Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 229: Đắc thắng




     "Đáng chết!"

"Đại Ngưu đạo nhân!"

"Ta muốn tiêu diệt ngươi!"

Tần Thủ bị thương nặng,đụng nát một gò núi, bị vùi lấp dưới đất đá.

Người nước đánh tới một quyền, lần này không có pháp lực của hắn ngăn cản nên đều đập xuống.

Một quyền này vô cùng nặng nề.

Mà quan trọng nhất chính là trong đó chất chứa uy lực lôi đình.

Lôi đình lan rộng toàn thân, khiến trong ngoài cơ thể của hắn đều bị thương.

Lần này chính là trọng thương gần chết.

Nếu không phải hắn có đạo hạnh thực sự cao thì đã thực sự mất mạng vì thuật pháp này.

Nhưng trước mắt cả người hắn cũng uể oải, suy yếu tới cực điểm.

Lúc này hắn hầu như không thể nhúc nhích.

Trước mắt muốn thắng được chỉ có một cách, chính là để Âm Thần xuất thể, thâm nhập vào trong óc đối phương, đả thương tới hồn phách của đối phương.

Hắn chuyển động suy nghĩ, vận chuyển Âm Thần nhưng không biết tại sao, hư không dường như đã đông cứng lại khiến Âm Thần không thể xuất thể.

"Làm sao có thể?"

Trong lòng Tần Thủ ngơ ngác tới cực điểm.

Vì sao lúc này hắn muốn để Âm Thần xuất thể mà cũng không thể làm được?

Dù bị thương rất nặng, nhưng hắn cũng không đến nỗi uể oải như vậy.

Chuyện gì thế này?

Còn không chờ hắn kịp phản ứng, đã cảm thấy có một luồng nhuệ khí tới gần.

Hắn ngơ ngác, muốn lập tức vận chuyển địa thế để thoát đi nơi này, chỉ là bị thương nặng đến trình độ này, nên không kịp phản ứng.

Một tia nhuệ khí đâm thẳng tâm mạch.

Tần Thủ đau lòng không gì sánh được.

Sự hoảng sợ giữa sống và chết đã bao phủ cả người hắn.

Cho đến lúc này, lệnh bài trên người bỗng nhiên tỏa ra hào quang.

——

"Cầm thú đạo huynh, lạc đà gầy là ngươi cũng bị đào thải rồi!"

Sau một câu nói này!

Xèo một tiếng!

Chỉ trong chớp mắt.

Ánh đao đen kịt xuyên vào trong đất đá.

Sau đó bên trong đất đá lập tức có tia sáng tỏa ra.

Đó là thần quang khi lệnh bài kích phát!

Tiếp đó là có vô số tinh khí tràn ra khắp nơi.

"Xong rồi!"

Tô Đình cười ha ha, ném lệnh bài của mình ra, thu lấy tinh khí đang tứ tán ở xung quanh vào bên trong lệnh bài.

Mà Tần Thủ công tử bên dưới đất đá được lệnh bài bảo vệ, đưa ra bên ngoài thế giới này rồi.

Hắn thu hồi lệnh bài, nhìn về phía một đống đất đá kia, trong lòng có chút cảm khái.

Tần Thủ này khó giết hơn vị Ngũ Nguyệt đạo nhân kia nhiều lắm.

Ngũ Nguyệt đạo nhân giỏi về ám sát, ngay cả người tu đạo tầng năm đều thất bại trong tay hắn, nhưng khi ngươi khám phá ra tung tích của hắn thì hắn cũng chỉ là một Thượng nhân mới sơ thành Âm Thần mà thôi. Nhưng vị Tần Thủ công tử này lại là nhân vật đứng đầu hàng thật đúng giá, trong đám người tu đạo trẻ tuổi ở Đại Chu, đạo hạnh của hắn thuộc vào tầng cao nhất, chỉ dựa vào tu vi thì có mấy người có thể cùng so sánh đâu.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Âm Thần của Ngũ Nguyệt đạo nhân xuất thể, bị hắn dễ dàng chém chết.

Mà chẳng biết vì sao, Tần Thủ mãi đến khi bị thua rồi ma vẫn không để Âm Thần xuất thể, đúng là quái lạ.

"Đạo hạnh rầng năm, thực sự là hết sức lợi hại."

Tô Đình thầm nói: "Tuy nói bên phe ta có hai trợ lực có chiến lực có thể so với Thượng nhân, ba bên cùng vây kín nên chiếm ưu thế, nhưng đạo hạnh thâm hậu như vậy, nếu ta không diễn kịch cùng lực sĩ trước thì chưa chắc đã có thể khiến hắn bị thương nặng, cũng chưa chắc chắn có thể thắng. . ."

Hắn chính là nghĩ như vậy, mà tiểu tinh linh ở cách đó không xa lại kinh ngạc thốt lên bay tới.

Tiểu tinh linh này tuy là thần thai, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn rất nhỏ yếu, vì vậy chỉ ở cách đó không xa quan chiến, không dám tới gần, lúc này thấy đến bụi bậm đã lắng xuống, mới vội vã bay tới, tràn ngập vẻ thân thiết.

Tô Đình thấy nàng sốt sắng quan tâm như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, tràn đầy cảm động.

"Vật cưỡi của ta. . ."

Tiểu tinh linh bay tới, nhào vào trên người bạch xà, nhìn bạch xà từ từ thu nhỏ lại, thân rắn vốn óng ánh hoàn mỹ, phần đuôi đã dập nát, lân giáp vỡ ra, da thịt rạn nứt, máu tươi giàn giụa.

Tiểu tinh linh này nhìn thấy dáng vẻ như vậy thì đau lòng đến mức muốn chảy nước mắt, vội vàng hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có đau hay không? Có nghiêm trọng không?"

Tiểu bạch xà hơi ngẩng đầu, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, trong mắt có vẻ nhu hòa, đầu rắn nhẹ nhàng cọ cọ trên người tiểu tinh linh.

Tô Đình ôm ngực, thở hổn hển nói: "Ta có việc, tâm rất đau, vô cùng nghiêm trọng."

Tiểu tinh linh lại giống như không hề phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu bạch xà rồi dặn dò: "Sau này không cần liều mạng như vậy, không thể luôn luôn bị Đại Ngưu đạo nhân xem là dao để dùng, bị thương thành dáng vẻ này, làm sao mà được? Lần sau nếu lại có chuyện như vậy, ngươi thực sự đánh không lại thì núp ở phía sau, để Đại Ngưu xông lên trước, nếu thực sự không phải là đối thủ thì để Đại Ngưu chặn sau cho ngươi, chúng ta chạy trước. . ."

"Ngươi đủ rồi nhé!"

Tô Đình cả giận nói: "Mang sủng vật của ta đi làm thú cưỡi thì thôi, còn dạy bậy dạy bạ, còn để ta làm chủ nhân làm con tốt thí đi chặn sau? Ngươi nói nhảm nữa, cẩn thận ta bán ngươi tới Chính Tiên đạo!"

——

Trong Ty Thiên giám.

Thần sắc Vân Tích đạo nhân nghiêm nghị, không nói một lời.

Mà Dư Nhạc dường như lại hiểu rõ cái gì, nói: "Tô sư thúc tổ quả nhiên bất phàm."

Vân Tích đạo nhân quay đầu sang, hỏi: "Ngươi thấy bất phàm ở đâu?"

Dư Nhạc đáp: "Tuy nói Tô sư thúc tổ có vô số thủ đoạn, nhưng hắn kỳ thực chỉ triển lộ ra đạo hạnh tầng ba, chỉ là hắn lại có thể lấy đạo hạnh tầng ba mà đánh ra uy năng của tầng bốn."

Vân Tích nghe vậy thì hơi ngơ ngác, giống như phát hiện ra mình đã bỏ quên cái gì.

Tô Đình là một hậu bối có đạo hạnh tầng ba, Tô Đình là sư thúc hàng chữ Cổ của Nguyên Phong sơn.

Hai người này trong ấn tượng của ông ta vốn không thể là dung hợp thân phận, nhưng sư thật là đều xuất hiện trên người một người.

Thế là ông ta luôn cảm thấy chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng lúc này bị Dư Nhạc nói toạc ra, ông ta mới cảm thấy vị sư thúc này có bản lĩnh đã vượt qua phạm trù đạo hạnh của bản thân.

"Có lẽ sư thúc tổ có đạo hạnh cao thâm không gì sánh được, thế nên có lý giải cực kỳ sâu sắc đối với việc triển khai các loại đạo thuật, mới có thể hiện kinh người như vậy."

Dư Nhạc suy tư rồi nói như vậy.

Hắn vẫn cho rằng Tô Đình là trưởng lão của Nguyên Phong sơn thì nhất định là một vị Chân nhân Dương Thần, đạo hạnh cao thâm, chỉ là thể hiện ra đạo hạnh tầng ba mà thôi.

Nhưng Vân Tích lại biết, xưa nay Tô Đình vốn không phải Chân nhân Dương Thần gì, vốn là một tán tu cảnh giới Ngưng Pháp.

Nhưng một tu sĩ như vậy thật sự có cách triển khai các loại đạo thuật bất phàm, có vượt qua phạm trù đạo hạnh có hạn?

Đây mới là điểm khiến Nguyên Phong sơn coi trọng?

Trong lòng Vân Tích hoảng hốt, mơ hồ phát hiện cái gì, nên hơi buông lỏng.

Mà lúc này, Dư Nhạc lại trầm ngâm nói đến.

"Sư thúc tổ lấy đạo hạnh tầng ba mà có thể triển lộ ra bản lĩnh tầng bốn."

"Lại mượn hai trợ giúp, một là lực sĩ Ngũ hành, một là Cổ Xà màu trắng, nhưng đều chỉ ở phạm trù tầng bốn."

Ánh mắt Dư Nhạc lấp loé, hơi sáng ngời, nói: "Trên thực tế, hắn dùng ba người tương đương Thượng nhân đánh bại một nhân vật tầng năm."

Vân Tích nghe vậy, cả người chấn động.

Ngữ khí Dư Nhạc hơi kích động, nói rằng: "Lấy yếu thắng mạnh, lấy cảnh giới thấp mà có thể vượt qua cảnh giới càng cao hơn, cũng không phải là không thể. . . Như sư thúc tổ vậy, tự thân chỉ có đạo hạnh tầng ba, mà có thể thắng được Thượng nhân tầng năm. Đây là hắn chỉ thử cách đấu pháp mới? Hay là hắn đang dạy dỗ những hậu bối chúng ta?"