dường như rất có niềm tin với hắn?"

Quốc sư chậm rãi nói: "Coi như là như vậy."

Trung Quan Chính hỏi: "Vì sao?"

Quốc sư nói rằng: "Có lẽ hắn có thể lấy đạo hạnh tầng ba trở thành người đứng đầu thịnh hội."

Trung Quan Chính cười nói: "Tuy rằng bản lĩnh đấu pháp của hắn cực kỳ bất phàm, triển khai ra bản lĩnh hầu như vượt qua phạm trù cảnh giới của hắn, nhưng rốt cuộc đạo hạnh có hạn, dù sao cũng phải có mức độ."

"Nếu Tô Đình nếu Thượng nhân, dù chỉ ở tầng bốn, có lẽ với sự bất phàm của vị sư thúc tuổi trẻ này còn có thể để ta ôm có mấy phần hi vọng, nhưng hiện tại thì hắn thắng thế nào?"

"Đỗ Hằng có bản lĩnh tầng năm, khi chính diện tranh đấu cũng có thể đánh bại Tô Đình, huống hồ Đỗ Hằng có rất nhiều thủ hạ, ưu thế rất lớn."

"Ta cảm thấy Tô Đình có thể lấy đạo hạnh tầng ba, một thân một mình lọt vào mười vị trí đầu đã không thẹn với chuyện hắn có thân phận trưởng lão Nguyên Phong sơn."

Trung Quan Chính nói như vậy, vuốt râu mỉm cười.

Quốc sư lạnh nhạt nói: "Hắn có thể thắng hay không đều không quan trọng."

Trung Quan Chính đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ. . ."

Quốc sư hơi nhắm mắt, nói rằng: "Ngay khi Tô Đình hai lần ra tay, ta đã tìm được vật phải tìm, mục đích thực sự tổ chức lần thịnh hội này cũng tìm tới đầu nguồn. . . Lần này, đủ để bàn giao cùng ân sư."

——

Kinh thành.

Trong đạo quan của Nguyên Phong sơn.

Mấy sư huynh đệ hai mặt nhìn nhau.

Chuyện về Tô sư thúc tổ vốn cũng không có mấy người lưu ý, rốt cuộc Nguyên Phong sơn tu hành đa số đều ưa thanh tĩnh, ít có hiếu kỳ.

Nhưng Dư Nhân cùng Dư Cấm ở nơi này, cũng khiến mấy vị đồng môn vừa từ bên ngoài cửa trở về, hoặc là vừa mới bế quan đi ra chú ý.

Mắt thấy vị sư thúc tổ hữu danh vô thực của chính mình lấy đạo hạnh tầng ba, bộc lộ tài năng trong thịnh hội có Thượng nhân khắp nơi, tỏa ra hào quang, không khỏi khiến bọn hắn có chút cảm giác phức tạp.

Khi nhìn thấy sư thúc tổ từ vị trí dưới đáy xông lên tới mười vị trí đầu, lọt vào ba vị trí đầu.

Những hậu bối đệ tử này tuy rằng không cảm giác "Cùng có vinh yên", nhưng cũng có mấy phần tán thành, rốt cuộc không đánh mất danh tiếng của Nguyên Phong sơn.

Dù thân phận sư thúc tổ còn chưa công khai, nhưng trong Ty Thiên giám đã có không ít người biết được sư thúc tổ.

"Ba vị trí đầu."

Dư Nhân thầm nói: "Chỉ cần có thể ổn định một chút, lúc này thối lui, phía sau mặc người đi đấu, có lẽ cuối cùng còn có thể bảo vệ mười vị trí đầu. Nhưng sư thúc tổ có vẻ không phải người thích an ổn như thế. . ."

Mới nghĩ như vậy, lại nghe Dư Cấm trầm giọng nói: "Trong thịnh hội đều là tán tu trẻ tuổi, còn không bằng những đệ tử chúng ta này, chính là ta đi cũng nhất định phải giành lấy vị trí người đứng đầu. Sư thúc tổ dù sao cũng là sư thúc tổ, nếu ngay cả bọn họ cũng thắng không được, thì sao có thể nào để những đồ tử đồ tôn chúng ta vui lòng phục tùng?"

Nghĩa bóng gió trong lời này chính là nói giành lấy vị trí người đứng đầu thịnh hội này cũng không khó.

Được vị trí người đứng đầu thịnh hội, không hẳn có thể khiến đệ tử vui lòng phục tùng, nhưng không thể giành được vị trí người đứng đầu thịnh hội, tất nhiên không thể khiến chúng đệ tử tâm phục.

Hắn nói lời này ra, mấy đồng môn cũng thấy đồng cảm.

Chỉ có Dư Nhân lạnh nhạt nói: "Chư vị sư huynh có thể từng nghĩ tới, nếu như chúng ta ở tầng ba, có thể giành được vị trí người đứng đầu sao? Sư thúc tổ mà có đạo hạnh như chúng ta, chúng ta có thể cùng đánh đồng với nhau sao?"

Trong chớp mắt, đám người đều không còn gì để nói.